Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 34: Có Một Sát Thủ



Bọn hắn? Ôn Dao nhìn về phía Ôn Trác, hơi khó hiểu.

Tâm tình Ôn Trác không tệ, khó được có hào hứng bắt đầu phổ cập khoa học cho Ôn Dao: "Con đã chú ý đến hắn, đã nhìn ra hắn bất đồng à?"

Ôn Dao gật gật đầu.

"Loại người như bọn hắn đều là như thế, cảm giác tồn tại rất thấp, không để ý quan sát rất khó nhìn thấy. Con nhìn lại chỗ hắn ngồi kìa, nhìn như rất tùy ý, nhưng thật ra bị ngăn cản trong đám người, mặc kệ từ chỗ nào đều không dễ dàng nhắm trúng hắn, nếu xảy ra hỗn loạn thì hắn lại có thể rất dễ dàng thoát thân, ba nghĩ xe của hắn nhất định ở gần chỗ hắn, hơn nữa lên xe thuận tiện."

Ôn Trác trực tiếp ngồi chồm hổm xuống, chỉ tay về đối phương: "Con xem mặt ngoài trên tay hắn, đó cũng không phải bề ngoài bình thường, trải qua lắp ráp, có thể biến thành cung nỏ mini. Con lại nhìn cây bút hắn gài trên túi áo, ngòi bút chắc chắn đã trải qua xử lý đặc biệt, rút ra có thể giết người. Trên người của hắn nhất định có đồ tiêu khiền, còn có cái kia..."

Ôn Dao mặt gỗ nghiêm mặt nghe Ôn Trác ở đằng kia hào hứng bừng bừng giới thiệu, theo như anh nói, cả người người kia đều là vũ khí, còn chuyên nghiệp hơn nhiều so với bọn thích khách ở đại lục Ella.

"Còn có mặt của hắn, hắn nhất định không phải như vậy."

Thuật dịch dung? Ôn Dao thoáng chốc lên tinh thần, cô đối với cái này vừa lúc rất hiếu kỳ.

"Cũng không thể nói là thuật dịch dung, nhiều lắm chính là trang điểm thôi." Nhìn ra cách nghĩ của Ôn Dao, Ôn Trác giải thích nói: "Có điều bọn hắn sẽ thay đổi ánh mắt của mình, hình dáng đi đứng, thói quen, hành động tuyệt đối có thể gánh được cái danh minh tinh nha."

Ôn dao biểu thị hoàn toàn không lo lắng, mi có bản lĩnh thì sửa tinh thần lực của mi, bằng không từng phút đồng hồ cô đều nhận ra.

"Bài danh của hắn chắc cũng đã mấy năm rồi, haiz, thoái ẩn giang hồ nhiều năm, không hiểu rõ lắm người mới." Ôn Trác có chút cảm khái.

Thoái ẩn giang hồ? Chẳng lẽ lúc trước ba làm cái này?

Ôn Trác vỗ vỗ đầu Ôn Dao, dở khóc dở cười: "Nghĩ cái gì rồi, chỉ là đã từng quen biết mà thôi, nhớ năm đó, phần thưởng của ba thế nhưng nằm thứ ba trên bảng đấy!"

Giọng điệu Ôn Trác có chút hoài niệm: "Khi đó mỗi ngày đều rất náo nhiệt nha."

Ba làm cái gì để cho người ta muốn giết ba hả??? Ôn Dao kinh ngạc.

"Thật ra cũng không có gì, năm đó còn trẻ vô tri, làm việc có chút xúc động."

Ôn Dao tiếp tục nhìn anh, chờ đợi, kết quả Ôn Trác trực tiếp đứng lên, vỗ vỗ quần rồi đi trở về.

Ế, đợi một tý, đào hầm không lấp, ba sẽ không có bạn đâu đấy!

Ôn Trác hoàn toàn không lưu ý đến ánh mắt ai oán sau lưng, thời gian không còn sớm, nên nấu cơm tối cho Tiểu Uyển rồi.

Tranh thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng đã đi.

Ngay từ đầu hắn liền phát hiện có người đang nhìn hắn, hắn hơi giật mình, bởi vì hắn biết rõ bản lãnh của mình, người bình thường sẽ không chú ý đến hắn, chẳng lẽ có đồng hành?

Ánh mắt liếc xéo qua bên kia, dĩ nhiên là cô bé con, mặc dù cô bé còn nhỏ nhìn vẻ ngoài thì thấy cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng kiếp sống nhiều năm làm sát thủ khiến thần kinh hắn kéo căng. Ở trong mắt sát thủ, không có phân chia đàn ông phụ nữ người già trẻ con, có đôi khi giới tính tuổi ngược lại là ngụy trang tốt nhất.

Cô bé kia sững sờ, ngẩn người nhìn hắn, đang lúc hắn suy nghĩ phải chăng nên tiên hạ thủ vi cường, người đàn ông bước đến, hai người lại như chốn không người chỉ chỏ về phía hắn.

Nguy hiểm! Nhất định bị phát hiện rồi!

Tuy Tranh không phải sát thủ lợi hại nhất trong tổ chức, nhưng xác xuất thành công của hắn vẫn cao nhất, bởi vì tư duy hắn kín đáo, giỏi về quan sát, có thể lợi dụng hoàn cảnh quanh mình tiến hành ám sát, mỗi lần cũng sẽ giữ lại cho mình nhiều đường lui.

Lúc tận thế tiến đến, hắn đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, mặc kệ mục tiêu bị Zombie cắn, hắn cũng không biết cái này có tính hoàn thành hay không, có điều toàn bộ thế giới đều lộn xộn rồi, nói không chừng cũng không lấy được tiền thưởng à nha. Hiện tại mạng lưới internet cũng không thể dùng, hắn cũng không biết nên đi chỗ nào, có lẽ tổ chức cũng không có tinh lực đi tìm người, có thể tiếp tục tồn tại hay không đều là một vấn đề.

Hắn chẳng có mục đích một người lái xe vài ngày, tuy hắn không có dị năng, nhưng là những Zombie này cũng không làm gì được hắn, hơn nữa hắn cũng rất may mắn không có gặp được rất nhiều Zombie.

Buổi sáng hôm nay gặp đoàn xe Hồ Hải Phong, thuận thế tựu gia nhập, đối với sát thủ mà nói, ẩn vào đám người, biến thành người bình thường đã là bản năng của bọn hắn.

Lúc đầu muốn đi theo đám bọn hắn, bây giờ xem ra không được, mặc kệ hai người kia có phải đồng hành hay không, có phát hiện hắn hay không, đối với hắn có ác ý không, ở đây đã không an toàn rồi, ngày mai sẽ tìm thời gian rời khỏi!

Người một nhà Ôn Dao ăn xong bữa tối, bởi vì không đến phiên bọn họ trực đêm, nên ở trong nhà xe làm chuyện của mình.

Ôn Dao theo lời dặn dò của Ôn Trác trước đó lấy ra một vài thứ gì đó trong tầng hầm, cũng không biết anh muốn làm gì, nhìn xem những linh kiện nhỏ bằng kim loại kia từ từ thành hình trong tay Ôn Trác, thật sự đầu cô đầy sương mù.

Mười năm này Ôn Dao ngoại trừ học tập kiến thức cơ bản bên ngoài đều ôm máy tính, ngoại trừ việc học xong kỹ thuật hacker, cô đối với kiến thức vật lý hóa học kia đều là nửa vời. Cô cứ như vậy nhìn Ôn Trác dùng một ít dây điện cùng linh kiện kim loại làm trang bị phát điện cùng loại, sau đó lấy một viên tinh hạch không tinh lọc đặt ở đầu nguồn.

Rất nhanh, trang bị bắt đầu chuyển động dường như sinh ra dòng điện, vẫn chưa hoàn toàn chuyển hết vào trang bị kia, bốp một tiếng, toàn bộ trang bị bị cháy...

"Quả nhiên năng lượng không ổn định." Ôn Trác thì thào tự nói, tiếp đó lại lần nữa làm một bộ khác, lần này dùng chính là tinh hạch đã tinh lọc.

Ngay từ đầu rất thuận lợi, toàn bộ trang bị đều bắt đầu chuyển động, đến mức giới hạn bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thế nhưng không được bao lâu, toàn bộ trang bị cũng bị cháy...

"Xem ra kim loại bây giờ không thể tiếp nhận những năng lượng này." Ôn Trác sờ lên cái cằm, có chút điều suy nghĩ.

Cho nên ba đang nghiên cứu khả năng thay đổi của năng lượng tinh hạch à?

Ôn Dao đã hiểu, thế nhưng cô không giúp đỡ được cái gì, nếu vẽ sơ đồ thay đổi năng lượng cô vẫn có thể vẽ đấy, đáng tiếc không dùng được!

Cô ngồi một bên nhìn xem lộ ra vẻ con gái rất là nhu thuận, Ôn Trác nhịn không được vò rối tóc của cô, lại đưa cho cô một quyển vở nhỏ.

"Đây là ba căn cứ theo lời con kể lần trước về cách chuyển động năng lượng sau khi dị năng thăng cấp vẽ ra sơ đồ vận hành, căn cứ quy luật, ba nghĩ mỗi lần tiến cấp đều khai thác mạch đập mới. Nếu như chúng ta chủ động tiến hành khai thác, có phải sẽ nhanh tiến cấp hơn không? Ba suy tính dưới một đường có khả năng khai thác gân mạch, con dựa theo cái này thử xem."

Thử xem? Ôn Dao thoáng im lặng.

Ôn Trác còn an ủi cô: "Không có chuyện gì, nghĩ sai cũng chỉ ói vài búng máu, chịu chút vết thương nhẹ, có ba trị liệu cho con rồi, không cần lo lắng."

Thì ra là làm chuột bạch chứ sao...

Ôn Dao cầm "Ôn thức kinh mạch đồ" lên giường nhỏ của chính mình, Bạch Tiểu Tiểu vẫn còn ngủ say, cũng không biết đã tỉnh lại lúc nào, Mạn Mạn bị sắp xếp trong chậu thủy tinh đặt trên đầu tủ lạnh. Ngay từ đầu nó không vui, nhưng vừa nhìn thấy dưới đáy thủy tinh có một tầng tinh hạch trong suốt, lập tức chính mình tự bò lên đi vào, vô cùng tự giác.

Mặc dù có người gác đêm, Ôn Dao vẫn phóng xuất tinh thần lực. Kỹ luật đoàn xe này không tệ, sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, chợt có mấy con Zombie đến cũng bị giết chết lặng yên không một tiếng động.