Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 274: Gấu Chó



Thiếu niên cũng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt Ôn Dao nhìn qua, thế nhưng ngoại trừ nhìn thấy rừng rậm u ám, cậu cũng không phát hiện vấn đề gì.

Cậu xoay qua chỗ khác, di động cung nỏ lần nữa giơ lên trước mắt, nhắm ngay mi tâm Ôn Dao, trong miệng hô lớn: "Cuối cùng hỏi một lần, cậu là..."

"Grào —— "

Thiếu niên còn chưa nói xong, từ phía sau bọn nó truyền đến tiếng rống giận dữ, đồng thời đất rung núi chuyển, giống như động đất đến nơi.

Mấy đứa trẻ đứng không vững, ngã nhào trên đất, trên mặt bọn nó lộ ra vẻ hoảng sợ bất an, bối rối hô lớn:

"Làm sao vậy? Động đất?"

"Có phải quái thú đến rồi hay không?"

"Em sợ, sơn thần tức giận rồi sao?"

Bọn nó ôm chầm lẫn nhau, ánh mắt hoảng sợ như nhau, sau lưng còn không ngừng truyền đến tiếng vang "Rầm rầm rầm". Mỗi tiếng nổ, mặt đất lại một lần chấn động, dường như có mãnh thú gì đó vọt đến bên này.

Thiếu niên ổn định thân thể, nó hét lớn một tiếng: "Đừng sợ! Tìm nơi trốn đi!"

Nói xong quay người ngăn ở trước mặt bọn nó, giơ lên cung nỏ trong tay căng thẳng nhìn chăm chú vào phía trước, mà những đứa trẻ khác lập tức giúp đỡ nhau dắt díu nhau đứng lên.

Tuy bọn nó vẫn sợ hãi như trước, nhưng vẫn cố gắng ra vẻ trấn định, cố gắng đi đến phía sau đại thụ trốn kỹ, nắm chặt vũ khí đơn sơ trong tay, thò ra nửa cái đầu nhìn ra ngoài.

Gặp những đứa trẻ khác đã trốn đi, thiếu niên cũng đến gần một thân cây trốn, sau khi trốn xong còn quay đầu liếc nhìn Ôn Dao, biểu hiện khó hiểu đối với Ôn Dao vẫn như lão tăng nhập định ngồi trên con thằn lằn biến dị.

Thiếu niên cau mày xoắn xuýt, vẫn dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn hô lớn về phía Ôn Dao: "Cậu còn không mau trốn đi?!"

Thấy Ôn Dao chỉ nhẹ nhàng lắc đầu với cậu, thiếu niên càng nhíu chặt chân mày, cậu hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại.

Cậu có lòng tốt nhắc nhở lại còn không chịu nghe, người từ bên ngoài đến quả nhiên cố chấp lại tự đại!

Theo âm thanh càng ngày càng đến gần, mặt đất lắc lư càng thêm kịch liệt, một tay thiếu niên bám chặt thân cây, tay kia vẫn luôn nắm chặt cung nỏ, thò ra nửa người gắt gao nhìn chằm chằm vào phía trước.

Cậu liếm liếm bờ môi khô khốc, cố gắng bình phục trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực, lòng bàn tay của cậu đổ đầy mồ hôi.

"Bành!"

Một bóng đen cực lớn từ trong rừng nhảy ra ngoài, nặng nề đập vào trên đồng cỏ, ném mặt đất bên dưới thành một cái hố to.

Lắc lư dữ dội khiến cho mấy đứa trẻ một lần nữa ngã xuống đất, bổ nhào lại với nhau.

Bọn nó mở to hai mắt nhìn, thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm vào bóng đen cực lớn này, cứng họng, mặt không còn chút máu, cả người đều ngây dại.



Đây là một con gấu chó biến dị, thân thể tráng kiện, toàn thân bao phủ lông đen kịt, bộ ngữ có một khối hình chữ "v" màu trắng.

Cho dù bốn chân chạm đất, lúc này gấu chó biến dị nhìn cũng cao hơn hai mét. Con mắt màu đỏ sậm của nó nhìn chằm chằm vào Ôn Dao, phát ra một trận tiếng rống giận dữ về phía Ôn Dao.

"Không xong! Là gấu chó!"

Nhiều năm sinh hoạt ở chỗ này thiếu niên biết rõ sự lợi hại của gấu chó, hơn nữa mấy tháng trước không hiểu thấu xảy ra đủ loại biến hóa, bây giờ con gấu chó này chỉ sợ càng khó chơi hơn!

Làm sao bây giờ?!

Lòng thiếu niên nóng như lửa đốt, đại não vận chuyển rất nhanh, nghĩ đủ các loại biện pháp, cậu làm sao cũng phải để những người khác an toàn trở về!

Đột nhiên, cậu phát hiện con gấu chó kia cũng không nhìn về phía bọn nó bên này, mà nhìn chằm chằm vào cô bé kia, xem bọn nó giống như không khí.

Như vậy, không phải có thể...

Thiếu niên do dự, cậu cắn chặt môi dưới, trong lòng quấn quýt không thôi, không biết nên làm như vậy hay không.

Ngay vào lúc cậu do dự, con gấu chó biến dị kia đứng thẳng người dậy, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, chân trước không ngừng đạp xuống.

"Ầm —— "

Mảnh đất phía trước nó nứt ra một cái khe, lan tràn rất nhanh về phía Ôn Dao.

Ôn Dao chỉ huy thằn lằn biến dị dưới thân nhảy lên, tránh qua công kích.

Gấu chó giơ tay phải lên hung hăng vỗ xuống, mặt đất gần Ôn Dao bắt đầu toát ra vô số gai đất.

Nhìn thấy toàn bộ lực chú ý của gấu chó đều dừng trên người Ôn Dao, thiếu niên khẽ cắn môi, cuối cùng đưa ra quyết định.

Cậu chạy đến bên người đám trẻ kia, giọng điệu lo lắng nói: "Thừa dịp gấu chó không chú ý, chúng ta đi mau!"

Tiếp đó kéo hai đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, thúc giục bọn nó mau chạy.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua ÔN Dao đã nhảy từ trên lưng thằn lằn biến dị xuống, không ngừng trốn tránh công kích dưới chân, trong lòng nói một tiếng xin lỗi.

Ôn Dao chú ý đến tình huống bên kia, Ôn Dao cũng không tức giận, chỉ là một đám trẻ mà thôi, hơn nữa ở chỗ này cũng chỉ vướng chân vướng tay.

Tay phải vung lên, một sợi roi nước dài quật ra, quấn lấy nhánh cây tránh kiện, nhẹ động tay, rồi nhảy lên một thân cây khác, vững vàng đứng trên nhánh cây.

Mấy lần công kích không thể đắc thủ, gấu chó thẹn quá hoá giận.

Nó ngồi thẳng lên, vọt tới dưới cây Ôn Dao, móng vuốt vung lên đập về hướng Ôn Dao.



Gấu chó đứng thẳng cao gần năm mét, có thể đập một phát đơn giản đến Ôn Dao.

Trấn an Tiểu Tiểu thoáng xao động, Ôn Dao quấn lấy một nhánh cây khác đồng thời ra tay ngăn cản, trở tay vung lên, một đường dao nước thật dài vọt đến mắt gấu chó.

Gấu chó bổ nhào về phía trước, tránh né công kích, còn chưa chờ nó đứng thẳng người lần nữa, liền phát hiện đường đao nước kia vòng một vòng trên không trung, rồi tiếp tục bay vụt về phía nó.

Gấu chó hét lớn một tiếng, tường đất dày đặc đột ngột mọc lên từ mặt đất, chắn trước mặt nó.

Gấu chó đắc ý quơ quơ đầu, vừa mới xoay người, liền nghe phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Quay đầu nhìn lại, chính giữa tường đất đã nứt ra một khe hở, ngay sau đó lập tức sụp đổ, ánh sáng màu lam chói mắt đánh úp về phía nó!

"Grào —— "

Đao nước rạch về phía bên phải thân thể gầu chó một đường vết thương thật dài, máu tươi phun tung toé, đau đớn dữ dội khiến cho gấu chó nhịn không được gào thét một trận.

"Lạp Mông, anh làm sao vậy?"

Thấy thiếu niên dừng bước, bé gái Lệ Na duy nhất quay đầu hỏi.

Lạp Mông quay đầu nhìn về phía sau, bây giờ cực ly này của bọn họ đã có không ít khoảng cách, ở đây có lẽ an toàn rồi.

Vừa rồi bọn nó đều nghe rọ ràng tiếng gào của gấu chó, chắc là tức giận lắm, cũng không biết cô bé kia làm cái gì chọc giận gấu chó.

"Lệ Na, em dẫn mọi người tiếp tục đi lên phía trước, sau đó tìm con đường an toàn về nhà, anh trở lại giúp cô bé kia!"

Nói xong thiếu niên quay người ra phía sau tính chạy đi, lại bị Lệ Na kéo lại.

"Lạp Mông! Anh điên rồi! Thật vất vả mới trốn được anh còn trở lại đó? Tuy chúng ta cũng có thần lực, thế nhưng chúng ta căn bản không thể đối phó con gấu chó to như vậy! Anh đi chính là chịu chết!!!"

Lệ Na gắt gao giữ chặt tay trái của nó, nghẹn ngào thét to.

"Thế nhưng tuổi cô bé kia cũng không lớn, nếu anh không quay lại, có khả năng..."

"Thế liên quan gì đến chúng ta? Cô ấy xuất hiện ở chỗ này đã rất khả nghi rồi, ai biết cô ấy đến đây làm gì? Hơn nữa, dù anh có đi cũng không cứu được cô ấy, làm gì không công đi chịu chết?"

Nghe được Lệ Na nói... thiếu niên không nể mặt, không đồng ý nói: "Tuy cô bé đó xuất hiện ở đây quả thật rất kỳ quái, nhưng cô ấy cũng không làm chuyện gì xấu, chúng ta lợi dụng cô bé đó ngăn chặn gấu chó vốn đã không đúng rồi. Hơn nữa, anh vốn định đưa các em đến nơi an toàn rồi trở lại giúp cô bé đó."

"Không được, quá nguy hiểm!"

Lệ Na lắc đầu, chết sống không chịu buông tay Lạp Môn

"Các em cũng không đồng ý sao?" Lạp Mông nhìn về những đứa trẻ khác, hỏi: "Đừng quên bình thường thầy dạy chúng ta thế nào!"