Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 331: Lỗ Mãng



Động tác Lưu Kỳ rất nhẹ, nó ngừng thở nhẹ nhàng đi tới nơi phát ra tiếng động, sau khi do dự một chút, cuối cùng lòng tò mò vẫn thắng sự sợ hãi trong lòng.

Nó đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay xuất hiện điện quang màu xanh da trời, sau khi hít sâu một hơi, tay trái cẩn thận từng li từng tí đẩy lùm cây ra.

Nửa người trên của Lưu Kỳ có chút hướng về phía sau, chuẩn bị có cái gì không đúng liền rút lui, đồng tay đưa dị năng trong tay ra.

Nhưng sau khi nó đẩy lùm cây ra, lại phát hiện đằng sau không có cái gì, chỉ có một ý mảnh vải rách đọng trên một nhánh cây.

Lưu Kỳ cầm lấy vải rách, vải có đường vân ô vuông dính đầy vết máu màu đỏ sậm, thậm chí có thể ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.

Trái tim Lưu Kỳ đập bang bang trong lồng ngực, cuống họng dường như có chút ngứa ngứa, nó nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn về hướng đống lửa.

Ánh lửa vẫn chói mắt như trước, trong mơ hồ truyền đến tiếng nói nhỏ của hai người.

Lưu Kỳ lại nhìn xe quân đội đen kịt vẫn như trước không chút động tĩnh, nhớ đến vừa rồi nghe được một vài câu chuyện nhiệt huyết sôi trào, trong lòng dâng cao ý chí chiến đấu hừng hực.

Nó là dị năng hệ lôi, đều nói hệ lôi lợi hại nhất đấy, đoàn trưởng Ôn cũng hệ lôi, tương lai nhất định nó cũng như đoàn trưởng Ôn trở thành dị năng giả lợi hại!

Chỉ là một con Zombie lén lén lút lút không dám tiến lên phái trước mà thôi, không có gì phải sợ, nó đi gϊếŧ chết nó, để cho con nhóc kia nhìn một chút bản lĩnh của bọn chúng!

Lưu Kỳ khẽ cắn môi, trong lòng tự động viên chính mình, quay đầu vượt qua lùm cây đi đến phía trước.

Quả cầu sét màu xanh da trời trong tay phải Lưu Kỳ cứ lập lòe, phát ra âm thanh đùng đùng rất nhỏ, muộn ánh sáng yếu ớt màu lam, Lưu Kỳ căng thẳng nhìn bốn phíaMàu xanh da trời lôi cầu tại Lưu quân cờ tay phải trong lòng bàn tay lập.

Môi nó cắn chặt sít sao, cả người kéo căng, ngoại trừ tiếng vang của lôi điện, chung quanh yên tĩnh im ắng, thậm chí nó có thể nghe được tiếng tim đập của mình, đập thình thịch thình thịc, như tiếng trống đánh.

Lưu Kỳ cảm giác mình đi thật lâu, nhưng ngoại trừ bóng cây mơ hồ có thể nhìn thấy được, nó không nhìn thấy bất cứ vật gì.

Lòng hiếu thắng lúc đầu lui bước về sau, sự sợ hãi từ từ xâm chiếm cả người của nó, nó cảm thấy hình như mình đã đi quá xa rồi, cần phải quay trở về.

Lưu Kỳ nuốt vài ngụm nước miếng, quay người chuẩn bị trở về đi.

Ngay vào lúc nó sắp quay người, một bóng đen từ gốc cây phái sau nó chụp đến, móng vuốt sắc bén đâm thẳng sau đầu nó!

Cảm nhận được phía sau ót truyền đến tiếng gió, Lưu Kỳ lờ mờ, cũng may lúc trước huấn luyện không có uổng phí, cho dù nó không biết chuyện gì xảy ra, thân thể theo bản năng cũng làm cho nó trở tay ném quả cầu sét trong tay ra ngoài, đồng thời cả người bổ nhào về phía trước, tránh né công kích.

Quả cầu sét đánh trúng vào bóng đen, mượn ánh sáng màu lam u ám, Lưu Kỳ ngã nhào trên mặt đấy lật người miễn cường nhìn thấy thứ vừa tấn công nó, đúng là một con Zombia đang giương miệng đầy răng nanh gào rú về phía nó.

Quả cầu sét trước đó đánh trúng vào ngực của nó, dưới ánh sáng màu lam chiếu rọi, làn da xanh trắng của Zombie hiện ra ánh sáng màu lam, lộ ra vẻ càng đáng sợ hơn, khiến cho Lưu Kỳ nhịn không được phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi.

"Anh... có nghe tiếng gì không?"

Giang Đào đang nói chuyện cùng Âu Chí Siêu đột nhiên ngừng lại, hắn ngưng thần nghe ngóng, có chút do dự hỏi Âu Chí Siêu đối diện.

Âu Chí Siêu quan sát bốn phía, không cho là đúng nói: "Nào có âm thành gì, chú em nghe nhầm rồi đấy, đừng tự mình hù mình."



Giang Đào vừa cẩn thận nghe ngóng, có chút cau mày: "Không đúng, vừa rồi hình như có tiếng gì đó, đúng rồi, làm sao đứa trẻ khác còn chưa đến? Đã qua bao lâu rồi mà?"

Giang Đào vừa nói như vậy, Âu Chí Siêu cũng kịp phản ứng.

Đúng vậy, tại sao lâu như thế còn chưa trở lại, coi như ngủ chết cũng có thể kêu dậy mà.

"Có năm sáu phút rồi đấy."

"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Chúng ta..."

"Các người đang làm gì thế đâu này?"

Bắt đầu chuẩn bị thay ca Lâm Khê cùng một chàng trai khác đi đến, cô quan sát bốn phía: "Sao chỉ có hai người, đứa bé kia đâu rồi?"

"Đang nói chuyện đó đây này, vừa rồi chúng tôi bảo đứa bé đi đi gọi bạn nó ra thay ca, ai biết đến bây giờ còn chưa tới."

Lâm Khê cau mày hỏi: "Thời gian bao lâu?"

"Năm sáu phút."

"Đi, đi xem."

Lâm Khê dẫn theo mấy người đi đến chỗ xe quân đội của bọn Ôn Dao, xe quân đội chìm trong bóng tối đen kịt, dường như cũng đang ngủ say.

Lâm Khê tiến lên gõ cửa sổ xe: "Huyên Huyên! Huyên Huyên!"

Cửa sổ xe quay xuống, Hạ YT Huyên thò ra nửa đầu: "Xảy ra chuyện gì?"

"Đã đến giờ thay ca rồi, đứa bé trước không đến gọi người sao?"

"À? Không có."

Nghe xong không có, Lâm Khê nóng nảy: "Làm sao lại không có? Nó đi cũng hơn năm sáu phút rồi, ngay cả âm thanh gì các người cũng không nghe thấy?"

"Không có mà." Nghe không thấy đứa trẻ, Hạ Y Huyên cũng gấp gáp, cô mở cửa xe nhảy xuống, hỏi Lâm Khê cuối cùng là thế nào.

Mà những đứa trẻ khác nghe được động tĩnh cũng ồn ào tỉnh lại, vểnh tai cố gắng nghe, muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Khê nói lại mọi chuyện một lần, đồng thời đem trách nhiệm gánh lên trên người mình: "Đều là sơ sẩy của chúng ta, không nên để một mình nó đi."

Đồng thời hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn Giang Đào: "Bảo các cậu chăm sóc tốt cho người ta, các cậu lại chăm sóc như thế đó hả?"

Hai người Giang Đào cúi thấp đầu không dám nói chuyện, bọn hắn cũng không nghĩ tới xảy ra việc này mà, chỉ cách có vài bước, làm sao lại không thấy tăm hơi.

"Không trách các người." Hạ Y Huyên lắc đầu: "Có thể là do tự đứa trẻ chạy loạn, không liên quan các người."

"Chúng tôi cũng có sai..."



"Được rồi, đừng ôm lỗi về phái mình, chúng ta đi tìm đi, chung quanh tối đen như vậy, có lẽ nó không đi được xa."

Lâm Khê gật gật đầu, đồng ý nói: "Đúng vậy, tôi gọi những người khác dậy cùng đi tìm."

"Không cần..."

Hạ Y Huyên còn chưa nói hết lời, Lâm Khê đã quay người bỏ chạy rồi.

Thở dài, Hạ Y Huyên trở lại trên xe nói với mấy đứa trẻ: "Không thấy Lưu Kỳ rồi, bây giờ các em đợi ở trong xe không cho phép chạy loạn, chúng ta đi tìm nó."

"Chị Huyên, chúng em cũng hỗ trợ đi tìm." Dịch Thần gấp gáp nói.

"Không được, các em cứ đợi ở đây là được, đừng gây thêm phiền toái cho mọi người!"

Nói xong chuẩn bị hỏi ý kiến Ôn Dao, đã nhìn thấy Ôn Dao xuống xe, mà Ngữ Điệp vẫn còn ngồi trên xe.

Thấy Ôn Dao có ý định đi theo, Hạ Y Huyên dặn dò Ngữ Điệp: "Tiểu Điệp, em ở lại với mấy người bọn chúng."

"Được."

Hạ Y Huyên sắp xếp xong, Lâm Khê cũng gọi tất cả mọi người dậy, mặc dù có vài người rất bất mãn, nhưng bình thường Lâm Khê vẫn rất uy tín đấy, nên cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Cô để lại mấy người trông xe và bọn trẻ, những người còn lại bốn người một tổ, để bọn họ tìm kiếm chung quanh.

"Không cần làm phiền."

Lâm Khê vẫn còn sắp xếp từng người bọn họ đi hướng nào tìm kiếm, chợt nghe bên người truyền đến giọng trẻ con trong trẻo lạnh lùng.

"Dao Dao làm sao vậy? Không cần sợ phiền toái, chúng ta cùng một chỗ rất nhanh có thể tìm được."

Lâm Khê cho rằng Ôn Dao sợ phiền đến bọn họ, nên chủ động giải thích.

Ôn Dao lắc đầu: "Em biết rõ nó ở đâu."

À? Biết rõ?

Lâm Khê không hiểu, không phải nói không thấy rồi hả? Tại sao đã biết?

Ôn Dao không tiếp tục giải thích, Ôn Dao quay người đi về hướng lùm cây bên kia.

Hạ Y Huyên đi theo phía sau Ôn Dao nghĩ đến điều gì, cô khoát khoát tay về hướng Lâm Khê, quay người đuổi theo Ôn Dao.

Lâm Khê nghĩ nghĩ, để mọi người giải tán, mình cũng đi theo.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, không biết đây có phải đang diễn kịch gì hay không, lại giày vò đến thế cơ đấy!