Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 236: Dự Phán



Nhìn Hà Liệt Sinh giáo huấn một đám binh sĩ đầy bụi đất không ngẩng đầu lên được, Ôn Minh quay người đi trở về. Chuyện đã giải quyết xong, chuyện tiếp theo cậu tin tưởng Hà Liệt Sinh sẽ sắp xếp thỏa đáng, cậu không ở đây khoa tay múa chân nữa.

Hà Liệt Sinh dạy dỗ xong binh sĩ, lại sắp xếp người đào hết tinh hạch, xử lý thi thể Zombie, cuối cùng phân phó dị năng giả hệ thổ lấp đầy chỗ mặt đường bị phá hư, thuận tiện cho xe quân đội đằng sau thông qua.

Nhìn tất cả các binh sĩ đều dựa theo mệnh lệnh hành động trật tự, Hà Liệt Sinh đi đến trước mặt một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi, trên dưới đánh giá hắn một hồi, vào lúc đối phương kéo căng bờ vai mới vỗ vỗ hai cái, khích lệ nói: "Làm tốt lắm! Về sau tiếp tục cố gắng!"

Nghe được đang khen ngợi hắn, chàng trai kìm lòng không được mà lộ ra nụ cười thoải mái, hắn vèo một phát ưỡn ngực lên, kính chào Hà Liệt Sinh theo nghi thức quân đội, trả lời đầy vang dội: "Vâng! Đội trưởng!"

Đợi Hà Liệt Sinh đi xa, đồng đội bên người chàng trai một tay choàng qua cổ hắn: "Chậc chậc, A Hào, không tệ nha! Lại nhận được đội trưởng khen ngợi! Nói! Cậu làm như thế nào đoán được vị trí con Zombie kia!"

Thì ra chàng trai A Hào này thật sự là người trước đó phát ra băng trùy, dị năng giả chính xác đánh trúng Zombie sau khi nó tàng hình.

Một tháng trước A Hào mới gia nhập vào đoàn dị năng quân đội, trước đó hắn ở trong tiểu đội dị năng khác trong căn cứ. Lần Zombie chim tập kích căn cứ kia, tiểu đội hắn đang ở chết tổn thương thảm trọng, đội trưởng cũng rơi vào tàn tật nặng nề, tiểu đội bất đắc dĩ giải tán.

Lúc đương thời có không ít những tiểu đội dị năng khác ném cành ô liu cho hắn, trải qua hai ngày suy tính kỹ càng, cuối cùng hắn vẫn quyết định lựa chọn gia nhập đoàn dị năng quân đội.

Có thể trong lòng từng chàng trai đều có một giấc một người lính.

Có đôi khi trong căn cứ nhìn thấy Ôn Minh có tuổi tác ngang ngửa hắn mặc quân trang, dẫn theo đoàn dị năng quân đội đi ngang qua, hắn cũng sinh lòng hâm mộ, người ta tuổi còn trẻ mà đã có thể đứng vững một phương, mà hắn vẫn chỉ có thể đi theo sau người khác ra ngoài làm nhiệm vụ.

Tiểu đội giải tán cũng làm cho hắn một lần nữa suy nghĩ phương hướng của mình, cuối cùng quyết định tuân theo giấc mộng trong lòng mình, lựa chọn nhập ngũ.

Lần này binh sĩ dị năng cùng đi theo cũng là do Hà Liệt Sinh tuyển chọn trong tiểu đội đấy, dù sao toàn bộ nhân số tiểu đội có hơn ba trăm người, không phải người người đều có năng lực, hắn cũng là qua năm cửa ải chém sáu tướng, dùng tất cả vốn liếng mới dành được tư cách đi ra lần này.

Hiện tại được đội trưởng khen ngợi, trong bụng hắn như nở hoa.

Cổ bị chiến hữu ghì có chút thở không nổi, hắn cho đối phương một giò, giải cứu cổ của mình, thời điểm các chiến hữu khác muốn vây quanh cười mắng: "Các người đừng làm bậy! Tôi nói."

"Nói mau! Rốt cuộc làm sao làm được!"



"Đúng, nói mau!"

"Thật ra cũng không khó như vậy, chính là dự phán. Trước kia tôi yêu thích chơi game, đa phần đều chơi pháp sư, dự phán rất trọng yếu đấy. Tôi cảm thấy cái này không khác gì với chơi game, dị năng này của chúng ta không phải tương đương với pháp sư sao, cẩn thận quan sát quỹ tích vận động của nó, tìm ra quy luật trong đó lại đoán tiếp vị trí tiếp theo của nó, không dễ sao."

A Hào nhìn ánh mắt khát vọng của mọi người, không hề dấu diếm nói ra phương pháp của mình.

Dự phán? Không dễ?

Mấy binh sĩ vây quanh hai mặt nhìn nhau, bọn hắn làm sao cũng cảm thấy chuyện này tuyệt không đơn giản như vậy...

"Tôi cũng chơi trò chơi, cũng chơi không tệ lắm! Tôi không thấy như vậy??"

"Cái này là vấn đề ý thức, nói rõ ý thức của cậu không tốt như người ta."

"Không, tôi cảm thấy cái này là vấn đề chỉ số thông minh đấy."

Mấy binh sĩ nổi lên trận đấu võ mồm, sau đó bị từng tiểu đội trưởng của từng người trừng thêm vài lần, lôi kéo đi làm việc tiếp rồi.

Đợi bên này kết thúc tất cả công việc, Hà Liệt Sinh đi đến bên xe chỉ huy bắt đầu báo cáo tình huống chiến đấu lần này.

"Ừ, không tệ." Ôn Minh gật gật đầu: "Trên đường tiếp tục chú ý động tĩnh chung quanh, phải biết, bên ngoài không chỉ có Zombie, càng có nhiều động thực vật biến dị không biết, không được thiếu cảnh giác!"

"Vâng!"

Đoàn xe từ từ khởi động, tiến đến mục đích phía trước.

Trên đường đi, bọn hắn gặp rất nhiều tập kích lớn nhỏ, không chỉ có Zombie, càng có thú biến dị, thậm chí còn gặp phải một đám bọ cánh cứng biến dị tập kích.

Từng con bọ cánh cứng màu xanh lá trưởng thành to cỡ lòng bàn tay, không chỉ vỏ giáp cứng rắn, lực phòng ngự cường, còn không sợ lửa. Đánh cho mọi người trở tay không kịp, cắn bị thương không ít người.



Cuối cùng phát hiện bọn chúng có chút sợ nước, không chịu nổi lạnh, lợi dụng điểm ấy mới tiêu diệt được toàn bộ bọn chúng. Mặc dù toàn bộ đội ngũ không có người chết, nhưng cũng bị thương hơn phân nửa, không ít người dị năng bị tiêu hao hết, không còn bao nhiêu sức chiến đấu.

Bởi vậy, Ôn Minh quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi hai ngày, đợi mọi người hồi phục rồi lại tiếp tục lên đường.

Hà Liệt Sinh bị gọi đến nhìn vị trí ngón tay Ôn Minh chỉ vào một vị trí trên bản đồ, khó hiểu vì sao đoàn trưởng muốn chọn một chỗ như vậy. Nếu muốn nghỉ ngơi, chẳng phải nên chọn một nơi có tính an toàn cao soa? Nhưng bây giờ vị trí cậu ấy chọn hoàn toàn không đúng nha!

Ôn Minh chọn vị trí kề bên biên giới của một khu vực thành phố, tuy nói không phải trong thành phố, nhưng nhị bản đồ kia, phát triển cũng rất có khả năng, nhân số không ít, điều này cũng có ý nghĩa số lượng Zombie đông không ít.

Bọn hắn không phải đi nghỉ ngơi sao? Vì sao muốn đi chỗ nguy hiểm như vậy...

Nhìn ra nghi hoặc của Hà Liệt Sinh, Ôn Minh chỉ nói một câu nói: "Lương khô chúng ta không đủ rồi."

Đúng vậy, lúc này đi ra ngoài, tuy dẫn theo ba mươi dị năng giả không gian, có thể nói đã đem hết người trong căn cứ rồi, nhưng Ôn Minh cũng không để bọn hắn sắp xếp tất cả đồ ăn cần thiết trong đoạn đường này, mà chỉ mang theo lương khô một ngày của hai trăm người.

Sau khi ăn hết lương thực xong, đoạn đường này bọn họ đều phải tự lực cánh sinh. Đánh được thú biến dị thì ăn thịt nướng, không có cũng chỉ có thể tìm chung quanh có thức ăn hay không.

Ôn Minh chọn chỗ tuy nhất định có chỗ nguy hiểm, nhưng ở đó cũng đồng dạng có không ít vật tư, nhưng lại có con đường trụ cột thông với nội thành, nếu có như cầu, có thể chuyện một vòng trong nội thành.

Cho dù Hà Liệt Sinh vẫn cảm thấy có chút mạo hiểm, nhưng mệnh lệnh đoàn trưởng đã đưa xuống, hắn chỉ có thể nghe theo.

Hơn nữa bây giờ hắn đối với Ôn Minh rất tin phục, tuy Ôn Minh nhỏ hơn hắn bảy tám tuổi, nhưng tâm tính thủ đoạn thực lực đều mạnh hơn hắn, hắn tin tưởng cậu sẽ không dẫn bọn họ tiến vào cục diện bế tắc.

Đợi Hà Liệt Sinh đi ra xe chỉ huy trở về truyền đạt mệnh lệnh cũng tuyên bố nơi nghỉ ngơi, Ôn Minh quay đầu hỏi em gái nhà mình: "Dao Dao, có phải có chút nhàm chán hay không? Có muốn cùng Đại Hoàng ra ngoài dạo chơi?"

Mấy ngày nay Ôn Dao đều ngoan ngoãn ngồi trong xe chỉ huy, tuy Ôn Minh biết rõ Ôn Dao đang minh tưởng, có đôi khi cũng sẽ luyện tập khống chế nước trong phạm vi nhỏ hẹp trong xe, nhưng Ôn Minh vẫn sợ Ôn Dao buồn chán, vì vậy đề nghị Ôn Dao đi ra ngoài dạo chơi cùng Đại Hoàng.

Phải biết, Đại Hoàng đã biến mất vài lần mới trở về, vào buổi tối mới thấy nó, xem ra cũng nhàm chán đi bộ khắp nơi.

Ôn Dao lắc đầu, từ chối đề nghị của Ôn Minh, thật ra đích thật Ôn Dao là trạch nữ đấy, đoạn thời gian trước vẫn luôn bôn ba chạy tứ phía, bây giờ Ôn Dao đã nghĩ kỹ ngồi bất động mới tốt, củng cố tinh thần lực cùng dị năng của mình.