Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 273: Thiếu Niên



Ôn Dao lại đem dao nước hóa thành hình dạng khác tiến hành tấn công, nhưng ngoại trừ vạch rách quần áo lam lũ bên ngoài Zombie, cũng chỉ có thể lưu lại vết trắng nhẹ nhàng bên ngoài làn da của nó.

Làn da của con Zombie này cứng rắn cứ như là kim thạch, dị năng của Ôn Dao tấn công cũng không tạo cho nó bao nhiêu thương tổn, ngược lại nhiều lần công kích đã chọc giận nó.

Chân phải nó đạp về phía sau một cái, nhảy dựng lên, nhảy lên độ cao mấy mét, từ trên không trung đập tới Ôn Dao.

Ôn Doa vung ra bao nhiêu đòn tấn công đều bị nó tùy ý ném đi, nhìn xem con Zombie cách mình càng ngày càng gần, vào lúc nó sắp đánh trúng mình, nhẹ nhàng nhảy ra sau vài bước, tránh né đòn tấn công của nó.

Thân thể Zombie quỳ một chân trên đất, bộ dáng hung hăng nện trên gạch đá màu nâu xanh, hai tay móng vuốt sắc bén cắm sâu vào bên trong gạch đá.

Toàn bộ mặt đất lõm xuống dưới, gạch đá bốn phía giống như mạng nhện nứt ra, thậm chí kéo dài đến dưới chân Ôn Dao.

Không đánh trúng Ôn Dao, Zombie ngẩng đầu, nó gào rú một tiếng, chuẩn bị phát động tấn công một lần nữa.

Vừa mới ngồi thẳng lên, cặp mắt của nó đột nhiên trợn to, không hề báo hiệu trước mà ngã ngược ra phía sau, "Bịch" phát ra một tiếng nổ nặng nề, nện vào chính nó tạo thành một cái hầm.

Ôn Dao vuốt vuốt huyệt Thái Dương, móc ra một ống thuốc khôi phục tinh thần lực nuốt xuống.

Bởi vì dọc theo con đường này hao tổn không ít tinh thần lực, ngay từ đầu Ôn Dao chỉ định sử dụng dị năng, nhưng không nghĩ đến làn da con Zombie này cứng rắn như thế, vì muốn tốc chiến tốc thắng mà ít dùng sức, đành phải lựa chọn tấn công tinh thần lực.

Dù sao, tinh thần lực công kích có thể đánh thẳng vào tinh thần thể của Zomvie.

Giải quyết xong Zombie Ôn Dao quay đầu nhìn về phía Tiểu Tiểu, bên kia nó đã chiến đấu xong, đang dùng đuôi đào ra tinh hạch.

Ôn Dao đi đến trước, từ trong không gian lấy ra dao găm Ngữ Điệp trả lại cho mình, ngồi xổm người xuống, lưu loát đâm về phía đầu Zombie.

Đầu mũi dao găm lúc tiếp xúc với đầu Zombie bắn ra tia lửa, lần đầu tiên lại không đâm vào được.

Ôn Dao khẽ nhíu mày, lực đạo trong tay không ngừng tăng lớn, dao găm từ từ đâm rách da Zombie, cắm vào xương đầu của nó. Đợi dao găm cắm vào một nửa, trên trán Ôn Dao đã toát ra không ít mồ hôi.

Đưa tay lau mồ hôi, Ôn Dao ngồi quỳ dưới đất, hai tay nắm đuôi dao găm, dùng sức chúi xuống, tựa theo xương đầu kéo ra một đường khe hở nhỏ, sau đó kéo một đường.

"Kẹt" một tiếng, toàn bộ đầu Zombie mở ra một lỗ hổng, óc màu xám trắng và màu máu đỏ đậm chảy đầy đất.

Dao găm quấy ở bên trong, lấy ra một viên tinh hạch màu vàng nhạt lớn bằng quả táo đỏ, viên tinh hạch này còn lớn hơn một vòng so với viên tinh hạch hệ lôi lần trước Ôn Minh cho Ôn Dao.



Nếu như không phải Ôn Dao sử dụng tinh thần lực tấn công, muốn tiêu diệt được nó còn phải tốn nhiều khó khăn trắc trở hơn nữa.

Ôn Dao cũng không có ý định đi vào trong, Ôn Dao vừa dùng tinh thần lực điều tra qua, nơi này ngoại trừ mấy con Zombie đã tiêu diệt, cả bản làng này đã không còn người sống, xem tình hình, ít nhất đã hoang phế mấy tháng.

Gọi thằn lằn biến dị, Ôn Dao tiếp tục đi về hướng sau núi, chỗ đó năng lượng chấn động có chút dị thường, có lẽ sẽ có phát hiện khác lạ.

Trên đường, Ôn Dao lại gặp một con Zombie, xem quần áo trang phục, chắc là người cùng bản làng này.

Không biết bản làng này tổng cộng có bao nhiêu người, lại không có bao nhiêu người sống trốn thoát, trước mắt xem ra, tình huống có chút tương tự Trác Sơn, có lẽ Zombie đều đi vào chỗ sâu trong rừng rậm.

Khi xâm nhập vào trong rừng, gặp phải động thực vật biến dị càng thêm nhiều hơn, không ít chủ động phát động tấn công với Ôn Dao.

Ôn Dao còn nhìn thấy một con Zombie bị cành lá thực vật quấn quanh chặt chẽ, sau đó bị một đóa hoa cực lớn màu đỏ tím một ngụm nuốt mất, biến thành một nụ hoa cực lớn, nhưng lại càng không ngừng nhúc nhích.

"Vèo —— "

Một mũi tên gỗ phá không mãnh liệt phóng tới trước mặt Ôn Dao.

Ôn Dao không tránh không né, mũi tên trượt sát qua bên tai của Ôn Dao, đánh rơi một đầu rắn lục rủ xuống ghim chặt vào thân cây đại thụ phía sau.

Ở đây đã là một ngọn núi khác rồi, cách bản làng kia một khoảng cách không ngắn.

Ôn Dao ra lệnh thằn lằn biến dị dừng lại, nhìn quanh một vòng, cũng không mở miệng, chỉ ngẩng đầu nhìn về hướng ngọn cây đại thụ phía trước.

Trong rừng cây không có một cơn gió, càng không có tiếng kêu vang của côn trùng hay tiếng chim hót, sương mù lờ mờ tràn ngập trong rừng, vô cùng yên tĩnh.

Thật lâu, đối phương không kìm nén được nữa rồi, một thiếu niên từ trên nhánh cây cao cao nhảy xuống.

Cậu nhìn có vẻ khoảng mười hai mười ba tuổi, tóc rối loạn như chó gặm dán trên trán, làn da thô ráp hiện lên màu cổ đồng, hai má vẽ hai đường màu đỏ "cao nguyên hồng" như máu, thân hình gầy gò.

Trang phục dân tộc cậu mặc trên người giống như Zombie gặp được trước đó, nhưng trên quần áo có không ít chỗ bị rách nát, được may vá một lần nữa.

Cầm trong tay một bộ cung nỏ bằng gỗ, bên trên cung nỏ đã được lắp sẵn một mũi tên gỗ, cậu giơ cung nỏ thẳng vào Ôn Dao, đôi mắt to ngăm đen đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào Ôn Dao và thằn lằn biến dị bên người Ôn Dao.

Ôn Dao không nhìn cậu, mà quay đầu nhìn về mấy nơi khác, duỗi ngón tay chỉ vào từng nơi.

Thiếu niên nhíu đôi chân mày rậm, cậu một lần nữa đánh giá trên dưới Ôn Dao vào cái, sau đó quay đầu hô vài tiếng về phía sau, Ôn Dao chưa từng nghe qua ngôn ngữ này.



Phía sau bụi cây vang lên những tiếng sột soạt, chỉ chốc lát sau, mấy đứa trẻ tuổi tác không đồng nhất đi ra từ bên trong.

Còn có một đứa trẻ khác trượt xuống từ thân cây đại thụ khác, không nghĩ đến còn ngã lăn một phát, toàn bộ bờ mông ῷ nặng nề ngồi trên đồng cỏ, đau đến nổi nó nhe răng nhếch miệng.

Những người khác vội vàng tiến lên đỡ nó đứng lên, sau đó đều vây quanh sau lưng thiếu niên vừa xuất hiện, toàn bộ tinh thần đều đề phòng nhìn Ôn Dao.

Sáu đứa trẻ này ăn mặc không khác nhau lắm, mỗi đứa nhìn có vẻ không đủ dinh dưỡng, tuổi nhỏ nhất cũng tám tuổi, trong đó còn có một bé gái.

"Cậu là ai?"

Thiếu niên đầu lĩnh bập bẹ tiếng phổ thông có chút biến điệu chất vấn.

Ngón tay Ôn Dao khẽ nhúc nhích, từ một bụi cỏ khác lăn ra một đứa nhóc choai choai khác.

Lúc nó lăn ra đây đầu óc còn chưa lấy lại tinh thần, vuốt vuốt đột nhiên như bị ai đánh trúng bắp chân, vẻ mặt ngây ngốc nhìn mọi người.

Đứa trẻ đột nhiên lăn ra cũng dọa bọn nó nhảy dựng, nhìn kỹ, lại là người một nhà!

"Đạt Mạn! Sao mi lại đến đây? Lúc nào mi theo tới hả!"

"Đạt Mạn không phải bảo mi và những người khác ở nhà bảo vệ thầy giáo và mẹ của bọn ta sao?"

Mấy đứa bé trai vây quanh Đạt Mạn, ồn ào dùng ngôn ngữ bản tộc hỏi thăm nó.

Tuy Ôn Dao nghe không hiểu, nhưng cũng có thể đoán ra bé trai này chắc là vụиɠ ŧяộʍ lén đi theo đám bọn hắn đến đây, kỹ thuật che giấu của nó vô cùng cao minh, nếu không phải có tinh thần lực, còn thật không dễ phát hiện ra.

Đạt Mạn bị phát hiện, chỉ có thể vỗ vỗ cỏ dại trên người đứng lên, tay phải gãi gãi lỗ tai, ấp úng cả buổi cũng chưa nói ra một chữ.

"Được rồi, trước không nói những chuyện này, mau đến đây!" Thiếu niên đầu lĩnh đã mở miệng, để bọn hắn kéo Đạt Mạn về phía sau.

"Rốt cuộc cậu là ai?" Lúc này mở miệng, đồng thời quơ quơ cung nỏ trong tay, ý tứ rất rõ ràng: nếu không mở miệng cũng đừng trách nó không khách sáo!

"Tôi..."

Ôn Dao vừa mới mở miệng nói một chữ đã ngừng lại, Ôn Dao ngẩng đầu, híp mắt nhìn lướt qua phía sau bọn hắn.