Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 98: Tập Kích (1)



Màn đêm đen tối từ từ bao phủ cả vùng đất, toàn bộ căn cứ bắt đầu lâm vào trong bóng tối, trong căn cứ ngoại trừ bên ngoài có mấy chỗ có ánh sáng, những nơi khác đều là một mảnh đen kịt.

Phía trên tường vây căn cứ thỉnh thoảng có ánh đuốc hiện lên, Triệu Dịch mang theo một đội người mai phục ở bên ngoài căn cứ, bình tĩnh chờ đợi thời cơ động thủ.

Bọn họ là đội tiên phong, cần dùng thời gian ngắn nhất thanh lý hết lính canh gác tuần tra, sau đó mở cổng căn cứ để đại đội tiến vào trong.

Ở đây có mười mấy người ngoại trừ vài tên dị năng giả tốc độ, đều từng là những người giỏi nhất của bộ đội đặc chủng, loại nhiệm vụ này đối với bọn hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Triệu Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, sau tận thế ban đêm cơ bản đều nhìn không thấy trăng sao, chỉ có đêm tối vô biên, vô cùng thích hợp cho hành động của bọn hắn.

Thời gian không chênh lệch lắm, Triệu Dịch làm mấy dấu tay, ra hiệu hành động bắt đầu!

Mười mấy người lại chia thành mấy tiểu tổ, động tác nhanh chóng vọt tới phía dưới tường vây căn cứ, cũng không khiến lính canh gác trong căn cứ chú ý.

Tường vây này cũng không tính là cao, rõ ràng chỉ là dị năng giả hệ thổ làm ra tường vây cực lớn, không có gia công thêm thứ gì khác.

Đám binh lính bọn họ thân hình nhanh nhẹn khéo léo, cũng không có mượn bất cứ công cụ gì, rất dễ dàng bò lên phía trên.

Đặc biệt vài tên dị năng giả tốc độ, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng người.

"Ah ——" phía trước tường vây một thanh niên đứng gác nhịn không được ngáp một cái, sau đó nâng đỡ cây súng trong tay, cầm nó cho chặt.

Mẹ nó, đám con cháu rùa kia, chỉ để một mình hắn đứng canh gác ở đây, chính mình chạy đi tiêu dao khoái hoạt, nếu như bị bắt được, đây là bị một trận nhừ đòn.

Đều đã lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại? Đây là muốn một đêm bảy lần như trong truyền thuyết? Không biết thận bọn hắn có ăn không tiêu hay không.

Nghĩ vậy, thanh niên không khỏi nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi, ngay sau đó, hắn lần nữa ngáp một cái thật dài.

Đồng thời khóe mắt quét qua giống như nhìn thấy thứ gì đó lóe lên, đại não còn không kịp phản ứng, miệng cũng chưa kịp khép lại, hắn liền cảm thấy cổ mình đau xót, lập tức không có hô hấp.

Sau khi gọn gàng vặn gãy cổ thanh niên, người binh sĩ này thu hồi súng trong tay hắn, vác trên lưng mình, sau đó cẩn thận đặt hắn lên chỗ đất trống, không phát ra tiếng vang gì.

Hắn làm mấy dấu tay với vài tên đồng đội của mình, mọi người lần nữa biến mất ở trong đêm tối.

Trên cổng lớn căn cứ có cắm hai bó đuốc, dưới bó đuốc có hai người ngồi, rõ ràng bên cạnh có một phòng nhỏ, thế mà không cho phép bọn họ đi vào, chỉ có thể ngồi bên ngoài trông coi.

Bởi vì căn cứ không mở điện, chỉ có mấy chỗ của lão đại bọn hắn mới có máy phát điện, mà đèn pin các loại cũng phải dùng tiết kiệm, bởi vậy những người khác chỉ còn có thể dựa vào cách nguyên thủy nhất dùng bó đuốc để chiếu sáng.

Ánh mắt hai người đều mông lung ngáp mấy cái liền, đầu gục từng chút từng chút, cảm thấy chỉ một giây sau đã muốn ngủ rồi.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân lẻ tẻ, một trong hai người giật mình thoáng một phát đứng lên, đôi mắt trợn to, lưng cũng thẳng tắp, cầm chặt súng trong tay, nhìn về phía trên tưởng như hai người.

Chỉ chốc lát sau, trong bóng đêm dài xuất hiện vài luồng sáng, mấy người cầm đèn pin xuất hiện.

Đầu lĩnh dùng đèn pin soi rọi bốn phía, hỏi: "Có phát hiện cái gì bất thường hay không?"

"Không có! Tất cả đều bình thường!"

"Ừ, chú ý nhiều một chút." Nói xong một đám người đi mất.

Đợi đến khi không nghe được tiếng bước chân nữa, hai người lần nữa khôi phục bộ dáng lúc trước.

"Móa nó, đám người kia dùng cái gì cũng đều là thứ tốt, còn thỉnh thoảng đi tiêu dao khoái hoạt, để chúng ta gác đêm, lúc này sao lại đến dặn dò chúng ta trông coi cẩn thận chứ."

Một người trong đó nhịn không được bắt đầu phàn nàn nói, nói cả buổi, phát hiện đối phương không có phụ họa một câu, không khỏi quay đầu nhìn lại, thì ra người ngồi bên cạnh không thấy bóng dáng đâu.

Da đầu hắn tê rần, nắm súng trong tay, vừa định lên tiếng, ánh mắt đã chuyển thành một màn tối đen...

Mười binh sĩ rất nhanh thanh lý sạch sẽ mọi người bên trên tường vây này, vũ khí cũng đoạt hết lại.

Mấy dị năng giả tốc độ lặng yên không một tiếng động lẻn vào bên trong căn cứ, rất nhanh xuyên thẳng qua trong bóng tối, rất nhanh không thấy bóng dáng.

Những người khác lập tức lén lút mở cửa cổng căn cứ, đồng thời phái người thả ra tín hiệu.

Ngoài căn cứ, Tăng Hoa Huy ẩn nấp ở bụi cỏ thông qua kính viễn vọng nhìn thấy tín hiệu phát ra từ bên trên tường vây, lập tức hạ lệnh tiến lên cực tốc.

Tiểu đội Ôn Minh ngoại trừ Từ Dương còn nằm trong xe ngáy o o, những người khác đều tham dự vào hành động, đi theo đám binh sĩ bọn họ cùng tiến lên.

Bởi vì sợ động cơ ô tô kinh động người trong căn cứ, tất cả mọi người ở trong đêm đi bộ cùng yểm hộ cho nhau tiến lên.

Tiểu Tiểu cũng vô cùng hưng phấn, nó bỏ lại chủ nhân của mình, như một đạo bạch quang xông thẳng ra ngoài.

Ôn Dao đứng ở bên người Tăng Hoa Huy sờ lên Mạn Mạn đang ngoan ngoãn ghé lên bờ vai mình, nghĩ thầm: quả nhiên nên cân nhắc đổi lại khế ước thú rồi? (Editor: Tiểu Tiểu mà biết khóc ròng cho coi, hết ham vui nổi haha)

Tiến vào căn cứ đại đội chia thành tốp nhỏ, một nhóm người đi giải quyết người tuần tra trong căn cứ, còn có một nhóm người lập tức đi thẳng đến đảo Hoàng Long, đi đến vị trí của Vệ Anh Kiệt.

Cái này ngược lại dễ tìm, toàn bộ căn cứ chỉ có duy nhất một nơi có đen đuốc sáng trưng thôi!

Không bao lâu, vài chỗ sáng lên ánh lửa, còn phát ra tiếng vang các loại dị năng, đồng thời nương theo đó có tiếng hô to: "Kẻ địch tập kích."

Xem ra gặp phải dị năng giả của đối phương, hai bên đánh nhau.

Nếu như đã bại lộ, đám binh sĩ bọn họ cũng không hề che lấp, rất nhanh, tiếng súng vang lên, căn cứ yên tĩnh bị triệt để đánh vỡ.

Gần đây Lưu Ngạn ít ngủ bị bừng tỉnh, từ khi tận thế, hắn chưa từng có một đêm nào ngủ an ổn cả.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò, vàng như nến của con trai, nhẹ nhàng vuốt tóc của con, cẩn thận từng li từng tí dấu kỹ con trên giường, động tác nhẹ nhàng từ từ xuống giường, đi đến bệ cửa sổ chăm chú lắng nghe.

Nghe xong một hồi, Lưu Ngạn bắt đầu kích động lên, đây là... Đây là có người đánh vào sao! Thật tốt quá!

Rất nhanh hắn lại tỉnh táo, người đánh vào là ai? Là địch là bạn? Vậy mục đích của bọn hắn là gì?

Nhưng, có xấu hơn cũng không có nơi nào để đi, chỉ hy vọng đó là đoàn quân đội lúc trước từng gặp kia...

"Ba ba, ba đang làm cái gì?" Giọng nói non nớt của con trai đánh thức Lưu Ngạn, hắn bước nhanh đi đến bên giường, sờ lên tóc có chút vàng hoe của con trai, nhẹ giọng nói:

"Hàm Hàm, đêm nay con ngủ cùng chú được không? Bây giờ ba ba có chút việc cần đi ra ngoài."

Hắn phải ra đi xem, ai là người phát động tập kích, hắn không muốn cả đời bị vây ở chỗ này, hắn nhất định phải mang theo người nhà của hắn chạy đi!

Nghe đến quá nửa đêm ba ba muốn đi ra ngoài, Lưu Hàm có chút bất an, cậu bé nắm chặt tay Lưu Ngạn, không muốn để ba ba đi mạo hiểm.

Cậu bé biết bên ngoài rất nguy hiểm, có quái vật ăn thịt người, còn có người xấu, ban ngày ba ba và chú phải đi ra ngoài đã rất nguy hiểm rồi, hiện tại buổi tối còn phải ra ngoài, cậu bé không muốn ba ba gặp nguy hiểm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đầy lo lắng, trong lòng Lưu Ngạn lên men, từ khi ly hôn với vợ, hắn đem tất cả tình yêu đều cho con, xem như là vì con, hắn cũng phải đi ra ngoài!

Lưu Ngạn ngồi xổm người xuống, hai tay đặt ở trên bờ vai Lưu Hàm, thận trọng nói với cậu bé:

"Hàm Hàm, năm nay con tám tuổi, là một tiểu nam tử hán rồi, hiện tại, ba ba phải đi làm một chuyện rất trọng yếu, con có thể cùng chú nhỏ bảo vệ ông nội và ba nội hay không?"

Nghe được ba ba khoa trương cậu bé là tiểu nam tử hán, Lưu Hàm đắc ý đứng thẳng ngực, đợi đến khi nghe được bảo vệ ông nội bà nội, cậu bé lập tức nhẹ gật đầu.

Nửa ngày lại chần chờ nói: "Ba ba, ba thật sự muốn đi ra ngoài sao? Không có nguy hiểm chứ..."

Lưu Ngạn cười vuốt vuốt đầu con trai: "Yên tâm, ba chỉ đi ra ngoài xem, không có nguy hiểm gì, con có thể hoàn thành nhiệm vụ ba giao cho con không?"

"Có thể!" Tiểu nam tử hán dùng sức gật gật đầu.