Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 577: Ngã nha ngã



La Đông nhìn cô bé ôn nhu yếu ớt, vẻ mặt không chút biểu tình đang đứng cách mình năm mét, trong lòng thầm mắng một trận, không biết tên tinh trùng lên não nào đẩy mình ra ngoài, bây giờ khiến hắn rơi vào thế khó xử rồi đây.

Nếu so dị năng, hắn chắc chắn không phải đối thủ của cô bé trước mắt này, nhưng bây giờ so chiến đấu, hắn không tin chính mình ngây người trong bộ đội đặc chủng năm năm lại không đánh tháng cô bé.

Vấn đề là, đoàn trưởng của bọn hắn là muội nô nha!

Hắn sợ ra tay quá nặng, đến lúc đó bị đoàn trưởng thu thập một trận thì thảm lắm!

Đây chính là người lòng dạ hiểm độc.

Nếu không, nhẹ tay chút, kéo dài thời gian anh đến tôi đi nhỉ?

Cũng không thể quá đả kích lòng tự tin của cô bé nhà người ta, dù sao nhiều người nhìn như vậy, cũng phải để lại cho người ta một chút mặt mũi.

Cho nên, rốt cuộc là tên quỷ nào đẩy tôi ra đây hả!

Các binh sĩ chung quanh đang hào hứng xem náo nhiệt, ai cũng không tin Ôn Dao thật sẽ đánh nhau cùng bọn họ, cho rằng cô bé mới học ở đâu mấy chiêu, muốn phơi bày cho bản thân thôi.

Chỉ có điều thấy hai bên chậm chạp không ra tay, các binh sĩ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn bắt đầu ồn ào, bảo Ôn Dao nhanh chóng thu thập La Đông đi.

La Đông ho nhẹ một tiếng, quyết định vẫn cứ làm như dự tính, hắn trầm giọng nói với Ôn Dao: "Dao Dao, cẩn thận rồi!"

Nói xong chính mình tiến nhanh lên trước mấy bước, vung nắm đấm tay phải đập về phía Ôn Dao!

Các binh sĩ chung quanh trầm trồ lên, vừa nhìn đã biết nương tay rồi, không nói tốc độ không nhanh, cũng không có động tác tấn công khác, hơn nữa nắm đấm kia lại còn đánh lệch nữa chứ!

Nương tay cũng đừng rõ ràng như thế nha!

Ôn Dao đứng ở đó không động, đôi mắt đen như mực nhìn về phía trước, thẳng đến khi nắm đấm kia sát qua gương mặt của mình, sượt qua tóc của Ôn Dao, dừng bên tai Ôn Dao.

Ặc, xem cô bé sợ choáng váng không nhúc nhích rồi kìa, La Đông suy nghĩ lại, có phải tốc độ của mình quá nhanh quá dọa người rồi hay không?

Chính mình đang muốn thu hồi nắm đấm, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên bắt lấy cổ tay của hắn, sau đó một trận trời đất quay cuồng, phía sau lưng của mình nện mạnh trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục.

Chung quanh truyền đến một mảnh ồn ào, La Đông nằm trên mặt đất nhìn bầu trời trong xanh vẫn không nhúc nhích, cả người rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi đang làm gì vậy?

Thẳng đến sau lưng truyền đến một trận đau đớn làm cho hắn phục hồi tinh thần lại, hắn trừng mắt nhìn, hoàn toàn không thể tin.

Hắn! Bộ đội đặc chủng đấy! Bị một cô bé đánh ngã rồi hả?!!!

Trước sau chỉ hơn mười giây, vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra vậy?



La Đông nằm ở đó rơi vào trong hoài nghi của chính mình, đột nhiên trên đỉnh đầu có thứ gì đó quơ quơ trước mắt mình, nhìn kỹ lại, hóa ra là một bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh.

Hắn vừa rồi là bị bàn tay nhỏ bé này ném ngã sao?

Chuyện này không khoa học!

Dù La Đông không dám tin thế nào cũng biết chính mình coi thường người ta, nghĩ lại cũng đúng, em gái của đoán trưởng, sao có thể là một người đơn giản được?

La Đông một cú bật dậy đứng dậy, hắn hoạt động gân cốt một chút, ánh mắt nhìn Ôn Dao bắt đầu chăm chú: "Dao Dao, vừa rồi không tính, làm lại!"

Mà các binh sĩ chung quanh cũng bắt đầu cổ vũ La Đông cố lên, bọn hắn cũng coi như đã nhìn ra, cô bé này thâm tàng bất lộ.

Thiệu Văn cũng nhẹ nhàng thở ra, khoan hãy nói, Ôn Dao cũng không phải đứa trẻ khoác lác, quả nhiên lần này nắm chắc đấy.

La Đông tấn công một lần nữa, lúc này đây, hắn không có trực tiếp ra quyền, mà năm ngón tay thành chộp, như ưng trảo chộp tới vai phải của Ôn Dao, đồng thời tiến lên vượt qua, thầm nghĩ phải túm được cánh tay của Ôn Dao.

Bả vai Ôn Dao hơi co rụt lại, thân thể hơi khẽ cong, lợi dụng thân hình chui ra ngoài dưới cánh tay La Đông, xuất hiện ngay bên cạnh phía sau La Đông, vung lấy nắm tay nhỏ đập tới La Đông!

Cảm nhận tập kích phía sau, chân phải La Đông xoay chuyển, rất nhanh quay người, lần nữa đối mặt với Ôn Dao.

Nhìn phấn quyền (nắm đấm trắng nõn á) nện tới chính mình, La Đông cũng không xem trọng, nắm đấm cô bé con, có thể nặng bao nhiêu chứ, cho dù nện vào người hắn không quá đáng lắm cũng chỉ gãi ngứa cho hắn mà thôi.

Nhưng để tỏ lòng coi trọng, hắn vẫn duỗi hai tay ra giao nhau chắn ở phía trước, bày ra động tác phòng ngự tiêu chuẩn.

"Phanh."

Âm thanh nắm đấm cơ bắp va chạm cơ bắp cũng không lớn, phấn quyền trắng nõn nhìn như vô lực đánh vào nắm đấm của La Đông, vậy mà La Đông không thể chịu được lực không thể cộp, cộp, cộp lùi lại ba bước liền!

Cánh tay truyền đến kịch liệt đau nhức làm cho La Đông ngây ngẩn người một lần nữa.

Chuyện gì xảy ra? Hắn lại lùi ba bước?!

Ôn Dao không phải song hệ dị năng hệ thủy và không gian sao?

Chẳng lẽ Ôn Dao còn thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh?

Không đúng, nói không dùng dị năng mà, hắn tin tưởng Ôn Dao sẽ không phá hư quy tắc.

Cho nên, làm sao sức lực của Ôn Dao lại lớn như vậy?

Không biết mình hoàn toàn đả kích tâm linh đối thủ Ôn Dao lắc lắc tay phải, đau quá, nện xuống cứng rắn như vậy, tay mình cũng đau đấy.



Cho nên Ôn Dao không thích cận chiến, đánh người khác chính mình còn phải chịu đau nhức, đứng như cọc gỗ ném dị năng thật tốt!

Mà binh sĩ chung quanh sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi bắt đầu phản đối La Đông, bọn hắn cho rằng La Đông vì chiếu cố đến tâm lý cô bé nhà người ta nên đang diễn trò.

"Tôi nói Đông tử này, cậu đừng khoa trương như vậy có được không? Đánh cho đẹp vào đấy!"

"Đúng đấy, hành động này quá nát rồi nha!"

"Đúng vậy, Dao Dao chúng ta không cần cậu giả lùi như vậy đâu! chúng ta Dao Dao không cần ngươi như vậy giả lui! Lấy thực lực chân chính ra đi!"

Giả lui cọng lông á!

Trong lòng La Đông gào thét, có bản lĩnh chính các cậu tự mình lên thử đi!

Lúc này Ôn Dao không đứng tại chỗ chờ La Đông tấn công nữa, mà chủ động lấn người lên trước.

Nhìn Ôn Dao rõ ràng tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều lao về phía hắn, La Đông không lùi mà tiến tới, nâng đùi phải lên đá về phía Ôn Dao.

Ôn Dao nâng cánh tay trái lên ngăn trở, đồng thời tay phải bắt lấy chân La Đông, dùng sức một chuyến!

Lực đạo cực lớn khiến thân thể La Đông khẽ đảo, hai tay hắn kịp thời chống mặt đất, duỗi chân trái đá về phía hạ bàn Ôn Dao!

Ôn Dao rút lui tay lui về phía sau, La Đông đứng dậy một lần nữa, đợt tấn công thứ hai của Ôn Dao cũng đến.

Hai người anh tới tôi đi mấy hiệp, nhìn như thể thế lực ngang nhau, nhưng trong lòng La Đông âm thầm kêu khổ.

Cô nhóc này ăn cái gì lớn lên vậy chứ?

Làm sao khí lực cùng tốc độ còn muốn mạnh và nhanh hơn bọn hắn nữa?

Bây giờ hễ chỗ nào bị Ôn Dao đánh qua đều ẩn ẩn đau nhức đấy, hơn nữa nhìn bộ dạng Ôn Dao hình như còn chưa xuất toàn lực ra!

Tất nhiên La Đông không biết, Ôn Dao trong một tháng vừa rồi bị Thor huấn luyện cực kỳ hà khắc đấy, cộng thêm được ngâm trong nước thuốc, bây giờ tố chất thân thể Ôn Dao xin hơn bọn hắn rất nhiều.

Hơn nữa lúc đi ra Ôn Dao lập tức hung hăng giáo huấn Thor một trận, tuy phương diện thể năng đánh không lại Thor, nhưng không sao, tinh thần lực Ôn Dao cường nha.

Lợi dụng một khoảng cách, Ôn Dao một lần nữa bắt được tay La Đông, sau đó ném qua vai một cái, La Đông bị ngã văng ra ngoài một lần nữa.

Nhìn trời xanh không mây, cả người La Đông cảm giác còn trong mộng, hắn còn chưa tỉnh ngủ nữa, trong mộng bị một cô bé quật ngã hai lần?!

Nhưng cả người không chỗ nào không đau đớn lại nói cho hắn biết, đây đều là sự thật, hắn bị một cô bé mười một tuổi quật ngã hai lần trong đôi mắt mở to của mọi người!

Cho nên, trước đó đến cùng tên rùa đen nào đẩy hắn ra vậy hả?!