Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 95: Đánh Cuộc



"Sao có thể thu đồ vật của trưởng quan các người chứ!" Vệ Anh Kiệt lắc đầu: "Thật ra tôi kính nể nhất người tham gia quân ngũ, trời đông giá rét hè nóng bức, cho dù xảy ra chuyện gì, đều là đám người các người xông lên phía trước nhất."

Vệ Anh Kiệt cảm thán nói, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, dùng giọng điều vô cùng chân thành nói với Tăng Hoa Huy:

"Trưởng quan, ngài xem sắc trời này cũng không sớm, mọi người một đường cũng khổ cực, nếu không đi đến căn cứ chúng tôi nghỉ ngơi một chút. Tuy nói hiện tại tận thế không có vật gì tốt để chiêu đãi, nhưng nơi nghỉ ngơi thật tốt vẫn luôn có."

"Không cần, chúng tôi thời gian đang gấp." Tăng Hoa Huy không chút nghĩ ngợi liền từ chối, nói đùa gì vậy, vô sự hiến ân cần, phi gian tắc đạo, đi theo hắn đến căn cứ bọn hắn xảy ra chuyện mới hỏng bét.

Vệ Anh Kiệt đối với sự từ chối của Tăng Hoa Huy không chút để ý, dường như lời mời kia chỉ thuận miệng nói mà thôi.

"Đúng thế, nhiệm vụ trọng yếu, chúng tôi cũng không dám chậm trễ trưởng quan Tăng rồi."

Vệ Anh Kiệt vẫy vẫy tay về hướng mấy tên thuộc hạ, một người thanh niên có vóc dáng trung bình trong đó, tướng mạo thường thường đi ra.

Hắn đi đến phía trước tảng đá còn cao hơn hắn, chờ vận khí, hai chân trầm xuống, hai tay ôm lấy tảng đá, dùng sức nhấc lên, dời tảng đá sang một bên.

Lại dựa theo nếp đó chuyển tảng đá khác sang một bên, mở rộng con đường ra.

Vệ Anh Kiệt làm thủ thế mời, vẻ mặt tươi cười nói: "Trưởng quan Tăng, được rồi."

Tăng Hoa Huy gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn, quay người trở về xe chỉ huy.

Xe quân đội theo thứ tự di chuyển, đám binh sĩ trên xe không buông lỏng, vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm bọn người Vệ Anh Kiệt đừng ở bên đường.

Dáng vẻ tươi cười của Vệ Anh Kiệt không thay đổi, còn phất phất tay với bọn họ, hô to: "Thuận buồm xuôi gió."

Chờ bọn họ đi xa, Vệ Anh Kiệt lập tức che dấu dáng vẻ tươi cười, ánh mắt âm trầm nhìn đoàn xe càng chạy càng xa.

"Lão đại, cứ thả như vậy? Đây chính là đầu..." Một tên thuộc hạ tiến lên phía trước xen vào nói bị ánh mắt hung ác tàn nhẫn của Vệ Anh Kiệt dọa đến tắt tiếng.

Ngu xuẩn!

Trong lòng Vệ Anh Kiệt thầm mắng, nhưng hắn biết có dị năng giả cường hóa thính giác, tên trưởng quan Tăng kia nhìn có vẻ không giống người dễ dàng lừa gạt, ai biết có thể nghe được lời của bọn hắn hay không.

"Trở về!"

Tất cả trở về bàn tính kỹ càng hơn...

Từ Dương từ lúc Tăng Hoa Huy tiến lên nói chuyện đến lúc rời khỏi bọn người đó, liền mở máy truyền tin thuật lại không sót một chữ, sau đó chốt một câu:

"Tôi thấy căn cứ kia cũng không phải nơi tốt lành gì, người gọi Vệ Anh Kiệt kia cũng không phải người tốt, lại nghĩ ra phương pháp như vậy, quả thật chính là quang minh chính đại ăn cướp mà!

Tôi dám đánh cược, nếu như không phải nhìn thấy chúng ta nhiều người như vậy, xem như là xe quân đội bọn hắn cũng dám cướp!"

"Đúng đúng đúng." Lý Đồng khó được phụ họa lời của Từ Dương: "Tôi đoán bọn hắn cuối cùng chưa nói xong câu nói kia nhất định là nói chúng ta là đầu cá lớn."

"Coi như là cá, chúng ta cũng là cá ăn thịt người được không, một ngụm cắn xuống một khối thịt, oa ô —— ai nha! Tiểu Duệ Tử cậu làm cái gì mà đánh tôi!"

"Nói chuyện đàng hoàng, đừng ngu ngốc." Cố Minh Duệ bình tĩnh thu tay lại.

Từ Dương trợn trắng mắt, tiếp tục ghé người vào máy liên lạc nói ra: "Tôi cảm thấy được, không biết nói thế nào đêm nay bọn hắn sẽ đến đánh lén chúng ta."

"Cậu cảm thấy bọn hắn sẽ ngu như vậy? Chúng ta nhiều người như vậy, trang bị đầy đủ hết, lại có lòng cảnh giác, tôi không nghĩ đêm nay bọn hắn sẽ đến." Lý Đồng lập tức phản bác.

"Bọn hắn sẽ bỏ qua chúng ta? Tôi không tin, nhất định sẽ đến!"

"Anh xem tất cả mọi người đều ngu như anh vậy à! Nhất định sẽ không tới!"

"Thế thì đánh cuộc đi! Tôi chắc chắn tối nay bọn hắn sẽ đến."

"Đánh cuộc thì đánh cuộc, đánh cuộc cái gì."

"Đánh bạc năm viên tinh hạc đã tinh lọc."

Lý Đồng chần chờ, năm viên tinh hạch rất nhiều đấy, lần này xuất phát Ôn Minh lại cho bọn họ mỗi người ba mươi viên tinh hạch tinh lọc, công thêm trước đó còn chưa dùng đến, trong tay cô cũng chỉ có ba mươi bốn viên.

"Như thế nào, sợ rồi phải không ~" Giọng nói dương dương đắc ý của Từ Dương truyền đến.

"Thôi đi pa ơi... ai sợ, đánh cược, anh chờ đến lúc hai tay dâng tinh hạch cho tôi đi!"

"Đem trả lại nguyên lời nói đó!"

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế Kỳ Bình nhịn không được nâng trán, bạn gái của hắn không chịu được phép khích tướng rồi, Từ Dương hết lần này tới lần khác còn đâm vào mạch kia của cô ấy, đến lúc đó bị thua cuộc không nói, nói không chừng lại là hắn ra...

"Ách... Thế này..." Từ Dương bên kia lái xe lại mở miệng: "Trong bộ đội cấm đánh bạc."

"Đại ca, chúng ta không là quân nhân! Còn có, chúng ta đây không phải đánh bạc, là cạnh tranh suy đoán trong nội bộ có thưởng nha."

Sĩ quan nhịn không được liếc mắt, cái rắm, xem hắn là kẻ điếc à, nhưng hắn cũng không nói gì, chính như Từ Dương nói, cậu không phải quân binh trong tay ai, luật trong bộ đội không quản được hắn.

Ngay từ đầu đoạn đường rất dễ dàng thông suốt, phía sau dần dần tốc độ chậm lại, chướng ngại vật trên đường ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn xông ra một ít Zombie, cộng thêm có vài đoạn đường bị hủy rất nghiêm trọng, cần dị năng giả hệ thổ nhồi nhét thêm vào mới có thể thông qua, cho nên đều đi không bao xa trời đã tối rồi.

Cũng may gần đó có một trạm xăng dầu nhỏ, Tăng Hoa Huy quyết định qua đêm ở chỗ này.

Trạm xăng dầu không lớn, trên cơ bản bị cướp sạch không còn gì, ngoại trừ vật bỏ đi tùy ý vứt bỏ, không có thứ gì có thể dùng được, rất nhiều nơi còn lưu lại dấu vết sau chiến đấu, trên mặt đất trên tường cũng có không ít vết máu biến thành màu đen.

Đoàn người ngừng xe, bắt đầu thu dọn chỗ ngủ buổi tối.

Bởi vì chuyện ban ngày, Tăng Hoa Huy sắp xếp thêm một đội người gác đêm, đồng thời dặn dò mọi người cũng chú ý nhiều đến động tĩnh chung quanh.

Từ Dương vì đánh cuộc, một đêm không ngủ, ngồi ngay bên cạnh đống lửa ở bên ngoại rất nghiêm túc lắng nghe động tĩnh xa xa.

Đáng tiếc, đợi đến lúc trời đều sắp sáng, bên ngoài ngoại trừ xuất hiện mấy con Zombie, cả buổi tối đều rất yên tĩnh.

Sáng sớm chuyện đầu tiên của Lý Đồng là chạy đến trước mặt Từ Dương, một tay chống nạnh một tay duỗi ra về hướng hắn, nhìn có chút hả hê nói: "Ha ha ha, ta đã nói người ta mới không ngu như vậy, mau mau nhanh, có chơi có chịu, giao tinh hạch ra đây!"

Từ Dương đầu cụp xuống, ngáp dài một cái, cả người lộ ra uể oải không phấn chấn.

Hắn ngẩng đôi mắt buồn ngủ nhìn Lý Đồng, rút trong túi quần cả buổi, móc ra năm viên tinh hạch, một phát vỗ vào trên tay Lý Đồng.

"Trời ơi, mới có một buổi tối mà thôi, làm sao anh lại biến thành bộ dáng quỷ này! Nói thật, tối hôm qua đến cùng anh làm cái gì rồi!"

Cũng không phải sao, tinh thần không phấn chấn thì cũng thôi đi, trên mặt treo hai đôi mắt quầng thâm, sắc mặt ám chìm, không giống một đêm không ngủ, như là một tuần lễ không ngủ.

Từ Dương khoát khoát tay, vừa muốn nói gì lại nhịn không được ngáp một cái.

Từ Dương cảm thấy đầu mình có chút chóng mặt, lỗ tai cũng có chút ảnh hưởng ong ong, tối hôm qua không chỉ một đêm không ngủ, quan trọng nhất là cả đêm dùng dị năng!

Tập trung sự chú ý cả đêm, sợ bỏ qua một chút động tĩnh, chẳng phải sẽ biến thành như vậy sao!

Cậu cảm giác cả người mình không còn chút sức lực nào, mí mắt giống như rót chì rất nặng rất nặng.

Cậu lung la lung lay đứng lên, vừa nhấc chân, cả người còn không đứng vững đã cắm đầu xuống dưới, cũng may Ngô Hạo vừa đi ra trông thấy, thân ảnh lóe lên, kịp thời hiện ra trước mặt cậu đỡ lấy cậu.

Từ Dương cố sức nâng mí mắt lên, trông thấy là Ngô Hạo, trực tiếp ngồi phịch ở trên người của cậu ta, sau đó hữu khí vô lực nói: "Háo Tử, dẫn tôi trở về trên xe đi, tôi không được rồi, tôi muốn ngủ một giấc."

Ngô Hạo hướng Lý Đồng gật gật đầu, đỡ cậu ấy kên xe, mở xe của bọn họ ném hắn vào trong.