Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 35: Phương Pháp Thăng Cấp Dị Năng



Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều thức dậy sớm, bên ngoài đều là thanh âm rửa mặt, đợi cả nhà Ôn Dao làm vệ sinh cá nhân xong, Hồ Hải Phong đến mời bọn họ đến ăn sáng chung, nói là nấu mì sợi. Ôn Trác lễ phép từ chối, Hồ Hải Phong chuyển lời lại nói đến hành trình hôm nay.

"Buổi sáng hôm nay chúng ta vẫn đi theo đường quốc lộ đi, trên đường sẽ qua một trấn nhỏ, chúng ta chuẩn bị đến đó xem có thể thu thập chút vật tư nào không."

Đợi cả buổi cũng không thấy Ôn Trác trả lời, chỉ có thể xấu hổ cười cười, sau đó đi nha.

Đoàn xe lên đường, cả nhà Ôn Dao lái xe ở phía sau cùng, Ôn Dao trở lại giường nhỏ của mình, tiếp tục thí nghiệm tối qua.

Dựa theo lời Ôn Trác nói, vừa lúc có dị năng, dị năng trong người chỉ có một con đường tuần hoàn, sau khi tiến cấp lại mở ra một đường, bởi vì cần nhiều kinh mạch dung nạp nhiều năng lượng hơn nữa. Bây giờ cô phải làm, chính là thử nghiệm mở ra con đường thứ ba Ôn Trác đã nói.

Ôn Dao thật sự cảm thấy mình hy sinh hơi lớn, có điều bên trong cô là tinh thần ma pháp sư đối với những thứ không biết đều tìm tòi nghiên cứu, rất liều mạng!

Ôn Dao tĩnh tâm, dùng tinh thần lực quan sát sự chuyển động năng lượng trong cơ thể, đồng thời rút ra một tia năng lượng rất nhỏ chạy sang một phương hướng khác.

Đau buốt đau —— Ôn Dao cảm thấy mạch máu mình như muốn nứt toạt ra! Cái này không khoa học! Rõ ràng lúc tiến cấp tự nhiên cảm giác rất thoải mái mà! Vì sao chủ động khai khác kinh mạch lại đau đớn như vậy!

Trên trán Ôn Dao không ngừng toát mồ hôi lạnh, cắn răng, chịu đựng đau đớn tiếp tục đưa năng lượng đi đến bên trong, tuy chỉ có tí ti năng lượng không nhiều lắm nhưng lại như kim đâm vào bên trong kinh mạch, cũng không biết qua bao lâu, dường như Ôn Dao nghe được "ba" một tiếng, kinh mạch thông rồi.

Ôn Dao trực tiếp ngã xuống giường, trong miệng không ngừng thở hổn hển, thật sự là muốn mạng người mà!

Đợi cảm giác đau đớn dần dần biến mất, Ôn Dao mới bắt đầu kiểm tra, so sánh hai con đường được khơi thông tự nhiên trước đó, con đường mới thông kia vô cùng nhỏ hẹp, chỉ có một tia năng lượng chuyển động ở bên trong. Theo năng lượng mỗi một lần chuyển động, con đoường mới dần dần mở rộng ra một tia.

Ôn Dao tiếp tục rút ra một chút năng lượng nhiều hơn một chút so với trước đưa vào bên trong, vẫn có chút đau, nhưng tốt hơn nhiều so với lúc mới bắt đầu, hoàn toàn có thể chịu được. Đi một vòng mấy lúc sau, rõ ràng làm lớn hơn rất nhiều. Có điều năng lượng tổng thể trong cơ thể giảm bót, giống như dòng nước lưu chuyển, nơi khác đã có thì lại ít đi, cần một lần nữa hấp thu bổ sung năng lượng.

Bây giờ Ôn Dao đang suy nghĩ ý nghĩa khai thách năng lượng như vậy, theo lý thuyết không làm như vậy, làm năng lượng trong cơ thể đạt đến một lượng nhất định, vì một nguyên nhân nào đó không biết tên nó sẽ tự động khai thông một con đường mới, an toàn không đau đớn.

Chính mình chủ động khai thác, đừng nói đau muốn chết, còn phải tách ra từng chút từng chút, càng quan trọng hơn là, ngươi không biết ngươi khai thác có chính xác hay không!

Cẩn thận suy nghĩ thật lâu, Ôn Dao rút ra kết luận, nên chủ động khai thác thì chủ động, có điều cần phải chú ý thời cơ.

Như cô dị năng cấp hai còn chưa ổn định lại thử nghiệm thăng lên cấp ba là sai lầm rồi! Chính là dục tốc bất đạt, vẫn còn bò thì đừng nghĩ đến chạy! Phải đợi đến lúc năng lương đạt đến mức bão hòa, sau đó lại tự hành khai thác, mà không phải chờ dị năng tự tiến cấp.

Lúc đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm trưa, Hạ Uyển bị gương mặt tái nhợt của Ôn Dao hù dọa: "Con làm sao thế? Ở đâu không thoải mái?"

Ôn Dao ung dung liếc nhìn Ôn Trác, hỏi chồng của mẹ chứ sao.

"Dao Dao, không phải con thử nghiệm thứ tối hôm qua ba đưa con đó chứ? Ai da, thật ra ba muốn nói đợi đến lần sau con cảm thấy sắp đến lúc tiến cấp rồi thử nghiệm, có điều bây giờ thấy con có bộ dạng này, có lẽ cũng không có vấn đề gì quá lớn. Ừ, xem ra tưởng tượng của ba đúng rồi."

Ôn Trác cười tủm tỉm nói với Ôn Dao.

Chừng nào ba nói đến lúc tiến cấp rồi thử chứ?!

Ôn Dao cảm thấy mình bị lừa rồi, tâm mệt mỏi.

Lúc chiều đoàn xe quẹo vào một con đường khác, ở đây thông đến một trấn nhỏ. Theo lý thuyết cho dù thị trấn nhỏ nhân khẩu không nhiều lắm, Zombie cũng phải có, nhưng bọn hắn rẽ từ giao lộ đi một đường đến đây lại không đụng phải một con Zombie nào, cả con đường đều yên lặng.

Hiện tượng khác thường này khiến trong lòng mọi người đều ra động tác cổ, sẽ không phải có một tên gia hỏa lợi hại ở bên trong chứ...

Hồ Hải Phong là người rất cẩn thận, hắn cùng đa phần người bàn bạc kỹ lượng, quyết định ở phạm vi bên ngoài thu thập một ít vật tư, thu thập hết liền rời đi. Bởi vì mọi người cuối cùng sẽ chia nhau hành động, cho nên quy định hai giờ liền trờ về, đến đúng bốn giờ phải đến đây, quá hạn không đợi.

Giữ lại một bộ phận xe cùng người ở chỗ này chờ, những người khác chuẩn bị kết bạn lái xe tiến vào thị trấn nhỏ. Ôn Trác quyết định chính mình cùng một mình Ôn Dao đi ra ngoài, thuyết phục Hạ Uyển ở trong xe chờ bọn họ, thuận tiện mang theo viên xanh Mạn Mạn.

Vừa xuống xe, liền nhìn thấy Tôn Vũ Triết đỡ Vu Quyên đứng ở bên ngoài cửa xe, Tôn Vũ Triết đỏ mặt, có chút ngại ngùng nói: "Anh Ôn, có thể để tiểu Quyên ở cùng với chị dâu được không? Dẫn theo cô ấy không an toàn, em cũng lo lắng những người khác, các người yên tâm, đến lúc đó em sẽ dùng một nửa vật tư làm phí tổn."

Mắt Ôn Trác nhìn thoáng qua bụng phình to của Vu Quyên, tốt tính nói: "Cái này cậu đi hỏi chị dâu cậu đi."

Hạ Uyển đồng ý, vì vậy Tôn Vũ Triết dìu Vu Quyên vào trong nhà xe, hắn cũng không dám nhìn loạn chung quanh nhiều, sau khi sắp xếp tốt cho Vu Quyên, hắn lái xe mình đến bên cạnh nhà xe, sau đó lên một chiếc xe khác, cũng không nói đi cùng với bọn Ôn Trác cùng nhau hành động.

Ôn Dao xuống xe nhìn nhìn, rất nhanh phát hiện thiếu đi một người, xe cũng ít đi một chiếc, chính là người sát thủ hư hư thực thực hôm qua.

Ôn Trác theo ánh mắt Ôn Dao dạo qua một vòng, rất nhanh cũng phát hiện không đúng: "Xem ra còn rất cảnh giác đấy, hôm qua mới chú ý đến, hôm nay đã không thấy tăm hơi."

Cũng không phải sao, cũng không biết lúc nào không thấy, những người khác trong đoàn xe không có chú ý đến, phảng phất như không có người này vậy.

Hồ Hải Phong đi đến mời Ôn Trác cùng nhau hành động, vẫn bị từ chối, hắn nhìn Ôn Dao đứng ở một bên, nhắc nhở: "Anh em, cô bé vẫn không nên để chạy loạn mới tốt, đây cũng không phải chuyện đùa."

"Không có việc gì, Dao Dao nhà của tôi rất lợi hại đấy."

Hồ Hải Phong cũng không khuyên nữa, hắn đã nhắc nhở, thấy Ôn Trác không muốn hành động chung với bọn họ, hắn chỉ có thể trở lại trong đội ngũ của mình, mời mọi người chuẩn bị tiến vào.

Ôn Trác mang theo Ôn Dao tùy tiện chọn lấy một con đường nhỏ đi vào trong, trên xe Hồ Hải Phong sau khi thấy, nhịn không được lắc đầu, hắn không biết nên nói người ta ngốc hay tài cao mật lớn, chỗ nguy hiểm như vậy còn dẫn theo một đứa bé một mình đi vào, cũng không lái theo chiếc xe, bằng không làm sao chứa vật tư?

Hai người Ôn Dao đi được một khoảng cách, lại rẽ vào một đường cái hơi rộng. Hai bên con đường đều là nhà cửa cũ kỹ, lầu một đều là cửa hàng nhỏ, toàn bộ con đường đều ngổn ngang, trong không khí tản ra mùi hôi thối nồng đậm, trên mặt đất còn nằm không ít thi thể Zombie.

Ôn Trác đi đến trước quan sát, Zombie có lẽ chết hai ba ngày rồi, đầu của nó như bị móng vuốt sắc bén xuyên thủng một lỗ, không thấy tinh hạch rồi. Lại nhìn một chút những Zombie khác, đều là chết giống nhau.

"Xem ra quả nhiên có một đại gia hỏa lợi hại nha, cũng không biết là gì đây..." Ôn Trác nhìn về phía Ôn Dao, muốn biết cô thấy thế nào.

Ôn Dao thả ra tinh thần lực dò xét, cũng không có tìm được đại gia hỏa lợi hại, chỉ thấy ở trong thôn có chút Zombie, hơn nữa... Cảm giác những con Zombie như là bị nuôi nhốt.

"Nuôi nhốt à..." Nghe xong Ôn Dao nói... Ôn Trác cúi đầu suy tư, vỗ tay phát ra tiếng: "Chúng ta đi nhìn một cái, xem là thần thánh phương nào."