Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 285: Khuyên Bảo



Một đứa bé nói muốn cha mẹ, hốc mắt của những đứa trẻ khác cũng đều đỏ lên, ba mẹ của bọn nó đều ra ngoài làm công, một năm mới về nhà một lần.

Mà bây giờ, cũng không biết bọn họ thế nào rồi, theo như lời thầy Dư nói, bên ngoài đều rối loạn, vậy bọn họ cũng sinh tử không biết thế nào.

Thấy bọn nhỏ cúi đầu, bả vai co rúm, cố gắng kềm chế tiếng khóc của chính mình, trong lòng Dư Khiên cũng rất khó chịu, trong lòng của hắn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mang những đứa trẻ này ra ngoài!

"Thầy Dư, muối không đủ rồi, chúng ta còn phải đi lấy muối lần nữa."

Chuyện đã nói xông, mọi người tiếp tục làm việc của mình, lúc chế biến thịt gấu thành thịt khô, bọn họ phát hiện muối hết rồi.

Thời điểm chạy trốn đến đây, chỉ có Dư Khiên lấy muối còn lại trong căn tin mang đi, số lượng không nhiều lắm, chống đỡ không được bao lâu.

Dư Khiên biết rõ nếu như vẫn luôn không ăn muối, cơ thể sẽ thiếu hàm lượng natri, không tốt với thân thể, nhưng hắn căn bản không biết đi đâu tìm muối.

Cũng may lúc ấy thầy tế trong thôn còn sống, ông ấy biết có một chỗ đất trũng, lúc trời mưa nước chỗ đó đều là nước mặn, trước kia người ở bản làng đều dùng nước chỗ đó chế biến thành muối.

Tuy khoảng cách hơi xa, hơn nữa thực tế hàm lượng muối cũng không phải rất cao, nhưng tốt xấu đã có muối.

Bây giờ muối dùng hết rồi, có phải nên đi lấy đất cát rồi sao?

"Lúc này không còn sớm nữa, ngày mai đi."

Cho dù muốn đi ra ngoài, bọn hắn cũng không biết tình hình trong căn cứ như thế nào, phải chuẩn bị vậy tư sung túc mới tốt.

Mà bên kia, Y Toa lôi kéo Lệ Na đến một bên, chuẩn bị lựa lời nói với cô bé ấy.

"Chị Y Toa, chị kéo em đến đây làm gì vậy?" Lệ Na vừa đi theo Y Toa ngồi xuống, vừa nói.

"Không có gì, chị em chúng ta có vài lời cần nói riêng với nhau."

"Nói gì?"

"Ừm... hình như em không thích Dao Dao, vì sao?"

Vừa nghe đến tên Ôn Dao, sắc mặt Lệ Na cũng có chút không tốt lắm, cô bĩu môi, lầm bầm nói: "Nào có."

Thấy Y Toa dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn mình, Lệ Na đá đá chân, hét lên: "Ai kêu cô bé đó một mình xuất hiện ở chỗ này, quá kỳ quái, em đây không phải cảnh giác sao, không được à!"

"Em nha!"

Y Toa duỗi ngón tay chọc vào trán Lệ Na: "Chị còn không biết em sao, có phải vì Lạp Mông hay không?"

Lệ Na nghiêng đầu sang chỗ khác không nói lời nào, nhưng biểu hiện này đã chứng minh Y Toa đoán không sai.

Hai nhà Lệ Na cùng Lạp Mông gần nhau, quan hệ rất tốt, hơn nữa trước kia ở bản làng Lạp Mông là chàng trai chói mắt nhất, rất nhiều cô bé đều yêu thích cậu ấy.



Trên núi trẻ con trưởng thành sớm, rất nhiều đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi đã kết hôn, thế nhưng Lạp Mông là mục tiêu của rất nhiều người đấy.

Từ nhỏ Lệ Na đã có hảo cảm với Lạp Mông, cả ngày đi theo phía sau cậu, có điều Lạp Mông chỉ xem cô bé như em gái chăm sóc mà thôi.

"Thế em cũng thấy rồi đấy, đó là tình cảm một mình Lạp Mông, Dao Dao đều không để ý đến cậu ấy."

Y Toa nghĩ trước tiên nên trấn an Lệ Na thì tốt hơn, tránh cô ấy cứ luôn sắc mặt không tốt với Ôn Dao, dù sao bọn họ còn cầu Ôn Dao giúp đỡ.

"Thế nhưng một bàn tay không vỗ ra tiếng vang! Chị Y Toa, chị cũng không biết, trước đó Lạp Mông còn muốn một mình trở về cứu cô bé đó, buổi sáng còn nói phải dẫn đường giúp cô bé đó nữa!"

"Bốp~!"

Y Toa một tát vỗ lên đầu Lệ Na, sau đó tức giận nói: "Em nói một bàn tay vỗ không ra tiếng vang gì đấy?!"

"Chị Y Toa!"

"Được rồi, chị còn không biết em sao, chị hỏi em một vấn đề, em còn nhớ Bồi Ngọc không?"

"Sao..."

Nghe đến tên Bồi Ngọc, vẻ mặt Lệ Na có chút sa sút, cô chần chờ gật gật đầu.

Bồi Ngọc cũng là tiểu đồng bọn trong cùng bản làng với bọn họ, tuổi tác không kém Lệ Na lắm, cũng yêu thích Lạp Mông, cùng Lệ Na không phải rất thân thiết.

Cô bé ấy không sống sót, vào lúc bọn họ thử đi ra ngoài đã bị một rễ cây xuyên tim, sau đó bị bắt đi mất, thi thể đều không tìm được.

"Trước kia em không thích cô bé ấy, vậy em hy vọng cô ấy chết hay sao?"

Lệ Na vội vàng lắc đầu, tuy cô chán ghét cô ấy, nhưng cũng không hi vọng cô ấy chết, mọi người cùng nhau sống sót thật tốt...

"Lệ Na, em nên biết, lúc này không giống ngày xưa, bây giờ còn sống sót là may mắn thế nào. Chúng ta cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên phải quý trọng cuộc sống bây giờ, đừng để căm hận ghen ghét che mất đôi mắt của chúng ta."

Y Toa tận tình khuyên nhủ: "Hơn nữa chúng ta có khả năng ra ngoài, trên đường còn không biết gặp phải được cái gì. Nếu như chúng ta có thể thuận lợi đi ra ngoài, nói không chừng em còn gặp được chàng trai ưu tú thanh tú hơn Lạp Mông ở căn cứ nữa."

"Lạp Mông là ưu tú nhất đấy!"

"Được được được, nhưng bây giờ tuổi của các em vẫn còn nhỏ, hiện tại chúng ta còn cần làm rất nhiều chuyện, không nên đem tất cả tinh lực đặt lên trên một người."

"Nhưng Lạp Mông không phải người bình thường..." Lệ Na quệt mồm lầm bầm nói.

Y Toa lắc đầu, có một số việc cần chính cô ấy hiểu rõ, người khác không giúp được cô ấy.

Cô biết rõ mặc dù Lệ Na lòng dạ có chút hẹp hòi, nhưng cũng không có ý xấu hại người, chỉ là có đôi khi tự chui vào ngõ cụt.

"Chính em suy nghĩ thật kỹ lời chị nói, không nói những lời này, chúng ta còn cần Ôn Dao trợ giúp, em cũng đừng cứ nhắm vào cô bé ấy."



"Ai biết cô ấy có nguyện ý đưa chúng ta ra ngoài hay không, nói không chừng bây giờ người ta đã trở về rồi, căn bản không trở lại đây nữa..."

Lệ Na hừ lạnh một tiếng, thầm nói.

Cô cảm thấy nói không chừng người ta đều đã nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, đã sớm đi trở về, chẳng lẽ còn ngu ngốc trở lại đây sao.

"Em đừng để suy nghĩ của mình trở nên xấu xa như vậy!"

Y Toa trừng mắt liếc cô ấy, xụ mặt kéo cô ấy đi hỗ trợ làm việc.

Đến buổi tối, quả nhiên Ôn Dao chưa trở về, hơn nữa thẳng đến ngày thứ ba vẫn không thấy bóng dáng.

Dư Khiên bọn hắn có chút lo lắng, sẽ không phải gặp nguy hiểm rồi xảy ra chuyện rồi đó chứ...

"Em đã nói rồi, cô bé đó nhất định đã nhìn ra chúng ta muốn đi ra ngoài cùng cô ta, cho nên dứt khoát đi trước rồi, người ở bên ngoài đều dối trá giảo hoạt như vậy!"

Vẻ mặt Lệ Na thể hiện rõ "Em biết ngay sẽ thế này mà", vô cùng đắc ý.

Cô đã nói rồi, người kia có vẻ không dễ nói chuyện, nơi nào đồng ý dẫn bọn họ cùng đi.

"Lệ Na, em đừng nói lung tung, nói không chừng Ôn Dao gặp phải chuyện gì đó, cô ấy không phải người như vậy."

Nghe lời Lệ Na nói... vẻ mặt Lạp Mông không đồng ý nhìn cô ấy.

"Lạp Mông! Anh, anh lại nói giúp cô ta!"

Thấy chàng trai mình yêu thích lại nói giúp một cô bé mới đến một ngày, lửa giận Lệ Na hừng hực bốc lên.

Cô trừng mắt, cứng cổ nói ra: "Có việc là tự cô ta tìm! Đã nói buổi tối trong rừng rất nguy hiểm, tự cô ta muốn đi ra ngoài, thật đúng cho rằng mình rất giỏi nha! Cho dù cô ta gặp chuyện cũng......"

"Lệ Na!"

Y Toa hét lớn một tiếng, ngăn lời kế tiếp Lệ Na muốn nói ra miệng.

Nhìn thấy mọi người chung quanh đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn mình, Lệ Na vô cùng ủy khuất, cô bé mới là người thân của bọn họ mà, vì sao tất cả mọi người đều yêu thích người ngoài như vậy!

Cảm giác cái mũi ê ẩm, nước mắt giống như muốn rơi xuống, Lệ Na dậm mạnh chân một cái, xông trở vào bên trong hang đá.

"Haiza, Y Toa, đợi lát nữa em đi khuyên nhủ Lệ Na đi, đừng để con bé lạc hướng, đến lúc đó đã xảy ra chuyện."

Dư Khiên thở dài, dặn dò Y Toa đi an ủi, sau đó để Mạn Toa thử liên lạc với các bạn bè động vật, xem có thể tìm được Ôn Dao hay không.

Ôn Dao còn trong sơn động đợi thương thế của Tiểu Tiểu tốt lên, không biết có người đang tìm mình.

Mà bọn họ đều không biết, có hai chiếc xe quân đội đang lái đến hướng này của bọn họ...