Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 340: Thường Thường



Cửa bắc trung tâm hậu cần đã thành một đống bừa bộn, cánh cổng cùng rào chắn đều bị lực nổ trùng kích hủy hoại hoàn toàn, có binh sĩ đang thu thập chiến trường, chiếu cố thương binh.

Lần xung đột này khiến trung tâm hậu cần tử vong ba người, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có bị thương, cuối cùng khiến người có dị năng bên trung tâm hậu cần hao hết dị năng đầu hàng mới kết thúc.

Mà quân đội bên này mặc dù không có người chết, nhưng bị thương nhiều thêm... lại hư hết một chiếc xe.

"Trung đội trưởng, tôi đã hỏi rõ ràng, những con nhện biến dị kia đã đến nơi này từ rất sớm, tương đương nơi này là địa bàn của bọn nó, hơn nữa những con nhện kia chủ yếu trông coi một thiếu niên."

"Như vậy sao? Vậy lần này bọn chúng làm sao lại không xuất hiện??" Trung đội trưởng vừa băng bó vết thương trên cánh tay vừa hỏi.

Lần này bọn họ chạy đến đã chuẩn bị vạn toàn, tuy bọn họ không có dị năng, nhưng bọn họ đã trang bị đầy đủ hết, tấn công cự ly xa với quy mô lớn bọn họ nhất định sẽ không rơi vào thế yếu.

Dị năng của đối phương cũng không cao, so với dị năng giả bình thường của bọn hắn thì kém xa, lần này chiến đấu cũng thuận lợi rất nhiều.

Hơn nữa bọn hắn cũng làm chuẩn bị với con nhện biến dị, có điều cuối cùng bọn chúng không xuất hiện.

"Không rõ ràng nguyên nhân lắm, nghe nói trước đó bọn hắn đã đi tìm con nhện biến dị, nhưng không biết vì sao chúng không xuất hiện."

"Cậu mang theo mấy người kiểm tra, cẩn thận một chút, có chuyện gì kịp thời thông báo."

"Vâng!"

Trong buổi tối, trong trung tâm hậu cần có một loại cảm giác điu hiu thê lương, bọn hắn rất nhanh đã tìm đucợ khu túc xá cũ nát kia, ánh sáng màu da cam duy nhất trong đêm tối vô cùng khiến người khác chú ý.

Bọn hắn cẩn thận đi lên lầu, lại phát hiện sớm đã người đi nhà trống, tìm tòi cả tòa nhà, ngoại trừ có thể tùy ý thấy được mạng nhện chứng minh ở đây đích thật là sào huyệt của bọn nó, cơ bản không có nhìn thấy bóng dáng con nhện biến dị.

Gϊếŧ chết mấy con nhện biến dị, các binh sĩ trở về phục mệnh.

"Không thấy rồi hả?" Chân mày trung đội trưởng cau tít lại, nếu như đi mất thì cũng còn may, chỉ sợ trốn đi, sau đó chờ lúc bọn hắn không sẵn sàng tấn công bọn hắn.

"Trung đội trưởng! Vật tư trong nhà kho bị người động!" Có binh sĩ kiểm tra nhà kho xông lại báo cáo với hắn.

"Không phải những người kia động hay sao?" Ở đây có người ở, bị động không phải rất bình thường sao.

"Không phải, đã hỏi qua rồi, bọn hắn nói nhà kho đều phải khóa kỹ càng, nhưng bây giờ không ít cửa nhà kho đều được mở ra, xem dấu vết hẳn là mới làm ra, thùng hàng cũng ít đi không ít."

"Rất nhiều?"



"Cùng so sánh với cả trung tâm hậu cần chắc chắn không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, ít nhất chứa đầy mấy chiếc xe. Đúng rồi, có dấu chân lộn xộn, nhưng có thể nhìn ra là dấu chân của một đứa bé, sau đó có chút giống con nhện."

"Trước không quan tâm những thứ này, có thể do đám nhện kia mang đi, đêm nay trước chứa hàng, tôi đã liên hệ với những người khác trong căn cứ, sáng sớm ngày mai sẽ có người tiếp ứng."

"Vâng!"

Một đêm trôi qua rất yên bình, buổi sáng mọi người lục tục ngo ngoe bắt đầu tiến hành rửa mặt đơn giản, đột nhiên nghe "Phanh" một tiếng vang thật lớn.

Quay đầu nhìn lại, một người thiếu niên mặc áo khoác màu hồng nhạt đang đạp xe, mà bên cạnh cậu ta còn có một con nhện biến dị màu sắc rực rỡ!

Đợi một lát! Thiếu niên này ai à? Trước đó chưa từng thấy qua nha, còn con nhện biến dị kia ở đâu ra thế?

Thiếu niên nhíu mày lại cùng một chỗ, biểu lộ tràn đầy bực bội không kiên nhẫn, dường như cậu ta đốivới hoàn cảnh lạ lẫm cùng người xa lạ đột nhiên xuất hiện có chút khủng hoảng, mà con nhện biến dị lại không cho nó đi quá xa, cậu ta chỉ có thể đạp xe phát tiết tâm tình của mình.

Trước đó Lâm Khê đã nhìn thấy thiếu niên này bước xuống từ trên xe, cô chạy đến hỏi thăm Hạ Y Huyên:

"Huyên... Huyên Huyên, người này là ai? Tại sao từ trên xe các người đi xuống vậy?"

"Không biết."

"Hả?" Lâm Khê không hiểu, không phải đi xuống từ trên xe các người sao, sao cô ấy lại không biết.

Hạ Y Huyên nhìn về phía Ôn Dao, đây là người Dao Dao lấy được, đương nhiên phải hỏi người trong cuộc.

Nhìn thiếu niên tức giận không ngừng đạp xe, Ôn Dao đều thay cậu ta cảm thấy đau chân.

Có điều, theo lý cậu ta ít nhất phải ngủ hai ba ngày mới đúng, không nghĩ đến chỉ qua một buổi tối đã tỉnh, tinh thần lực của cậu ta chấn động cũng có chút ít không bình thường ah.

Nhìn thiếu niên lần nữa ngã xuống đất sau đó bị mấy con nhện biến dị đột nhiên xuất hiện nâng lên, Hạ Y Huyên cảm thấy mình nên thăm dò suy tính của em họ rồi.

Thứ kia vào thời điểm ra tay tuyệt không nói nhảm!

【Làm sao cô dám!】

Ôn Dao liên tiếp làm ra động tác thô lỗ khiến nhện mặt người phát bực, nó bắt đầu chất vấn Ôn Dao.



Ôn Dao không để ý đến nó, nhưng cuối cùng nó phát hiện thiếu niên tỉnh lại, nhưng không hề táo bạo như trước nữa, chỉ ngồi một chỗ ngẩn người nhìn một nơi nào đó.

Nó không biết Ôn Dao làm sao làm được như thế, nhưng nó biết rõ trước kia mỗi lần con tức giận ít nhất phải chờ con nó phát tiết mệt mỏi mới có thể tốt hơn một chút.

Ôn Dao vừa rổi chẳng qua lợi dụng tinh thần lực cưỡng chế cậu ta yên tĩnh lại, nhưng loại phương pháp này không thể dùng nhiều, dùng nhiều dễ ảnh hướng đến tinh thần bổn nguyên, cuối cùng biến thành kẻ ngu ngốc.

"Thường Thường?!"

Nhìn thấy bộ dạng thiếu niên, Trương Hạo gọi lên tên của cậu, lập tức ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Trương Hạo.

"Anh Hạo, anh biết cậu ấy à?"

Trương Hạo gật gật đầu: "Ừm, có quen biết, lúc đó cậu ấy là con trai một dì Khiết bảo vệ, có điều từ nhỏ đã có chứng bệnh tự bế, còn rất nghiêm trọng. Cha và mẹ của cậu ấy đã ly hôn, mẹ cậu ấy một mình mang theo cậu ấy, chăm sóc chiếu cố cậu ấy như một đứa trẻ chưa trưởng thành, lúc làm việc cũng mang theo cậu ấy. Sau này tôi thấy bọn họ đáng thương, sắp xếp cho bọn họ vào một ký túc xá công nhân viên, không nghĩ đến cậu ấy còn sống... Nhưng mẹ cậu ấy đâu rồi?"

Trương Hạo cảm thấy rất kỳ quái, một đứa trẻ không có hành vi năng lực tự chủ lại mắc chứng tự bế, thế mà lại có thể sống sót trong tận thế, phải biết, hiện tại tận thế đã gần một năm rồi!

Cậu ấy làm sao mà sống sót đến nay?

"Cái kia... Các người nhìn con nhện bự... Hoa văn của nó nhìn giống như mặt người..."

Có người quan sát sau đó phát hiện sự khác biệt của con nhện, nói ra khiến tất cả mọi người đều chú ý, thậm chí Trương Hạo còn nói: "Sao tôi càng nhìn gương mặt kia càng cảm thấy giống mẹ cậu ấy vậy..."

"Không phải đâu?! Chẳng lẽ người còn có thể biến thành nhện?"

"Ai biết được! Anh không thấy con nhện này rất quỷ dị sao?"

Mọi người nghị luận nhao nhao, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cùng nhện mặt người càng phát ra quái dị.

"Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa!" Lâm Khê tiến lên kéo bọn hắn lên xe: "Thời gian không còn sớm, chúng ta phải nắm chặt thời gian, dọc theo đường lại thu thập một ít vật tư, tranh thủ xế chiều ngày mai trở về căn cứ."

Đợi những người khác lên xe, Lâm Khê tiến đến gần Hạ Y Huyên lặng lẽ nói một câu: "Huyên Huyên, chú ý nhiề một chút."

Hạ Y Huyên gật gật đầu, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, cô cũng không chú ý bao nhiêu, phải xem Dao Dao kia kìa.

Ôn Dao bọn họ cũng bắt đầu lên xe, nhện mặt người lấy chiếc máy xay gió từ một con nhện biến dị khác bỏ vào trong tay thiếu niên, lập tức sự chú ý của thiếu niên bị máy xay gió hấp dẫn, sau đó nó lại chỉ dẫn cậu lên xe.

Mấy đứa trẻ đều không đến gần thiếu niên, trừ cậu ấy có biểu hiện khác hẳn người bình thường, nguyên nhân cũng từ con nhện mặt người này, ai cũng không muốn tiếp xúc với một người như vậy, ngay cả Mạn Toa ôm Điểm Điểm muốn tiến lên cũng bị Lạp Mông ngăn cản.