Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 339: Lại Một Cọc



"Ui da!"

Hạ Y Huyên vừa mới rơi xuống không nghĩ đến bắp chân đụng phải mép giường, khiến co không nhịn được hô đau một tiếng.

Xoa xoa bắp chân, Hạ Y Huyên ngẩng đầu dò xét hoàn cảnh chung quanh, liếc mắt liền nhìn thấy Ôn Dao.

Thật tốt quá, xem ra dị năng và tinh thần lực của cô đều có tiến bộ, rõ ràng không định vị sai!

Cô tiến lên kéo Ôn Dao: "Dao Dao, chúng ta đi mau! Có một nhóm người khác đến rồi, bọn hắn có thể sẽ đánh nhau, chúng ta mau rời khỏi thôi!"

"Chờ một chút." Ôn Dao gọi lại Hạ Y Huyên đang chuẩn bị kéo mình rời đi.

"Làm sao vậy?"

"Chị dẫn cậu ấy đi."

Hạ Y Huyên nhìn theo tay Ôn Dao, mới phát hiện trong phòng này còn một thiếu niên, lại nhìn hai bên một chút, lại phát hiện một con nhện biến dị có màu sắc lộng lẫy.

Đây định làm gì thế? Em họ nhỏ nhà cô lại lừa gạt người rồi hả?

"Hắn là..."

"Chị dẫn cậu ấy đi trước đi."

Ôn Dao vừa nói xong, cả người thiếu niên liền ngã về phía sau giường.

【Cô... 】

"Để cậu ấy ngủ."

Ôn Dao ra hiệu Hạ Y Huyên dẫn cậu ấy đi, chính mình đi đến trước cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống.

"Dao Dao, em làm gì thế!"

"Lấy ít đồ."

Nhìn Ôn Dao nhảy từ bệ cửa sổ xuống sau đó không thấy bóng dáng, Hạ Y Huyên bất đắc dĩ quan sát thiếu niên trên giường, mặc kệ số mệnh đỡ cậu ấy dậy.

Hạ Y Huyên mở chiếc túi mang theo bên người, lấy ra một ống thuốc khôi phục tinh thần lực uống một nửa rồi cất kỹ lại.

Đây là Ôn Dao cho cô đấy, hiệu quả so với đồ xuất phẩm có độ tinh khiết cao nhất của căn cứ còn tốt hơn, bình thường cô đều không nỡ uống đâu.



Tiếp đó cô lại móc ra thuốc khôi phục dị năng uống, lúc này mới chuẩn bị mang theo thiếu niên thuấn di ra ngoài.

Trước đó cô đi tìm Ôn Dao đã đã hao tốn không ít dị năng, bây giờ muốn dẫn người tiến hành thuấn di, bảo đảm đạt được mục đích, phải bổ sung năng lượng mới an toàn, dù sao bây giờ cô dẫn người thuấn di khoảng cách không ngắn, sẽ hao phí nhiều dị năng hơn nữa....

Sau khi Ôn Dao rơi xuống đất đi đến nhà kho đã quan sát trước đó, nhện mặt người cũng bước sát theo sau Ôn Dao, nhìn Ôn Dao đi đến phía trước mấy nhà kho khác nhau. Không biết dùng cách gì mở cửa nhà kho, sau đó không ít thùng hàng cứ biến mất như vậy.

Nhìn Ôn Dao sau khi đi qua mấy nhà kho, dường như chuẩn bị rời đi, nhện mặt người ngăn cản ở trước mặt Ôn Dao.

Từ bốn phía lại xuất hiện âm thanh rào rào, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện mấy thùng lớn, không có người khiêng, chúng tự di động rất nhanh về hướng Ôn Dao.

Đợi đến khi mấy thùng hàng này đến gần, mới phát hiện cũng không phải thùng hàng tự di động, mà dưới đáy thúng hàng có rất nhiều nhện biến dị nâng chúng.

【Đây là đồ vật của con tôi, cô phải giúp tôi mang đi.】

Đợi lúc Ôn Dao trở lại trong xe, thời gian đã qua nửa tiếng, không đợi Hạ Y Huyên bình tĩnh thiếu chút nữa lại đi tìm người nữa rồi.

Nhìn nhện biến dị đi theo Ôn Dao cùng lên xe, Hạ Y Huyên vuốt vuốt huyệt Thái Dương, được rồi, cô cũng đã gặp qua các mặt của xã hội, không nên ngạc nhiên như vậy!

Hạ Y Huyên lái xe hội họp cùng bọn Lâm Khê, sau đó lái thẳng về.

Tuy buổi tối lái xe không an toàn, nhưng ít nhất phải kéo khoảng cách tránh xa nơi thị phi mới tốt.

Có súng đạn cũng không phải người bình thường gì, nếu là người trong quân đội căn cứ thì còn tốt một chút, chỉ sợ là những người khác mất công lại rước phải chuyện phiền phức.

"Mẹ nó ơi, Huyên Huyên, làm sao chị cứ thấy phía sau giống như có thứ gì đó đang đi theo chúng ta vậy?"

Giọng nói Lâm Khê truyền đến từ trong máy bộ đàm, đêm nay sắc trời không quá rối đen, còn có chút ánh trăng, vừa rồi dường như cô nhìn qua kính chiếu hậu thấy được phía sau bọn Hạ Y Huyên có sinh vật gì đó hơn mười con đi theo phía sau xe.

Đó là cái gì?!

Hạ Y Huyên xấu hổ quay đầu nhịn lại con nhện biến dị ghé vào ngực thiếu niên ngồi ở phía sau, chần chờ trả lời: "Chậc... Không cần lo lắng... Người một nhà, người một nhà."

Mẹ ơi, con nhện biến dị này còn đi kèm theo một đám tiểu đệ nữa! Dao Dao đến cùng từ nơi này tìm đến hả?

Nhìn mấy đứa trẻ hoảng sợ chen chúc cùng một chỗ, không muốn ngồi quá gần thiếu niên kia, Hạ Y Huyên lặng lẽ hỏi Ôn Dao: "Dao Dao, rốt cuộc em làm gì vậy? Có nguy hiểm gì không."

"Không có việc gì."

Thật ra con nhện mặt người này đã không còn sống được bao lâu nữa, các bộ phận trong cơ thể đã bắt đầu suy bại, chẳng qua bởi vì tinh thần lực cường đại mà gắng chống chọi mà thôi.

Dao Dao đã nói không có việc gì, có lẽ vấn đề kia cũng không lớn, nhưng cô vẫn nên chú ý một chút, cũng phải dặn dò những người khác cẩn thận.

Con nhện biến dị này xem xét cũng không giống như Tiểu Tiểu, Trường Phong, vẫn nên cẩn thận một chút.



Bọn Lâm Khê ngừng lại ở một trạm xăng dầu bỏ hoang, cẩn thận kiểm tra một phen xác định không có bất cứ vấn đề gì, sau đó bọn hắn quyết định qua đêm ở chỗ này.

Trên xe nhiều hơn một người ngủ say, dĩ nhiên không tiện nghỉ ngơi lắm, Hạ Y Huyên để bọn trẻ xuống xe, từ chỗ Ôn Dao lấy ra mấy cái túi ngủ cho bọn chúng, mà Lâm Khê cũng chạy đến hỏi thăm ngọn ngành mọi chuyện đã xảy ra.

"Dao Dao, em đi vào nhìn thấy gì? Biết ai đánh vào trong đó không?"

Đối mặt một loạt vấn đề của Lâm Khê, Ôn Dao vẫy vẫy tay với cô, dẫn cô đến trước một bãi đất trống, sau đó ở trên bãi đất trống đột nhiên xuất hiện vài thùng hàng lớn.

Lâm Khê trợn mắt há hốc mồm nhìn những thùng hàng có chất liệu khác nhau tự dưng xuất hiện trong không trung, miệng không tự chủ há to, cả buổi mới lấy lại tinh thần, chỉ vào thùng hàng hỏi: "Cho chị sao?"

Ôn Dao gật gật đầu, sau đó mở miệng nói ra: "Đổi."

Bây giờ đối với đồ vật không cảm thấy hứng thú, Ôn Dao lại khôi phục trạng thái tích chữ như vàng.

"Không có vấn đề không có vấn đề! Dao Dao em muốn đổi cái gì?"

Thoáng nhìn nhìn vật gì trong thùng, Lâm Khê lập tức nhẹ gật đầu, đều là thứ bọn họ muốn tìm lần này!

Đương nhiên Lâm Khê biết rõ Ôn Dao không có khả năng tặng không cho bọn họ, cho dù cô bé tặng không cô cũng không tiếp nhận đâu đấy.

Nhưng, lấy cái gì để đổi đây này? Dao Dao cũng không thiếu đồ tốt nha!

"Thế... Dao Dao, có phải em đem chúng đổi tương đương với tinh hạch hay điểm tín dụng không? Nhưng cho dù là tin hạch hay điểm tín dụng, trên người của chị đều không có nhiều như vậy, phải về căn cứ mới có, chúng ta tính toán xong, sau khi trở về căn cứ chị trả lại cho em. Hoặc em muốn đổi vật gì khác, em cứ nói cho bọn chị biết, bọn chị tìm giúp em."

Hạ Y Huyên cũng đứng nghe ở một bên, cô cũng em họ không thiếu cái gì, cô bé muốn đổi gì với Lâm Khê?

"Thiếu nợ."

Hả... Lâm Khê làm sao lại có cảm giác chiếm được tiện nghi thế này, thật nhiều đồ đạc lại cho thiếu nợ, thiếu nợ như vậy coi như lấy không rồi chăng!

"Như vậy đi, chị trước theo như cách tính của nơi giao dịch thu, dùng điểm tín dụng ghi nhớ, nếu Dao Dao vẫn không nghĩ ra muốn gì... đến lúc đó chị trả điểm tín dụng cho em."

Lâm Khê nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng suy nghĩ đưa ra một biện pháp, Ôn Dao không sao cả nhẹ gật đầu.

Vốn Ôn Dao chỉ thuận tiện lấy đi, lúc cho Lâm Khê cũng không hiểu rõ ràng muốn đổi cái gì, đợi Ôn Dao tự mình nghĩ kỹ rồi nói sau, thật sự không được thì cũng có thể dùng điểm tín dụng —— tuy nhiên Ôn Dao cũng không thiếu thứ này.

Lâm Khê gọi Trầm Tích Hương đến thu đồ đạc vào trong không gian của cô ấy, sau đó bắt đầu sắp xếp gác đêm.

Đồ đạc đã lấy được gần như đầy đủ, bọn họ chỉ cần dọc theo đường trở về thu gom những vật tư khác là được rồi.

Bọn Lâm Khê ở bên này tất cả đều vui vẻ, bên trung tâm hậu cần cũng đã chiến đấu xong.