Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 45: Đêm Mưa



Ôn Trác tùy tiện chọn một tòa biệt thự, để xe ở trên đất trống, bên ngoài biệt thự thoạt nhìn rất không tồi, bên trong xây dựng có chút đơn sơ, hoàn toàn không hòa hợp, có điều đây đều là bệnh chung của rất nhiều biệt thự nông thôn.

Phòng ngủ ở lầu hai, trong phòng đều có không ít tro bụi, khắp nơi còn tràn ngập một mùi ẩm ướt, nhìn thấy hoàn cảnh này, Ôn Trác cảm thấy vẫn nên ngủ trên nhà xe nha!

Vì vậy anh dời hết đồ đạc trong phòng khách, trực tiếp lái xe vào phòng khách lầu một, Ôn Dao đi dạo trong trong ngoài ngoài một vòng, không có thứ gì tốt, ngược lại bên cạnh sân xi-măng còn có một mảnh vườn rau, bên trên trồng không ít rau cải.

Ôn Dao ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu nghiên cứu những rau cải này, không phải vì muốn ăn, mà cô có thể cảm giác bên trong rau cải nhàn nhạt năng lượng đang chuyển động.

Thực vật cũng bắt đầu chịu sự ảnh hưởng của năng lượng rồi?

Những rau cải này còn có thể ăn được nữa hay không? Ôn Dao vừa cẩn thận quan sát, phát hiện hình dạng rau cải đã xảy ra biến hóa rất lớn: đây là cải trắng sao? Làm sao lá cây lại biến lớn như thế rồi? Còn có cọng rau muống sao mà to như thế? Lá cây đi đâu hết rồi? Đó là cây ớt à? Cái màu này có chút phát ra màu tím là chuyện gì xảy ra đây?

Ôn Dao suy nghĩ, trở về kéo Hạ Uyển đang cùng nói chuyện với Ôn Trác đi qua, Ôn Trác bị đoạt mất vợ câu miệng cười cười, chậm rì rì đi theo đằng sau.

Hạ Uyển không hiểu ra sao bị Ôn Dao kéo ra vườn rau bên cạnh, chị nhìn vườn rau, lại nhìn Ôn Dao, vẫn cảm thấy không hiểu đang làm gì.

Cuối cùng vẫn là ông chồng nấu ăn gia đình Ôn Trác phát hiện không đúng: "Những rau cải này... lớn lên bất thường à."

Lúc này Hạ Uyển mới chú ý đến rau cải bên trong vườn rau khác hẳn với rau bình thường chi thấy. Xin tha thứ cho chị, chị cơ bản không bước vào phòng bếp, rau cải cũng chỉ nhận ra vài loại thông thường...

Ngoại trừ rau cải lớn lên có chút kỳ dị, cũng không ít rau cải đã chết khô rồi, lá rau kia còn biến thành màu đen.

"Xem ra thực vật cũng có loại thích ứng và không thích ứng." Ôn Trác vuốt nhẹ cằm, bắt đầu quan sát thực vật ở các nhà gần đó.

Ở bên trong nông thôn bốn phía thực vật đều có thể nhìn thấy được, trước đó không chú ý đến, hiện tại nhìn kỹ, mới phát hiện có không ít đã khô chết rồi, lá cây cùng thân cây đều biến thành màu đen, mà thực vật sống sót hoặc nhiều hoặc ít đều có chút biến hóa, loại biến hóa này thay đổi một cách vô tri vô giác, theo thời gian trôi qua sẽ càng ngày càng rõ ràng.

Ôn Trác suy tư, quyết định đi ra ngoài đồng nhìn xem.

Để lại Bạch Tiểu Tiểu giữ nhà, một nhà ba người ra cửa, Hạ Uyển còn mang theo Mạn Mạn, trực tiếp nâng trong tay, kết quả bị Ôn Trác một phát nhấc lên rồi ném cho Ôn Dao.

Ôn Dao mặt đen lên nhét Mạn Mạn nhét vào trong túi áo, Mạn Mạn giãy dụa vươn hai dây leo ra, bám víu leo lên miệng túi, thò ra cả nửa thân thể nhìn quanh bên ngoài.

Mặt trời chiều ngã về tây, toàn bộ đồng ruộng dưới ánh trời chiều hiện ra ngọn lửa đỏ tươi bình thường.

Cây lúa gieo trồng trên đồng ruộng cũng không nhiều, không ít đồng ruộng đều là hoang phế, bên trên sinh sôi đầy cỏ dại.

Người nhà họ Ôn đi trên bờ ruộng, trên đường cỏ dại ương ngạnh sinh trưởng, nhìn thật kỹ, còn có thể nhìn ra vùng ven lá cây còn mọc ra răng cưa tinh tế.

Hôm nay đúng là vào lúc cấy mạ lúa, bên trong ruộng lúa cắm không ít mạ, chập chờn theo gió.

Ôn Trác tiện tay nhổ một cây mạ nhìn coi, có chút đáng tiếc nói: "Thời gian không đúng, còn nhìn không ra cái gì, có điều cảm thấy bộ rễ phát triển rất nhiều, cũng không biết mấy tháng sau có kết ra cây lúa hay không."

Đang cảm khái, đột nhiên có một đạo bóng đen từ trong ruộng nước bắn về phía đôi má Ôn Trác, còn chưa đến gần Ôn Trác đã bị Ôn Dao dùng quả cầu nước trói lại.

Khống chế quả cầu nước đến trước mặt mình, lại nhìn thấy bên trong quả cầu nước có con tương tự như rắn hình tròn dài hai mươi mấy cm. Phần lưng còn có năm mũi kim, đầu phần đuôi tất cả đều là giác hút.

Đây là con gì? Ôn Dao nghi hoặc nhìn về phía Ôn Trác.

Ôn Trác cúi người đánh giá, bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là con đỉa! Con này lớn lên khá lớn đấy."

Con đỉa? Đó là con gì? Ôn Dao lớn lên ở thành phố biểu thị chưa từng thấy qua.

Ôn Trác kiên nhẫn giải thích nói: "Nó gọi là đỉa, trong đồng ruộng có rất nhiều, chủ yếu hút máu đấy."

Rất nhiều? Ôn Dao vừa định hỏi rất nhiều là bao nhiêu, lập tức ở bên trong ruộng nước bắn ra không ít đỉa, cả đám đều giương giác hút của mình đánh úp về phía ba người nhà họ Ôn đang đứng trên bờ ruộng.

Tay Ôn Dao vung lên, lập tức tạo một tấm màn bằng nước hơn nửa vòng tròn che chắn cho cả ba người, không ít con đỉa xông lên trước nhất đều đánh thẳng lên tấm màn nước, sau đó bị quấn vào.

Ôn Trác cũng không kinh ngạc sợ hãi, anh hào hứng bừng bừng quan sát đám đĩa giãy dụa trong nước muốn ra mà không ra được, còn bình luận: "Toàn bộ hình thể lớn lên gấp đôi, xem ra tốc độ phát triển rất nhanh, rõ rang còn biết bắn lên, xem ra là do có giác hút lớn này, có lẽ bị cắn rất mất không ít máu nha..."

Nhóm đỉa đầu tiên toàn quân bị diệt, đám đằng sau rõ ràng vòng vo chuyển hướng trở về bên trong ruộng nước, thấy Ôn Trác chậc chậc: "Rõ ràng đã có chút chỉ số thông minh ah, còn biết lùi lại."

Đám đỉa đằng sau chạy mất, Ôn Dao cũng lười đuổi theo, trực tiếp nghiền ép đám đãi còn trong tấm màn nước, hóa thành một đống máu đỏ.

Tinh thần lực của Ôn Dao tùy ý lướt qua, cái này mới phát hiện ở bên trong đồng ruộng nhìn như yên tĩnh an hòa, lại ẩn nấp không ít tiểu chút chít, có điều có thể vừa rồi bị Ôn Dao hù dọa, đám còn lai không một ai dám động.

Xem ra thôn nhỏ này cũng không hoàn toàn an toàn, mặc dù không có Zombie, nhưng trên thế giới này có thể giết người không chỉ có Zombie...

Ba người về đến bên trong biệt thự, sau khi ăn xong bữa tối, mọi người đều có việc của mình, rốt cuộc Hạ Uyển có thể cảm nhận nguồn năng lượng trong trời đất rồi, cũng bắt đầu tu luyện cho bản thân.

Ôn Trác tiếp tục nghiên cứu tinh hạch, dường như anh không có nhiều hứng thú với dị năng của bản thân, nhưng đối với nguồn năng lượng không biết đột nhiên xuất hiện này rất hứng thú.

Mà Ôn Dao ngồi trên sa lon trong phòng khách của biệt thự, cố gắng thu nạp năng lượng, mở rộng ba đường kinh mạch của chính mình

Cảnh ban đêm dần dần dày đặc, ngoài phòng nổi lên mưa nhỏ tích tách rơi xuống, Ôn Trác đi tới cửa, nhìn từng dãy giọt nước rơi xuống mái hiên, bỗng nhiên cười cười, "Xem ra đêm nay phát sinh náo nhiệt đây."

Ôn Dao nhớ đến chạng vạng tối nhìn thấy đỉa cùng tiểu chút chít ẩn núp trong bóng tôi, còn có vào thôn nhìn thấy người quen, nhẹ gật đầu, ừm, đêm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt đấy.

"Có điều..." Ôn Trác nhìn một chiếc nhà xe, quay người nhìn về phía Ôn Dao: "Hôm nay ma ma của con lái xe cả ngày, cho nên đêm nay không thể làm ồn đến mẹ con, có biết không?"

Hai người đối mặt thật lâu, lại dời ánh mắt tự bận việc của chính mình, có điều bọn họ cũng biết, ở một vài chuyện sau cùng bọn họ cũng đạt được nhận thức chung...

Chu Đại Vĩ nhìn xem bên ngoài mưa nhỏ bay lả tả, rốt cuộc vẫn quyết định đêm nay ra tay. Thứ nhất đánh bất ngờ, bọn họ nhất định sẽ không nghĩ đến có người ra tay với bọn họ; thứ hai thời cơ vừa vặn, đêm mưa, có thể che dấu rất nhiều thứ...

Có điều, con Đại Bạch xà là thứ phiền toái, trước dụ nó đi, sau đó có thể ra tay với đứa nhỏ kia, không phải cha mẹ yêu thương nhất là con của mình sao.

Nghĩ đến Hạ Uyển kia có khuôn mặt xinh đẹp động lòng người và dáng người thướt tha mềm mại, Chu Đại Vĩ cảm giác cả người mình đều hưng phấn lên.

Ngẫm nghĩ, hắn gọi Quách Đào, gần đây tinh thần Sấu Tử không quá bình thường, vẫn nên để lại ở nhà thì hơn, mà trước đó Quách Đào đã thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh, dầu gì cũng có người giúp việc.

Dặn dò tốt Sấu Tử ở nhà đừng làm chuyện xằng bậy, Chu Đại Vĩ liền dẫn theo Quách Đào ra cửa.

Trước đó hắn đã âm thầm quan sát chỗ đặt chân của người nhà họ Ôn, bây giờ đã nửa đêm, đúng là lúc người ngủ say giấc nhất.

Khoảnh khắc Chu Đại Vĩ đi ra ngoài, Ôn Dao đã mở mắt ra, khoảng cách giữa hai căn biệt thự cũng không quá xa, Ôn Dao vẫn luôn dùng tinh thần lực giám thị đối phương.

Cô từ từ bò xuống giường, gọi Bạch Tiểu Tiểu ở bên trên, lặng yên không một tiếng động mở cửa xe đi ra.

Sau khi đóng kỹ cửa xe, Ôn Dao ngồi ở trên ghế salon phòng khách chờ bọn họ, Bạch Tiểu Tiểu lười biếng ghé vào bên chân cô, có chút không nhấc nổi hào hứng.

Chu Đại Vĩ rất nhanh đã đến gần biệt thự người nhà họ Ôn ở, có điều bây giờ trên bãi đất trống không nhìn thấy chiếc nhà xe của bọn họ, Chu Đại Vĩ nhíu mày, đưa mắt liếc ra hiệu với Quách Đào.

Quách Đào gật gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt, lấy mấy viên đá ném đến, có một viên đúng lúc trúng cửa lớn.

Rất nhanh, cửa mở ra một khe hở, một cô bé nhỏ thò đầu nhìn chung quanh, sau đó lại rụt trở về.

Trong lòng Chu Đại Vĩ vui vẻ, lại là cô bé này đi ra trước! Quả nhiên trời cũng giúp ta nha.

Một lần nữa hắn liếc mắt ra hiệu với Quách Đào, ra hiệu hắn ta tiếp tục, Quách Đào có chút muốn khóc, lão đại muốn hắn ta dẫn dụ con rắn lớn kia rời đi, thế nhưng hắn ta rất sợ nha!

Không dám phản kháng lão đại của mình, chỉ có thể tiếp tục ném mấy viên đá đi qua, lần này cửa mở hơi lớn, cô bé đi ra, đứng ở dưới mái hiên, đi theo phía sau là Đại Bạch xà.

Con rắn này hình như lớn hơn so với lần trước à! Trong lòng Quách Đào gào thét, hắn hoài nghi mình có thể dẫn dụ con rắn rời đi rồi có thể thoát thân được hay không đây.

Bành! Chu Đại Vĩ thấy cả buổi Quách Đào không có động tĩnh, nhịn không được đạp thẳng hắn ta một cước, khiến cho hắn ta nằm rạp trên mặt đất gặm một miệng đầy bùn.

Nghe được động tĩnh Bạch Tiểu Tiểu một thoáng dựng thẳng thân thể, lưỡi càng không ngừng thò ra, phát ra âm thanh xè xè.

Quách Đào nhắm lại mắt, hạ quyết tâm, mạnh mẽ bò lên, nhanh chóng chạy ra phía ngoài, quả nhiên Đại Bạch vèo một phát đuổi theo.

Chu Đại Vĩ lau mặt, chuyển súng lục ra sau thắt lưng, lau lên mặt mình một ít bùn, sau đó chân thấp chân cao đi đến cô bé đang đứng dưới mái hiên nhìn quanh ra ngoài.

Ôn Dao nhìn Chu Đại Vỹ đi cà nhắc, đầy người lầy lội, đội mưa đi đến phía cô, có chút im lặng, đây là có ý định liều mạng hành động?

Chu Đại Vĩ không kịp thở đi đến trước mặt Ôn Dao, mặt mũi tràn đầy khủng hoảng, giọng điệu đầy lo lắng nói với cô: "Cô bé, ba mẹ cháu có ở đây không? Có Zombie đến rồi! Mau thông báo cho bọn hắn, chúng ta phải đi nhanh lên!"

Mặt Ôn Dao không biểu tình nhìn hắn biểu diễn.

Chu Đại Vĩ càng sốt ruột: "Thật sự! Tôi vừa đi tiểu đêm trông thấy đấy! Vì thông báo cho mọi người, tôi chạy quá nhanh nên té ngã! Nếu cháu không đi sẽ không còn kịp nữa rồi!"

Nhìn thấy cô bé trước mắt đứng thẳng tắp nhìn thẳng vào hắn không nói lời nào, Chu Đại Vĩ không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ là người câm?

Hắn đang suy nghĩ nên nói cái gì, lại nghe được hai chữ: "Thì sao?"

Cái gì? Biết nói chuyện? Vừa rồi cô nói gì?

Chu Đại Vĩ có chút ngây người, Ôn Dao cũng không đợi hắn trả lời, trực tiếp nhấc chân đi thẳng về phía trước, đợi đến lúc Chu Đại Vĩ lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy Ôn Dao đi vào trong mưa, đứng ngay góc sân nhìn ra phía xa xa.

Chu Đại Vĩ vội vàng đi đến, hắn lung tung chỉ ngón tay về một hướng: "Xem kìa, đang ở đó! Không kịp nói chi tiết nữa rồi, chú dẫn cháu đi vào tìm ba mẹ cháu! "

Nói xong cũng muốn túm lấy Ôn Dao, Ôn Dao nghiêng người tránh đi, ngẩn người, cứ thế nhìn hắn.

Chu Đại Vĩ một phát không túm được người, lại bị hai mắt Ôn Dao nhìn chằm chằm thoáng chút sợ hãi, lúc này mới cẩn thận đánh giá cô.

Mượn ánh sáng lờ mờ tối, lúc này hắn mới phát hiện, rõ ràng Ôn Dao đứng ở trong mưa, thế mà cả người cô một chút cũng không bị nước mưa thấm ướt, lúc mưa rơi xuống dường như gặp chướng ngại gì đó, từ trở ngại không nhìn thấy đó chảy xuống.

Chu Đại Vĩ cảm giác cả người đều trở nên lạnh như băng, tim nhảy loạn thình thịch, trực nhảy, hắn cười ha ha, vừa lùi ra phía sau vừa nói với Ôn Dao: "Zombie thật sự đến rồi! Cháu đã không tin thì chú đi thông báo cho những người khác..."

Lúc chân đạp lên nước chảy trên mặt đất rồi dẫm lên mặt đất mềm mại, thấy Ôn Dao cũng không có ý đuổi theo, Chu Đại Vĩ quay người bỏ chạy!