Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 96: Theo Dõi



Cả đêm không có việc gì, Tăng Hoa Huy cũng buông xuống một nửa tâm, xem ra đám người kia cũng có chỗ băn khoăn.

Ngày hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy đám người Vệ Anh Kiệt kia, là hắn đả biết, đám người kia đã từng gặp qua máu, không phải nói giết Zombie, mà là chính thức giết người.

Bởi vậy hắn cũng lo lắng đối phương sẽ đánh lén, tuy bọn họ nhiều người trang bị đầy đủ, nhưng địch tối ta sáng, ai cũng không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu nhất của bọn họ là an toàn đến mục đích, đừng gặp phải phiền phức gì.

Lý Đồng ở trong xe không ngừng tung hứng tinh hạch trong tay, đối với lần này thắng Từ Dương cô biểu thị thật vui mừng, bây giờ có lẽ tên kia còn đang ở trên xe ngủ bù nha.

"Để anh nói, nếu như là anh, anh sẽ lén lút theo dõi phía sau, đợi đến lúc mọi người buông lỏng cảnh giác hoặc gặp được nguy hiểm mới tiến lên ăn cướp, có ai chỉ đợi một buổi tối đã lên đâu?"

"Hiện tại mọi người có dị năng vô cùng nhiều, làm sao anh xác định người đi theo phía sau không bị phát hiện chứ?"

Kỳ Bình nhịn không được muốn đả kích bạn gái của mình.

Không có cách nào, cô nàng này một khi vui mừng dễ dàng đắc ý quên hình dạng luôn, vẫn phải gõ gõ nhắc nhở mới tốt.

"Nói không chừng có thể dùng dị năng ở cự ly rất xa quan sát đấy." Lý Đồng bĩu môi.

Ôn Dao quay đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào cô ấy nửa ngày, Lý Đồng bị ánh mắt Ôn Dao nhìn có chút không được tự nhiên, không khỏi đưa thay sờ sờ mặt, chần chờ hỏi: "Dao Dao, trên mặt chị có gì đó sao? Em nhìn chị như vậy làm gì?"

À... Ta chỉ muốn nhìn một chút mỏ quạ đen rốt cuộc có bộ dạng gì đây.

Vừa rồi Lý Đồng nói nếu là cô ấy sẽ đi theo sau từ rất xa, sau đó Ôn Dao tùy ý phóng thích tinh thần lực sau đó dò xét dò xét, kết quả thật đúng là phát hiện tình thần thể quen thuộc...

Phương Quân lái xe chậm rì rì, Mạnh Hạo ngồi ở vị trí lái phụ có chút sốt ruột, hắn không nhịn được thúc giục nói: "Mày lái xe gì mà chậm quá vậy, mất dấu làm sao bây giờ!"

"Yên tâm, không lạc được, tiểu bảo bối của tao khá tốt còn dừng ở trên xe bọn hắn đây này."

"Chúng ta đi theo như vậy thật không có sự tình?" Mạnh Hạo có chút bận tâm, nếu như bị đám tham gia quân ngũ kia phát hiện, bọn hắn chỉ có hai người, như thế nào chạy trốn được.

"Lá gan của mày làm sao nhỏ như vậy chứ." Phương Quân không kiên nhẫn được nữa: "Sợ cái gì, chúng ta bây giờ cách bọn hắn không kém lắm cũng khoảng bốn năm km rồi, ai rảnh mà đi xem phía sau có việc gì không, hơn nữa, phát hiện thì làm sao, chỉ có một con đường, chẳng lẽ lại nói chúng ta đi theo đám bọn hắn à? Chúng ta làm nhiệm vụ không được sao?"

"Cũng đúng nha." Mạnh Hạo gật gật đầu, thoáng an tâm chút ít.

"Mày nói lão đại đến cùng muốn làm gì đây? Đêm qua cơ hội tốt như vậy không bắt lấy, hôm nay sáng sớm lại để chúng ta vụng trộm đi theo." Mạnh Hạo nhịn không được lại mở miệng, trên đường chỉ có mỗi một chiếc xe của bọn hắn, quá an tĩnh khiến hắn không được tự nhiên, tìm chút chủ đề để nói.

"Mày ngu ngốc quá, đương nhiên vì đối phương có phòng bị! Lão đại nói đám người kia nhìn không giống kẻ đần, buổi tối ngày đầu tiên nhất định sẽ tăng cường đề phòng, nhiều người như vậy, xem dáng vẻ vũ khí cũng không ít, chúng ta xông lên không đủ cho người ta nhét kẻ răng."

"Chúng ta đi theo như vậy lại có ý nghĩa gì? Hai người chúng ta cũng không đánh lại mà."

"Dùng đầu óc heo của mày nghĩ kỹ chút đi!" Phương Quân thật sự muốn gầm thét, tại sao phải phái kẻ ngu dốt như vậy đi hành động cùng hắn chứ!

"Đương nhiên là vì mau tìm hiểu xem bọn họ làm nhiệm vụ gì, nếu như có thể nhân cơ hội kiếm đuộc một vố lớn thì tốt rồi, không thể thì sớm trở về báo cáo, đến lúc đó mai phục tốt bọn họ.

Làm xong nhiệm vụ thể lực của bọn họ có thể xác định không bằng hiện tại, vũ khí cũng hao tổn, đến lúc đó chúng ta một mẻ hốt gọn bọn họ, bọn hắn thu thập thứ gì đều là của chúng ta hiểu hay không?"

"Ah nha." Mạnh Hạo gật đầu, không thể không bội phục lão đại của mình, nghĩ thật chu đáo.

"Này ——" Phương Quân đột nhiên thắng gấp, không có dây an toàn thiếu chút nữa Mạnh Hạo đụng thẳng vào bàn điều khiển.

"Mày làm cái gì thế?"

"Đột nhiên bọn họ dừng xe rồi."

"À?" Mạnh Hạo ổn định thân thể lo lắng hỏi: "Làm sao lại ngừng xe rồi? Là phát hiện ra chúng ta rồi sao?"

"Có phải mày nghi thần nghi quỷ hay không, chỉ ngừng xe thôi mà, xem mày bị hù kìa, nói không chừng người ta gặp phải chuyện gì đó."

Phương Quân buông tay nắm tay lái, cả thân thể đổ ra phía sau, tay gối ở sau ót, chân nâng lên để trên bàn điều khiển, từ từ nhắm hai mắt thảnh thơi nói:

"Đừng sợ, chờ bọn hắn lái xe chúng ta tiếp túc đi."

Mạnh Hạo gật gật đầu, nhưng hắn cũng không dám giống như Phương Quân từ từ nhắm hai mắt, ngược lại thỉnh thoảng nhìn xem ngoài cửa sổ.

Đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, trong lòng Mạnh Hạo có chút bồn chồn, vừa định nói cái gì với Phương Quân, từ cửa sổ xe truyền đến "Đốc đốc đốc" ba tiếng gõ có quy luật.

Trong lòng Mạnh Hạo cả kinh, hắn cứng ngắc chuyển cổ qua, đã nhìn thấy một người thanh niên quân nhân mặc trang phục ngụy trang đứng ở ngoài cửa sổ.

Hắn ta xuất hiện từ lúc nào vậy?! Làm sao hắn không phát hiện?

Mạnh Hạo nuốt nước miếng, chậm rãi quay đầu trở lại, vươn tay dùng sức lắc Phương Quân, Phương Quân không kiên nhẫn mở mắt ra, rống lên câu: "Làm gì vậy?"

Mạnh Hạo không nói chuyện, cẩn thận dùng ngón tay chỉ phía sau của mình.

Phương Quân lướt qua hắn xem xét, trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng quát lớn: "Vội cái gì!"

Sau đó đem chân buông ra, sửa sang cổ áo, mở cửa đứng đi ra ngoài, cười dò hỏi với quân binh kia: "Có việc gì thế?"

Quân binh không nói chuyện, Phương Quân vừa phát giác có chút không đúng muốn tiến vào xe, phần gáy đột nhiên đau xót, hai mắt tối sầm, cả người liền té xuống.

Trong xe Mạnh Hạo trông thấy Phương Quân khẽ đảo, trực tiếp nhào tới ghế lái, vươn tay muốn kéo cửa xe lên. Ngay sau đó ngay huyệt thái dương bị một vòng tròn chống đỡ.

"Đi ra!"

Mạnh Hạo không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận bò ra ngoài.

Vừa đi ra đứng vững, tay phải Mạnh Hạo vung lên, né tránh ống súng phát động dị năng bắt đầu chạy, còn không chạy được ra rất xa, có một bóng dáng nhanh hơn hắn hiện ra ở bên cạnh hắn.

Mạnh Hạo chỉ cảm thấy bị cái gì vấp phải, cả người ngã lăn ra đất, còn không kịp phản ứng gì, "Bộp!" thoáng một phát đã bị người đập choáng luôn.

Phương Quân cảm giác phần gáy đau muốn chết, hắn cố sức mở mắt ra, liền phát hiện mình nằm trên mặt đất, tay chân đều bị trói lại, ánh mặt trời bắn thẳng vào trên mặt hắn, khiến hắn không nhịn được nghiêng đầu nhắm mắt lại.

"Tỉnh?"

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp, Phương Quân ngẩng đầu híp mắt nhìn nhìn, dưới ánh nắng phản quang không thấy rõ mặt người, nhưng nhìn quần áo, hơn nữa nhớ lại trước đó, Phương Quân làm sao không biết chính mình rơi vào trong tay đám người quân đội kia.

"Các ngươi làm cái gì vậy?! Dựa vào trói tôi? Các người đây là bắt người phạm pháp!" Phương Quân quát to lên.

"Ơ, còn biết bắt người phạm pháp, đáng tiếc bây giờ là tận thế pháp luật không dùng được, mày có bản lĩnh thì đi kiện chúng tôi đi." Một người khác ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ vỗ mặt Phương Quân, du côn nói.

"Được rồi, đừng lãng phí thời gian, tư lệnh nói, chỉ cần không giết chết, tùy chúng ta thẩm tra thế nào."

"Tốt như vậy? Thủ đoạn ẩn dấu trước đây của tôi có thể lấy ra thử dùng rồi." Người đàn ông đứng lên, túm cổ áo Phương Quân kéo ra phía xa xa.

"Thả tao ra! Các người thả tao ra!" Phương Quân dùng lực giãy dụa, thế nhưng chung quanh không người nào để ý đến hắn, Mạnh Hạo cũng không biết bị bọn hắn mang đi đâu, trong lòng của hắn tràn ngập sợ hãi, không biết bọn hắn làm gì với mình.