Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 46: Lột Xác



Chu Đại Vĩ vừa mới chuyển người chạy bước đầu tiên, lại cảm giác cổ như bị cái gì đó thít chặt, hắn đưa tay cố gỡ ra, chỉ mò đến một mảnh nước.

Dị năng hệ thủy? Trái tim Chu Đại Vĩ thoáng thả lỏng, dị năng hệ thủy được công nhận yếu nhất, không có lực công kích gì, đã như vậy...

Chu Đại Vĩ nhịn xuống cảm giác cổ bị bóp chặt hít thở không thông, mãnh mẽ quay người lại, vung mấy quả cầu lửa đập về phía trước, đáng tiếc quả cầu lửa bị tấm màn chắn nước ngăn lại, dập tắt.

Dị năng hệ thủy lại mạnh như vậy? Nhớ tới trước đó ở trạm nghỉ chân tấm màn nước hiện ra phía trước Đại Bạch xà, lại nhìn bóng dáng nhỏ gầy như ẩn như hiện phía sau tấm màn nước, sao không biết mình đã nhìn sai.

Chu Đại Vĩ cắn răng, dùng tất cả năng lượng ngưng tụ ở trên hai tay, rất nhanh, phía trước hắn xuất hiện một bức tường lửa, Chu Đại Vĩ dùng hết lực lượng toàn thân đẩy bức tường lửa đi.

Ngọn lửa cuồn cuộn thè lưỡi ra liếm cây roi nước mảnh mai, từ lúc bức tường lửa di động, hơi nước bốc hơi, cây roi nước trực tiếp đứt gãy.

Chu Đại Vĩ bị lực phản tác dụng đổ xuống đất, hắn không quan tâm kết quả cuối cùng dị năng của mình, bắt đầu bỏ chạy, hắn cũng không quên hai vợ chồng Ôn Trác còn trong phòng, bây giờ không chạy còn đợi đến khi nào?

Ôn Dao nhìn bức tường lửa không ngừng đến gần, tiện tay đẩy một bức tường nước đi qua, cả hai gặp nhau, thủy hỏa bất dung!

Rất nhanh chung quanh hơi nước mờ mịt, dâng lên từng đợt sương trắng. Sau khi tiêu diệt hết ngọn lửa, Ôn Dao đi về hướng Chu Đại Vĩ chạy trốn.

Chu Đại Vĩ không ngừng chạy về phía trước, mưa rớt xuống gương mặt hắn, không ít nước mưa từ trán chảy vào trong mắt làm mơ hồ tầm mắt của hắn. Quần áo ướt nhẹp dán chặt chẽ trên người, bụi cỏ nhánh cây chắn đường cắt ngay trên làn da lỏa lồ từng đường vết đỏ.

Nhưng hắn không chú ý được nhiều như vậy, phải rời khỏi đây, nhanh chóng rời khỏi đây, tiềm thức nói cho hắn biết không nên ở đây, thế nhưng hắn đã tiêu hao hết dị năng nên khiến hắn vô cùng mỏi mệt, thời gian dần trôi qua, hắn chạy không nổi nữa, chỉ có thể cố gắng bước nhanh đi đến phía trước.

Hai chân một sâu một cạn đạp trên mặt đất, toàn bộ giầy đã ướt đẫm, trên đùi dính đầy bùn, đột nhiên, chân phải giẫm vào một vũng nước đọng, cả người trực tiếp ngã lăn trên mặt đất.

Chu Đại Vĩ chống đỡ thân thể, lau qua cái trán, đang chuẩn bị đứng lên, đã nhìn thấy bên cạnh một vũng nước đọng từ trong đó bắn ra một luồng bóng đen, đánh úp vào mặt hắn.

Chu Đại Vĩ đưa tay phải lên đỡ, cảm giác trong lòng bàn tay mát lạnh, hắn lật lòng bàn tay qua xem, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một con gì đó màu đen dài hơn mười cm đang hút, tuy không cảm thấy đau đớn, nhưng có thể nhìn thấy máu chảy ra từ trong lòng bàn tay.

Con Đỉa! Trong lòng Chu Đại Vĩ cả kinh, bất chấp suy nghĩ con đỉa từ đâu đến, hắn trực tiếp giữ chặt thân thể con đỉa màu đen kéo, nhưng kéo không ra, giác hút con đỉa bám chặt chẽ mà mút trong lòng bàn tay Chu Đại Vĩ. Chu Đại Vĩ dốc sức, hung hăng mà kéo, trong lòng bàn tay bị lột xuống một ít thịt nát, máu tươi không ngừng chảy ra.

Một chút máu mà thôi, Chu Đại Vĩ cũng không thèm để ý, hắn tùy ý quăng con đỉa ra bên ngoài, đang định đứng dậy, cũng cảm giác được có cái gì chui vào ống quần, dường như còn không ít!

Chu Đại Vĩ vội vàng xoay người ngồi dậy, vén ống quần lên, rồi nhìn thấy từng con đỉa trườn lên trên đùi hắn hút máu, mỗi một con dài ít nhất hai mươi cm!

Chu Đại Vĩ kinh hãi, hắn quát to một tiếng, vội vàng vỗ bắp đùi của mình, lại không có hiệu quả gì. Hắn chỉ có thể dùng tay dùng sức lôi kéo, không ít đỉa tuy bị cường hành nhổ ra, nhưng giác hút của chúng vẫn còn ở trên miệng vết thương, máu không ngừng chảy ra nơi bị cắn, hòa hòa với mưa uốn lượn ở lại.

Thật vất vả nhổ hết tất cả đỉa, chịu đựng đau đớn vừa đứng lên còn không chưa kịp thở ra hơi, Chu Đại Vĩ lại nhìn thấy không ít bóng dáng màu đen một lần nữa phóng đến hắn.

Chu Đại Vĩ vội vàng rút súng ra bắn, thế nhưng sắc trời đen kịt cộng thêm tốc độ đỉa cực nhanh, căn bản cũng không bắn trúng một con, những con đỉa kia từ bốn phương tám hướng không ngừng bắn về phía Chu Đại Vĩ, rất nhanh trên người của hắn một lần nữa đỉa bò đầy, chúng tìm được khe hở quần áo trực tiếp chui vào, một khi đụng chạm đến làn da liền bám chặt chẻ, bắt đầu miệng lớn hút máu.

"A ——" Chu Đại Vĩ một phát ném súng ngắn đi, bắt đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất, hy vọng có thể đè chết bọn chúng.

Thế nhưng hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng, ngược lại càng nhiều đỉa dễ dàng chui vào hơn nữa.

Thời gian dần qua, cả người Chu Đại Vĩ bị tràn đầy đỉa bao phủ, xa xa nhìn đến, giống như một cái kén đen cực kỳ lớn.

Đúng lúc này, trong biệt thự khác cũng bắt đầu truyền đến tiếng thét chói tai:

"Đây là cái gì! Mau đứng lên! Có côn trùng!"

"A —— có con chuột!"

"Trời ạ! Đây đều là cái gì!"

"Cứu mạng a —— "

Từng căn biệt thự đều sáng đèn lên, vốn ban đêm yên tĩnh dần bị tiếng ồn ào thay thế.

Ôn Dao đẩy nhánh cây ngăn trước mặt, liền nhìn thấy một vòng tròn lớn màu đen trên mặt đất, thân thể đỉa hút máu phồng lớn lên gấp hai, có vài con đỉa ăn uống no đủ còn lười biếng nằm trong vũng nước, phần đuôi không ngừng đong đưa, vô cùng thỏa mãn.

Ôn Dao chậc một tiếng, tay vung lên, vô số tia nước thật nhỏ đâm vào trong cơ thể đỉa, thế nhưng những con đỉa kia ngoại trừ lật qua lật lại nửa thân dưới, cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác, không ngừng tiếp tục hút máu.

Ngược lại mấy con đỉa đã ăn xong bữa ăn khuya nhìn thấy Ôn Dao, từng con phi tốc rút lui, hoàn toàn không nhìn ra thân hình to mọng cũng có thể tháo chạy nhanh như vậy.

Ôn Dao không để ý đến những con chạy trốn, cô nhíu mày, lần này trực tiếp dùng lưỡi dao nước cắt con thứ nhất làm hai. Chỗ con đỉa bị chặt đứt lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ bắt đầu khép lại sinh trưởng, rất nhanh lại biến thành hai con với thân thể nguyên vẹn độc lập.

Thật sự là lực sinh tồn ngoan cường!

Ôn Dao vừa cảm thán vừa dùng nước trói buộc lấy nó, trực tiếp đè ép khiến nó phát nổ, thi thể đỉa nhỏ vụn hòa với máu huyết và mưa dính đầy cả người Chu Đại Vĩ, mà rõ ràng hắn còn chưa chết.

Quần áo rách rưới đọng ở trên người, cả người đều là miệng vết thương, máu chảy không ngớt. Sắc mặt hắn tái nhợt, bờ môi tái xanh, lâm vào trạng thái bị choáng.

Ôn Dao dùng cây roi nước trói lại chân của hắn, kéo Chu Đại Vĩ đi đến chỗ hắn ở, cô không để ý căn biệt thự khác truyền đến tiếng vang càng lúc càng lớn, bởi vì cô phát hiện chuyện thú vị hơn...

Sấu Tử từ lúc Chu Đại Vĩ mang theo Quách Đào đi, liền rơi vào trạng thái vô cùng lo lắng bực bội, hắn biết rõ bọn họ đi làm gì, là đi tìm mấy tiện nhân hại hắn biến hắn thành như vậy.

Hắn cũng muốn đi, muốn đích thân báo thù, tự tay cắt đi đầu lưỡi của bọn họ, lại dùng đao từng nhát từng nhát cắt lấy thịt của bọn họ, tư vị đó, nhất định rất mỹ diệu.

Càng nghĩ hắn càng hưng phấn, hai mắt dần dần bắt đầu đỏ rực lên, cả người đều run rẩy lên, hắn ở lầu một đi vòng quanh đầy hưng phấn sau đó xông lên lầu hai, một cước đá văng cửa phòng, một phát kéo cô gái đang nằm trên giường, dùng sức ném đi.

Cô gái va mạnh vào tường ngã xuống bàn sách, lực chấn động cực lớn khiến tay cô không tự chủ lay động, vốn trên bàn mất trật tự quét hết đồ vật rơi xuống mặt đất.

Sấu Tử túm tóc cô gái từ phía sau, túm đầu cô không ngừng đập vào bàn, chỉ chốc lát sau thái dương của cô bị đập vỡ, máu tươi từ lông mày chảy xuống mắt.

"Phanh!" cô gái lại một lần nữa ngã lăn trên mặt đất, Sấu Tử một cước giẫm lên tấm lưng trần trụi của cô, dùng sức nghiền ép, nhìn xem những "Kiệt tác" kia trên người cô, chứng kiến máu đỏ tươi, nghe thấy trong không khí mùi máu tanh nhàn nhạt, hô hấp của Sấu Từ càng ngày càng dồn dập, hắn cảm giác máu huyết cả người mình đều bốc lên, chà đạp cô gái khiến hắn mang đến kɦoáı ƈảʍ cực lớn.

Lạc Ngữ Điệp cảm giác mình vẫn luôn ở trong một giấc mộng, trong mơ đều có cha mẹ, cha đang lái xe chở bọn họ đi dạo chơi ở ngoại thành, mẹ đang tết tóc cho cô, kêu cô hát, cô quá hạnh phúc, căn bản không muốn tỉnh lại.

Thế nhưng đau đớn kịch liệt khiến cho cô không nhịn được, rất nhanh cô cảm thấy mình nhìn thấy một mảnh màu đỏ hồng, đó là cái gì?

Lạc Ngữ Điệp dùng sức nháy mắt, muốn nhìn rõ đó là cái gì, lại bị hất mạnh trực tiếp đập xuống mặt đất.

Bị ném xuống đất, Lạc Ngữ Điệp chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một bức tranh, cô chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt trên lưng, cố gắng nhìn quanh, rốt cuộc, cô thấy được, đó là một khung hình, phía trước thủy tinh đã vỡ vụn cả rồi, trên đó là bức ảnh gia đình, cha mẹ trẻ tuổi ôm một cô bé cười sáng lạn.

Lạc Ngữ Điệp cảm giác trái tim mình bị buộc chặt, còn cô đây thì sao? Không phải cô đang cùng cha mẹ đi chơi ở ngoại thành sao?

Cha đâu rồi?

À, đúng rồi, cô đã nhớ ra, cha đã đẩy cô và mẹ xuống xe, tự mình chạy mất.

Mẹ đâu?

Nước mắt Lạc Ngữ Điệp không tự chủ rơi xuống, người mẹ kia dẫn theo cô nương nhờ đám người kia, nghênh đón đám người kia, thậm chí ngay vào lúc cô bị xâm phạm đều không có ngăn cản, chỉ trốn ở một bên thút thít nỉ non, người mẹ kia chỉ biết ôm cô không ngừng nói xin lỗi ở bên tai cô, nói ráng nhịn ráng nhẫn nại, ngay vào lúc cô bị Sấu Tử đẩy ra ngăn cản móng vuốt thú biến dị liền nhào đến trước mặt của cô.

Móng vuốt bén nhọn đen kịt kia đâm xuyên qua ngực mẹ cô, giống như máu tươi vẫn còn ở trên mặt cô, làm sao cô có thể quên đây...

Sấu Tử phát hiện cô gái giống như động, hắn dời chân, quả nhiên thấy cô từ từ bò đến phía trước.

Sấu Tử càng thêm hưng phấn, trước đó cô gái không chút phản kháng tuy cũng làm cho người cao hứng vừa nhanh có cảm giác, nhưng vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó để cho người không hoàn toàn dấy lên được. Bây giờ cô gái tự mình động, Sấu Tử cảm thấy máu của mình đều tuôn về phía đầu, khuôn mặt hắn trướng đến đỏ bừng, bờ môi thoáng phát run, khống chế không nổi càng thêm hưng phấn.

Hắn không nháy mắt nhìn chằm chằm vào cô gái, nhìn cô chậm chạp bò đến trước khung hình, duỗi tay run rẩy muốn nắm lấy, ngay khi móng tay của cô sắp chạm đến khung hình, một chân đưa qua đạp bay khung hình, khung hình văng vào vách tường, chia năm xẻ bảy.

Đồng thời, cái chân kia còn hung hăng dẫm lên bàn tay đang chuẩn bị rút về của cô, không ngừng nghiền ép.

Đồng tử cô gái co rụt mạnh, sau đó cô trừng mắt nhìn, đồng tử có chút tan rả dần dần bắt đầu tụ lại, cô cố sức ngẩng đầu lên, nhìn về kẻ vẫn luôn lăng nhục cô, cuối cùng còn gián tiếp hại chết mẹ của cô.

Tâm tình Sấu Tử vốn đang phấn khởi nhìn cô gái trước mắt dần ngưng trệ, trên mặt vẫn còn chưa hết sưng, vốn mắt to bị đè ép thành một đường nhỏ, nhưng xuyên qua khe hở kia, bên trong phản xạ ra ánh mắt lạnh như băng.

Trong lòng Sấu Tử dâng lên một ngọn lửa, trong lồng ngực như nước sôi sôi trào lên, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Tiện nhân này, làm sao nó lại dám dùng ánh mắt như thế để nhìn hắn!

Sấu Tử một lần nữa hung dữ dùng sức đạp xuống, thậm chí có thể nghe rõ ràng âm thanh xương cốt đứt gãy, nhưng trên mặt cô gái lại không mảy may biến hóa, giống như đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ lạnh lùng theo dõi hắn.

Sắc mặt Sấu Tử bỗng nhiên đại biến, hắn trừng mắt, trên mặt hung bạo nổi lên từng đường gân xanh, giơ chân lên, đạp thẳng xuống trái tim cô gái!