Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 330: Qua Đêm



Lái xe cách căn cứ một khoảng, tình hình giao thông mới bắt đầu có sự chênh lệch.

Không nói thỉnh thoảng xuất hiện mấy chiếc xe hỏng và thi hài ven đường, ngay cả mặt đường cũng gồ ghề, không ít nơi được dị năng hệ thổ tạm thời lấp vào, nhìn phía trên cứ như miếng vải lớn màu xanh đậm có thêm rất nhiều miếng vá màu vàng đất.

Sau đó không lâu bọn họ lên đường cao tốc, tốc độ lần nữa nhanh hơn không ít.

Chướng ngại vật trên đường cao tốc bị hủy hoại hư hại rất nhiều, hai bên có không ít những chiếc xe hư hỏng nặng nề, rất nhiều xe đều bị phân rả, các linh kiện hữu dụng đều bị lấy đi, chỉ còn lại một cái xác không chồng chất cùng một chỗ.

Có khi gặp được chiếc xe còn nguyên vẹn, bọn Lâm Khê cũng sẽ dừng xe lại, tìm kiếm những linh kiện hữu dụng tháo xuống đem đi.

Động tác của bọn họ thành thạo, hơn mười phút sau đã phân hủy một chiếc xe, có thể thấy được đây không phải lần đầu tiên làm như vậy.

Không có cách nào, tỉ lệ sử dụng xe rất cao, cộng thêm lúc làm nhiệm vụ gặp phải những tình huống đột phát, tỉ lệ xe hư hao cũng rất cao.

Nhưng bây giờ không có chỗ mua xe mới, linh kiện đều không có nơi đổi, bởi vậy chỉ có thể nhặt xe ven đường, phân ra xe để lấy đồ cũng trở thành bình thường, trong căn cứ còn có nơi chuyên thu gom linh kiện sửa xe để tân trang nữa kia.

Hai bên đường đều đồng cỏ bông phập phồng, trời hơi âm u, trên đường cao tốc trừ bọn họ ra không có chiếc xe nào khác, từng người trước kia cùng đường cũng đã tách ra từng nhóm.

Hoàn cảnh trống vắng im ắng khiến cho trong lòng mọi người đều có chút áp lực, vốn bọn nhỏ tràn đầy hiếu kỳ cũng yên tĩnh trở lại, bên ngoài tất cả so với sự tưởng tượng của bọn nó còn rách nát hơn, bọn nó lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

"Huyên Huyên, phía trước có trạm dừng chân, chúng ta qua đêm ở đằng kia."

Tuy thời gian còn sớm, nhưng đi xa hơn cũng không nhất định tìm được nơi qua đêm trước khi trời tối.

Chờ đến lúc bọn họ đến trạm dừng chân, lại phát hiện nơi này trên cơ bản đã trở thành một mảnh phế tích.

Kiến trúc nơi trạm dừng chân sụp đổ một nửa, gạch ngói mảnh vỡ đầy đất, toàn bộ hiện trường một mảnh bừa bộn.

Trên hòn đá mơ hồ còn có thể nhìn thấy bị tàn phá, khắp nơi đều là vết máu đen nhánh, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết dị năng phá hư chỗ này.

Cách đó không xa có trạm xăng dầu loại nhỏ chỉ còn lại dàn giáo cháy đen, bốn phía cũng có không ít ô tô bị đốt cháy biến dạng hoàn toàn.

Trong không khí tràn ngập mùi gay mũi, thậm chí khiến người ta không muốn ở thêm một giây phút nào.

"Mẹ ơi, nơi này sao lại thế này?"

Lâm Khê vừa xuống xe đã bịt kín mũi, cô nhìn ngắm bốn phía, phát hiện nơi này thật đúng là không thể qua đêm được rồi.

"Có thể trước đó đã xảy ra trận chiến, hủy mất nơi này."

Hạ Y Huyên ló ra quan sát, hô về phía Lâm Khê: "Được rồi, chúng ta đi thôi, không được thì cứ qua đêm trên đường cao tốc!"

Không có cách nào, mọi người đành phải đi tiếp, lúc trời tối cũng không tìm được nơi qua đêm thích hợp, trực tiếp dựng xe ở vên đường, ý định chấp nhận một đêm.



Cơm tối là ăn lương khô uống nước trắng, Ôn Dao chia cho mỗi người một ít thịt khô, lúc này, bọn Lâm Khê bàn bạc cùng bọn họ vấn đề trực đêm.

"Các người cũng không cần trực đêm, nghỉ ngơi thật tốt đi, đặc biệt là Huyên Huyên, lái xe lâu như vậy, nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Được, vậy thì..."

"Không cần, bọn họ cùng theo trực đêm."

Ôn Dao từ từ nhắm hai mắt đột nhiên mở miệng nói chuyện, dọa Lâm Khê nhảy dựng, cô do dự quan sát bọn trẻ đang hai mặt nhìn nhau phía sau, hỏi lại lần nữa: "Bọn chúng cùng một chỗ?"

"Ừm."

Thấy Ôn Dao kiên trì, Lâm Khê nở nụ cười: "Cũng được, đã đi ra ngoài, cái gì cũng cần phải thử nghiệm, bên này chúng tôi hai người một tổ, có ba tổ, ba tiếng đồng hồ đổi ca một lần, các em chọn ra ba người là được rồi."

Đối với yêu cầu trực đêm, bọn nhỏ cũng không phản đối, ngược lại hào hứng bừng bừng.

Tất cả mọi người muốn đi, nhưng chỉ có ba người, trải qua một phen tranh chấp, cuối cùng quyết định chơi trò đoán số định thắng thua.

Không đến hai phút đã có kết quả, Lưu Kỳ là người đầu tiên, Diêu Tuấn Sinh thứ hai, Vu Mặc thứ ba.

Đứa trẻ thắng được cao hứng bừng bừng, thua mặc dù không phục nhưng cũng không dám gây chuyện.

Bọn Lâm Khê đốt một đống lửa ngay giữa đường cái, một đám người vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm.

Hạ Y Huyên mang theo mấy đứa trẻ xuống xe, ngồi vào bên cạnh đống lửa gia nhập thảo luận.

Bọn nhỏ cũng không chen vào nói, cứ như vậy ngồi ở một bên chăm chú lắng nghe bọn họ nói chuyện, ngẫu nhiên đưa ra vấn đề cũng sẽ được người giải đáp.

Buổi tối khoảng mười giờ, Lâm Khê thúc giục mọi người trở về xe đi ngủ.

Bởi vì ban đêm nhiệt độ hạ thấp hơn nhiều, Ôn Dao lấy ra một chiếc áo khoác ngoài quân dụng đưa cho Lưu Kỳ.

"Chí Siêu, Giang Đào, đây là người sẽ cùng hai người trực đêm, các người trông nom nha."

Lâm Khê đẩy Lưu Kỳ đến phía trước hai người đàn ông lưu lại, cười bảo bọn họ chiếu cố chiếu cố.

Âu Chí Siêu trên dưới đánh giá Lưu Kỳ một phen, đứng lên một phát ôm chầm bả vai Lưu Kỳ: "Đoàn trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định chăm sóc tốt cậu ấy!"

Âu Chí Siêu ôm Lưu Kỳ qua ngồi xuống bên cạnh đống lửa, có chút hăng hái hỏi một vài vấn đề cơ bản như tên tuổi... cuối cùng hỏi nó: "Gϊếŧ qua Zombie chưa?"

Lưu Kỳ lắc đầu, nó tiến vào căn cứ Hoa Nam tương đối sớm, trên đường không có gặp quá nhiều nguy hiểm, sau khi đến căn cứ cũng không ăn quá nhiều đau khổ.

Bố của nó là bác sĩ ngoại khoa, vừa vặn tìm được công việc ở bệnh viện căn cứ, nó cũng không như những đứa trẻ khác chịu đói bụng qua.



Sau đó nó thức tỉnh dị năng, tiến vào lớp dị năng, cũng không bắt kịp lúc Ôn Minh dẫn lớp dị năng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên nó chưa từng nhìn thấy qua bất kỳ tràng máu tanh nào.

Nó vẫn rất ước mơ đến được đoàn dị năng, các cậu bé, đều có một giấc mộng anh hùng, tưởng tưởng chính mình có thể đại sát tứ phương, trở thành cường giả mạnh nhất.

Sau khi trò chuyện vài câu, Lưu Kỳ thả lỏng rất nhiều, nó không nhịn được hỏi kinh nghiệm Âu Chí Siêu gϊếŧ Zombie cùng thu thập vật tư.

Nhìn Âu Chí Siêu khoác lác trước mặt một đứa bé mười hai mười ba tuổi về kinh nghiệm của mình, Giang Đào âm thầm liếc mắt.

Xin nhờ, có xấu hổ hay không, gϊếŧ một con Zombie hệ hỏa cấp thấp cũng mạnh miệng nói thành Zombie biến dị đẳng cấp cao đại chiến ba trăm hiệp; đi săn một con thú biến dị ăn cỏ cũng thổi phồng thành một trận chiếc sinh tử kinh thiên động địa.

Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của cậu bé, lương tâm của anh không đau nhức sao!

Giang Đào lắc đầu, tiếp tục thêm vài thanh củi vào trong đống lửa.

Được rồi, khó có được cơ hội chém gió như vậy, hắn cũng không đâm chọc.

Ban đêm thâm trầm, quanh mình yên tĩnh, chỉ có tiếng nói trầm thấp của Âu Chí Siêu vang lên, nương theo tiếng thán phục của cậu bé thỉnh thoảng vang lên.

"Được rồi, đến giờ rồi, nên thay người."

Giang Đào cắt ngang lời Âu Chí Siêu, nhắc nhở bọn họ giờ thay ca sắp đến rồi.

"Nhanh như vậy sao?"

Âu Chí Siêu vẫn chưa thỏa mãn quan sát bốn phía, thời gian trôi qua cũng quá nhanh rồi, hắn đang kể đến cao hứng đây này!

Lưu Kỳ cũng thất vọng không thôi, còn đang nói đến chỗ đặc sắc đây này!

Anh cả Âu mới nói đến bọn hắn bị một đám Zombie bao vây trong một tòa nhà, đang lúc mạo hiểm vạn phần, nó còn muốn nghe xem cuối cùng bọn hắn làm thế nào gϊếŧ ra ngoài đây này.

Nhìn thấy ánh mắt cậu bé đầy thất vọng, Âu Chí Siêu ngoài đắc ý lại có chút chột dạ, hắn ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lưu Kỳ: "Không có việc gì, lần sau anh Âu lại kể tiếp cho em nghe, em đi trước gọi bạn đến đây thay ca đi, bọn anh chờ ở đây."

Lưu Kỳ gật gật đầu, cẩn thận dặn dò lần nữa: "Anh cả Âu, anh phải nhớ kỹ đấy!"

"Yên tâm, anh nhớ rõ, nhất định sẽ không quên."

Nhận được Âu Chí Siêu cam đoan, lúc này Lưu Kỳ mới quay người đi về hướng xe của bọn họ.

Thời điểm đi đến bên cạnh cửa xe, Lưu Kỳ nghe bên trong bụi cỏ truyền đến âm thành xột xoạt, nó quan sát thăm dò, đen sì nhìn không rõ bất cứ vật gì.

Nó trái nhìn phải ngó, sau đó nhếch miệng rón ra rón rén đi về hướng phát ra âm thanh.

Trong bóng tối, Ôn Dao từ từ mở mắt...