Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 249: Ong Mật Khó Chơi



Còn chưa đợi các binh sĩ phục hồi tinh, quả cầu lớn màu vàng rào rao bay vụt ra bốn phía, ong mật biến dị tính bằng đơn vị hàng nghìn ùn ùn từ không trung kéo đến, chằng chịt rậm rạp, khiến cho người ta không nhịn được da đầu run lên.

Ngay sau đó, bầy ong mật biến dị như nhận được mệnh lệnh, động tác bọn chúng nhất trí, đem phần đuôi nhắm ngay đám người, vô số gai độc như mưa phùn đầy trới bay vụt đến bọn hắn.

Các loại tấm màn chắn xuất hiện trước người các binh sĩ, ngăn cản đa phần gai độc, nhưng có chút ít gai độc đột phá phòng ngự, đâm vào trên làn da lõα ɭồ bên ngoài của các binh sĩ.

"A!" Không ngừng có binh sĩ bụm mặt hoặc cánh tay hét ầm lên, gai độc đâm vào da vô cùng đau đớn, càng quan trọng hơn là, độc tố dường như có thể khiến tê liệt thần kinh, không ít binh sĩ cảm thấy nơi bị đâm trúng có chút không khống chế được.

Hơn nữa trước khi xuyên phá màn nước, ong mật sau khi rơi trên mặt đất cũng bắt đầu bò lên thân thể các binh sĩ, hơi nước bên ngoài thân thể chúng hầu như rất nhanh khô, không bao lâu sau đã có thể bay lên một lần nữa.

Chứng kiến các binh sĩ chật vật tránh né công kích của ong mật biến dị, Hà Liệt Sinh khẽ cắn môi, tiếp tục như vậy không được, chỉ có thể phóng hỏa thôi!

"Không cần cố kỵ, tùy ý công kích!" Hà Liệt Sinh hô lớn.

Nghe tiếng hô của đội trưởng, dị năng hệ hỏa phóng thích dị năng, nguyên một đám quả cầu lửa đập tới bầy ong, cũng có người thả bức tường lửa, muốn ngăn bầy ong bên ngoài bức tường lửa.

Nhiệt độ cực nóng quả thật khiến bầy ong mật biến dị có chỗ cố kỵ, chúng khi thì bay ra khi thì tụ lại, tránh né những công kích này.

Nhưng bức tường lửa căn bản không có cách nào vây quanh toàn bộ đội ngũ, không ngừng có ong mật một lần nữa tụ tập lại, dùng phương pháp trước đó một lần nữa đột phá phòng ngự, đánh về phía các binh sĩ.

"Đoàn trưởng, tiếp tục như vậy không phải cách, số lượng bọn chúng quá nhiều, chúng ta hao tổn quá sức rồi."

Hà Liệt Sinh lui về phía sau, nói với Ôn Minh.

Gò má bên phải hắn sưng cao cao, làn da sưng đỏ, chen vào mắt phải chỉ còn một đường khe hở nhỏ, lúc nói chuyện đều có chút không thuận, vừa rồi cứu vài binh sĩ, bị một con ong biến dị ẩn nấp tấn công vào mặt, lập tức sưng phồng lên.

Hà Liệt Sinh cảm thấy toàn bộ thần kinh trên gương mặt mình không khống chế được nữa, xem ra độc tố này còn rất lợi hại, nếu như lại bị vài con ong mật ẩn nấp tấn công nữa, thật không biết có thể chịu nổi nữa không.

Hiện tại, tuy dưới mặt đầy chồng chết dày đặc từng tầng thi thể ong mật biến dị, nhưng đối với toàn bộ bầy ong mà nói, thương vong này thật đúng không xem vào đâu, cứ kéo dài như vậy đối với bọn họ mà nói vô cùng bất lợi.

Ngay vào lúc Hà Liệt Sinh nói xong câu đó, cục diện lại xảy ra biến hóa.



Bầy ong mật chia ra vài bộ phận, một phần từ trên không không ngừng bắn gai độc về hướng bọn hắn; một phần tụ tập cùng một chỗ, biến hóa thành các dạng thực thể ngăn cản tiến công của bọn hắn; phần còn lại phân tán thành thân thể độc lập, từ bốn phương tám hướng bắt đầu phát động tấn công về phía bọn Ôn Minh.

Bọn chúng không phải ong mật biến dị mà, đây quả thật là một đám chiến thuật cao siêu, nghe theo chỉ huy quân đội tinh anh mà!

"Mẹ nó ơi, ong mật bắn gai độc không phải đều chết sao, làm sao lại còn sống? Còn có thể bắn một lần nữa?" Một binh sĩ vung tay lên, bắn ra một ngọn lửa dài lớn, đáng tiếc chết cháy không có mấy con, ong mật biến dị vô cùng linh hoạt tránh né.

"Tất cả đều biến dị, cậu còn xoắn xúyt cái gì, mau nghĩ cách gϊếŧ chết hết bọn chúng mới trọng yếu nhất!"

"Nhiều ong mật như vậy, còn đang phân tán như thế, làm sao mà đánh?"

Bây giờ đám binh sĩ có thể nói khổ không tả nổi, vô số ong mật thật nhỏ vây quanh bọn hắn, ong mật ẩn nấp canh bắt được cơ hội còn đâm bọn hắn một phát, dị năng căn bản không có tác dụng, đánh càng không nói đến, nói không chừng còn có thể ngộ thương chiến hữu, quả thật sức lực cả người không có cách nào sử dụng được mà!

Nhưng còn phải ứng phó với gai độc thỉnh thoảng phóng tới từ trên không trung, căn bản chính là luống cuống tay chân.

Chỉ vẹn vẹn có vài dị năng giả hệ thổ bị lưu lại dưới chân núi, lực phòng ngự của bọn hắn cũng không ra hồn, bây giờ bọn hắn ở đây duy nhất có thể đỡ được một ít chỉ có vài dị năng giả hệ băng, tầng băng dày đặc khiến bầy ong biến dị phân tán thật đúng không có cách nào.

Nhưng bọn hắn không có cách nào phóng thích tấm màn chắn bảo vệ tất cả mọi người, chỉ có thể tận hết khả năng bảo vệ chiến hữu bên người mà thôi.

Ôn Minh nhìn một đám binh sĩ "hoa chân múa tay vui sướng" với bầy ong mật biến dị đầy trời, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cách nào tốt.

Thể tích bầy ong biến dị quá nhỏ, số lượng lại nhiều, còn phân tán cực điểm, hơn nữa hành động vô cùng nhất trí, dường như có người chuyên nghiệp chỉ huy, căn cứ theo tình thế khác nhau không ngừng điều chỉnh hành động bầy ong, bộ dạng như vậy căn bản khó đối phó.

"Trước tụ tập cùng một chỗ, tận hết khả năng không được phân tán! Dị năng giả hệ băng giảm thấp nhiệt độ chung quanh xuống!"

Ôn Minh phát hiện vào lúc nhiệt độ rơi xuống thấp bầy ong biến dị này hành động có chút chậm chạp, xem ra nhiệt độ có ảnh hưởng nhất định đối với bọn chúng.

Tất cả mọi người bắt đầu từ từ tụ họp lại, trên mặt đất bắt đầu kết băng, nhiệt độ chung quanh không ngừng giảm xuống.

Quả nhiên, từ lúc nhiệt độ giảm xuống, động tác của bầy ong biến dị càng ngày càng chậm chạp, dị năng giả hệ phong lần nữa nổi lên gió lớn, ong mật bên người binh sĩ toàn bộ bị cuốn ra ngoài.

Nhưng đây cũng không phải biện pháp triệt để giải quyết, kéo dài tình trạng chiến đấu như vậy, tuy ong mật biến dị chết không ít, nhưng xa xa nhìn lại, toàn bộ bầy ong hầu như không thu nhỏ bao nhiêu.

Bị gió cuốn ra ngoài bầy ong mật biến dị một lần nữa tụ lại cùng một chỗ, chúng không phát động công kích lần nữa, mà cùng một đám ong mật biến dị khác xoay quanh trên đỉnh đầu bọn hắn, cũng không tán đi, như một đám binh sĩ đang chờ nghe lệnh.



Cho dù có binh sĩ phát động tấn công về phía bọn chúng, chúng cũng rất linh hoạt tránh thoát.

"Đoàn trưởng!"

Hà Liệt Sinh nhịn không được nhìn về phía Ôn Minh, hắn thật sự không biết phải làm sao bây giờ, giống như tất cả dị năng cũng không thể hoàn toàn đối phó được bọn chúng, chẳng lẽ thật sự phải phóng hỏa đốt rừng? Cái này phải trả một giá quá lớn rồi!

Hơn nữa đã có không ít binh sĩ xuất hiện tình huống mê muội, còn có mấy người đã rơi vào hôn mê, Tạ Dục Thành đang ở một bên cẩn thận kiểm tra.

Mà ngay cả chính hắn đầu óc cũng có chút hỗn loạn, cũng không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Ôn Minh híp mắt nhìn bầy ong trên đỉnh đầu, đại não vận chuyển cao tốc, nghĩ đến đủ loại phương pháp giải quyết, nhưng từng cái lại bị đả đão.

Bầy ong biến dị khó chơi nhất không phải ở chỗ số lượng, mà dường như chúng có chỉ huy vô cùng cao minh, có thể ứng phó với tất cả tình thế tấn công, nếu như không thể giải quyết người chỉ huy sau lưng, phần thắng của bọn họ quá thấp.

Thế nhưng làm sao cậu có thể tìm được tên chỉ huy sau lưng kia trong một bầy ong chằng chịt rậm rạp thế này, thật sự không có đầu mối...

Đột nhiên, trên đỉnh đầu có một bộ phận ong mật biến dị bắt đầu bay loạn xạ... giống như ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.

Có binh sĩ lần nữa thử phát động công kích, phát hiện chúng căn bản không có trốn tránh, thoáng chốc gϊếŧ chết một mảnh.

Đây là chuyện gì xảy ra? Ong mật cũng có thể bị phát kinh phong?

Ôn Minh vốnđang nhíu chặt chân mày, đột nhiên, cậu nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Ôn Dao, lại nhìn thấy em gái ngồi trên lưng Đại Hoàng hai mắt nhắm nghiền, đôi chân mày có chút cau lại, trên trán còn không ngừng toát mồ hôi.

Mà trước đó Ngữ Điệp ngồi sau lưng đã sớm nhảy xuống, ánh mắt cô lăng lệ ác liệc, canh giữ chặt chẽ bên người Ôn Dao.

"Dao Dao?!"

Trong lòng Ôn Minh cả kinh, hô lên một tiếng sau đó ngậm chặt miệng lại, cậu phát hiện bây giờ em gái không đúng, chắc là đang dùng tinh thần lực, cũng biết hiện tại tốt nhất không thể kinh động đến Ôn Dao.

Dao Dao đến cùng đang làm cái gì?! Không phải nói khi nào Ôn Dao muốn ra tay nhớ nói rõ với cậu sao!