Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 286: Đồng Ý



Ôn Dao chờ đợi trong sơn động ba ngày, thẳng đến buổi sáng ngày thứ tư, Tiểu Tiểu mới chậm rì rì tỉnh lại.

Lân phiến trên người Tiểu Tiểu một lần nữa dài ra, hơn nữa nhìn vẻ ngoài càng thêm cứng rắn, mặt ngoài lân phiến trắng noãn có hoa văn màu bạc nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi còn phản xa màu bạc chói mắt.

【Woa, chủ nhân chủ nhân! Mau nhìn! Mau nhìn lân phiến của em nè! Có xinh đẹp hay không? Có xinh đẹp hay không?!】

Tiểu Tiểu vui mừng bừng bừng thưởng thức hình tượng mới của chính mình một trận, sau đó mới bắt đầu quấn quít hỏi Ôn Dao xem nó có xinh đẹp hay không, thẳng đến khi Ôn Dao đáp chắc chắn hai chữ: "Xinh đẹp" mới bỏ qua.

Ôn Dao cảm thấy thời gian ra ngoài cũng không ngắn, ở đây thông tin không tiện, đã vài ngày không gọi điện báo tin với Tề Cảnh Huy được, không chừng còn tưởng Ôn Dao xảy ra chuyện, vẫn sớm chút trở về mới tốt.

Đi ra sơn động, Ôn Dao bảo Tiểu Tiểu kéo mấy tảng đá lớn, tạm thời ngăn chặn cửa động lại.

Ôn Dao không có ý định hao tâm tổn trí an bài thứ gì trông coi như ở Trác Sơn, dù sao mảnh đất lớn này đều là rừng rậm, phạm vi còn lớn hơn Trác Sơn, hoang tàn vắng vẻ, nhiều lắm chỉ có một vài thú biến dị chạy đến.

Có điều theo như cách nghĩ của Tề Cảnh Huy, có lẽ nếu đã biết rất nhanh sẽ sắp xếp người đến đây, cho nên cũng không cần vẽ vời cho thêm chuyện.

Bây giờ Tiểu Tiểu còn không muốn rời khỏi giường nhỏ làm bằng tinh thạch của nó, Ôn Dao đành đem tinh thạch tính luôn cả Tiểu Tiểu bỏ vào bên trong giỏ trúc của Y Toa cho, cõng nó trên lưng bắt đầu xuống núi.

Ôn Dao đi được một khoảng cách ngắn, mơ hồ nghe được dường như có người gọi tên mình, đợi đến khi đến gần, đúng là bọn người Y Toa, Lạp Mông.

Nhìn thấy Ôn Dao, sắc mặt Y Toa buông lõng, trên mặt không tự chủ lộ ra sự vui mừng.

Cô tăng nhanh tốc độ, chạy thẳng về hướng Ôn Dao, mấy người phía sau cô cũng theo sát theo sau.

"Dao Dao, em không sao chứ?"

Y Toa đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới một phen, thấy trên người Ôn Dao sạch sẽ không có bất kỳ miệng vết thương nào mới yên lòng, thật tốt quá, người không có việc gì.

Có điều...

Y Toa nhíu mày, cô nhớ rõ, trước đó quần áo Ôn Dao mặc không phải bộ này...

Cô nhớ trước đó Ôn Dao mặc một bộ áo lông mỏng màu trắng có hoa văn xinh đẹp, phía dưới mặc quần jean đậm màu, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác.

Bây giờ không có áo khoác, áo lông màu trắng cũng biến thành áo màu lam nhạt có mũ, cô bé đổi quần áo à?



Nhưng cô nhớ rõ lúc Ôn Dao đi đến chỗ bọn họ trên người không có mang theo cái gì nha, giỏ trúc trên lưng cô bé cũng là do cô cho đấy!

Nhìn ra nghi hoặc của Y Toa, Ôn Dao cũng không giải thích, mà hỏi: "Làm sao vậy?"

Y Toa đè nghi vấn ở dưới đáy lòng, đáp lời: "Còn không phải em đi ra ngoài mấy ngày không trở về sao, chúng ta lo lắng em đã xảy ra chuyện gì, cho nên muốn đi tìm em. Lại nói tiếp, có thể tìm được em nhanh như vậy vẫn là công lao của Mạn Toa đấy."

Buổi tối thứ nhất Ôn Dao không trở về, mọi người chỉ nói nói trong miệng, buổi tối thứ hai không về, bọn họ nhịn không được suy đoán có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, chờ đến buổi tối ngày thứ ba còn chưa thấy người, Dư Khiên ngồi không yên.

Phải biết, bọn họ có thể thuận lợi đi ra ngoài hay không, tất cả hy vọng đều ký thác trên người Ôn Dao đấy!

Tuy cũng có người suy đoán giống như Lệ Na có phải Ôn Dao đã đi trở về rồi hay không, nhưng Mạn Toa đã thông qua một ít động vật trong rừng rậm, xác định Ôn Dao đi về hướng chỗ sâu trong rừng rậm.

Lúc này, tất cả mọi người bắt đầu hoài nghi có phải cô bé gặp nguy hiểm rồi hay không, mà ngay cả người luôn đen mặt như Lệ Na cũng không tiếp tục mở miệng nói cái gì nữa.

Càng nghĩ, Dư Khiên vẫn quyết định đi tìm thử, hắn tin tưởng một người có thể một mình xông vào rừng sâu, cũng gϊếŧ chết được gấu chó lớn như vậy, Ôn Dao sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm, nói không chừng có chuyện gì đó ngăn cản rồi.

Ngày đầu tiên phái người đi tìm chính là mấy người bọn Lạp Mông, gần đây Lệ Na không thích Ôn Dao cũng đi theo tìm, nhưng cũng không phát hiện gì, hôm nay Y Toa quyết định mang theo Mạn Toa đi ra tìm xem, dù sao dị năng Mạn Toa đặc thù, nói không chừng sẽ có bất ngờ.

Mà Lạp Mông chủ động đi theo, ngay cả Lệ Na không biết sâu trong lòng nghĩ thế nào, cũng đi theo luôn.

Có điều phương hướng Mạn Toa chỉ quả thật rất chuẩn, không bao lâu bọn họ đã gặp được Ôn Dao rồi.

Mạn Toa được Lạp Mông cõng trên lưng, cô bé cười cười ngượng ngùng với Ôn Dao, nhận được một nụ cười nhẹ của Ôn Dao.

Lần đầu tiên thấy Ôn Dao cười, mặt Lạp Mông thoáng một phát đỏ lên, tròng mắt cậu như bánh xe không ngừng chuyển động, nhìn loạn bốn phía, chỉ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Ôn Dao.

Cậu lắp bắp hỏi thăm: "Thế... cậu coi như không tồi..."

"Anh xem bộ dạng này của cô ta có chỗ nào không tốt chứ, còn đổi bộ quần áo khác nữa, cũng không biết quần áo này ở đâu ra, không thấy trên người cô ta mang theo túi đồ gì, giỏ trúc kia vẫn là chị Y Toa cho cô ta đây này!"

Thấy Ôn Dao không có việc gì, Lệ Na cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nhìn bộ dạng kia của Lạp Mông, cô lại nhịn không được bắt đầu độc miệng.

"Hơn nữa, phương hướng cô ta đi chính là bên trong cấm đị của bản làng chúng ta, là nơi cung phụng sơn thần đấy, ai biết cô ta làm cái gì ở đằng kia."

Thấy Lệ Na lại tái phát bệnh cũ, Y Toa mau chóng chạy ra giảng hòa: "Được rồi được rồi, những chuyện này để một bên đi, Dao Dao an toàn trở về là tốt rồi, chúng ta đi về trước đi."

Lệ Na bĩu môi, không có phản bác, ngược lại Lạp Mông có chút hồ đồ rồi, Lệ Na đây là làm sao vậy? Trước kia rõ ràng không phải như thế à! Vì sao cứ một mực nhắm vào Ôn Dao?



Ngay từ đầu Ôn Dao thật đúng là không muốn dính vào bọn họ, dù sao chỉ là người ngoài gặp mặt một lần, có điều xem bộ dạng này của bọn họ, đối với Ôn Dao rất quan tâm, chắc là có chuyện gì...

Chuyện gì chứ? Đầu óc Ôn Dao chuyển một chuyến, đại khái đoán được nguyên nhân.

Đi theo đám bọn họ trở về chỗ ở, Ôn Dao nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, thái độ kia còn nhiệt tình hơn lúc trước cho bọn họ gấu chó, mỗi người đều tiến lên một lượt hỏi han ân cần.

Ôn Dao biết rõ chuyện gì, bọn họ có việc cầu người, thái độ tốt như vậy cũng có thể hiểu đấy.

Dư Khiên đợi mọi người đều giải tán đi, mới tiến lên, có chút xấu hổ nói: "Dao Dao, chúng ta tâm sự?"

Ôn Dao chú ý đến, Dư Khiên thay đổi cách xưng hô với mình, đây là có ý định kéo gần khoảng cách đánh bài tình cảm hả?

"Chuyện là thế này." Dư Khiên dẫn Ôn Dao đến chỗ bữa trước nói chuyện phiếm, bắt đầu lại không biết nên mở miệng thế nào.

Hắn không được tự nhiên chà xát hai tay, cảm thấy có chút khó mở miệng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy lời mình muốn nói quả thật chính là lừa gạt cô bé trước mặt.

Nhưng vì nhiều đứa trẻ như vậy, hắn cũng không khỏi không tiếp tục kiên trì mở miệng.

"Cái đó... việc em cần làm đã làm xong rồi à?"

"Vâng."

"Vậy có phải trở về căn cứ Hoa Nam hay không?"

"Vâng."

"Thế... ừm... là thế này..." Dư Khiên lắp bắp rồi, không biết nói thế nào được đây, cuối cùng cắn răng một cái, nhắm mắt, bất cứ giá nào cũng phải nói ra.

"Thế có thể xin em dẫn theo chúng tôi ra ngoài hay không em yên tâm chúng tôi chỉ đi theo phía sau em sẽ không gây thêm phiền toái cho em nếu như gặp phải nguy hiểm cũng không cần chú ý chúng tôi em chỉ cần mang chúng ta ra khỏi rừng rậm là được rồi!"

Dư Khiên nói một lèo không dừng lại chút nào, tất cả đều nói ra hết, sau khi nói xong, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

Còn lại đấy...

"Có thể."