Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 207: Trở Lại Căn Cứ Hoa Nam



Quách Hiểu Duyệt quay đầu, đã nhìn thấy Ôn Dao ngồi trên lưng Đại Hoàng từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt sâu u khó dò. Mà Ngữ Điệp từ sau lưng Ôn Dao thò ra nửa thân thể, lo lắng nhìn chăm chú vào cô.

Trong nháy mắt đó, Quách Hiểu Duyệt đã hiểu hàm ý trong mắt Ôn Dao: cái này là tận thế, cô đã hối hận chưa?

Vốn cô có thể sống an ổn bình yên với con, nhưng bây giờ phải đối diện với những thứ đáng sợ này, cô hối hận không?

Quách Hiểu Duyệt nhìn qua Ôn Dao, ánh mắt kiên định, mạnh dạn nói: "Chị biết rõ đây là tận thế, chị sẽ cố gắng sống sót, mang theo con của chị sống tốt!"

Ôn Dao gật gật đầu, lướt qua cô nhìn về một nửa thi thể Zombie phía sau cô, ngón tay giật giật, một đường đao nước bắn ra, bay thẳng đến đầu Zombie sớm đã biến thành một bãi bùn nhão, một lát sau bay dạng Zombie đầu, một lát sau bao vây lấy một viên tinh hạch bay trở về, rơi vào trên tay Ôn Dao.

Ôn Dao ném tinh hạch cho Quách Hiểu Duyệt, thúc giục nói: "Nhanh lên."

Quách Hiểu Duyệt vội vàng tiếp nhận tinh hạch ném đến, muốn mở miệng nói gì đó lại nhìn thấy hai người Ôn Dao quay người đi đến ven đường, nghĩ nghĩ, cô vẫn nuốt xuống lời muốn hỏi... cất tinh hạch vừa dụ dỗ con vừa quay người chạy về phía chiếc xe Jeep nhìn trúng trước đó.

Kéo mở cửa xe, trong xe còn có một thi thể, dưới nhiệt độ cao phơi nắng sớm đã tăng cao tốc độ hư thối, trong xe vết máu loang lổ, tràn ngập mùi tanh tưởi nồng đậm.

Quách Hiểu Duyệt ngừng thở, kéo thi thể kia xuống dưới, nhét vào ven đường, kiểm tra trong xe, xác định trong xe đều còn tốt đấy, chìa khóa còn, sau đó mở hết cửa sổ xe, để bay mùi đi.

Cô phát hiện trong xe còn có một chút đồ ăn, có chút đã hư thối, nhưng cũng có không ít đồ đóng gói vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, trong lòng cô vui vẻ, dù sao trên đường đều dựa vào hai người Ôn Dao đi săn tìm thức ăn, cô cảm thấy mình giống như phế vật, vô cùng xấu hổ.

Nếu như chính mình có thể tìm được đồ ăn, không gây phiền toái gì cho hai người cũng tốt rồi.

Cô nhìn những chiếc xe khác chung quanh, thoáng do dự, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Cô đặt Nữu Nữu ở trên ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn, sau đó dỗ em bé ngủ say sau đó đặt trong ngực Nữu Nữu, dùng dây thừng buộc cùng một chỗ, nói với Nữu Nữu: "Nữu Nữu, con ôm em gái con giúp mẹ, mẹ đi lấy chút đồ được không?"

Hai mắt Nữu Nữu đỏ rừng rực, trên mặt còn treo vệt nước mắt chưa khô, bé ôm chặt em gái trong ngực, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Quách Hiểu Duyệt bắt đầu chạy về những chiếc xe khác tìm kiếm, cô đem những thứ có thể sử dụng được đều đem lên chiếc xe Jeep kia, cho dù là đồ ăn hay quần áo hay công cụ khác, chỉ cần có tác dụng cô đều chuyển lên.

Sau đó cô lại kiểm tra xăng bên trong xe Jeep, phát hiện chỉ còn một nửa, thật may bên chiếc xe khác đã tìm được công cụ rút dầu cùng thùng dầu, Quách Hiểu Duyệt rút hết dầu trong những chiếc xe kia.



Sau khi làm xong mọi chuyện, Quách Hiểu Duyệt có chút thở phì phò lên xe của mình, mùi màu tanh trong xe phai nhạt đi không ít, cô cũng bất chấp sửa sang lại cái gì, bắt đầu hồi tưởng lại trong đầu ngày đó anh họ dạy cô lái xe như thế nào.

Hít sâu một hơi, Quách Hiểu Duyệt dựa theo trí nhớ trong đầu khởi động xe, cũng may xe tự động, độ khó không lớn, nhưng vừa mới lên ga cô đã lao thẳng đến bên phải, làm cô cũng giật bắn mình.

Quay đầu nhìn xem Nữu Nữu, phát hiện tuy bé bị kinh hãi nhưng vẫn nhu thuận ôm em gái.

Quách Hiểu Duyệt nhẹ nhàng thở ra, sau đó liếm liếm bờ môi, tiếp tục thử khởi động xe.

Ôn Dao cứ như vậy nhìn chiếc Jeep kia đụng một cái dừng một cái, sau khi thử mấy lần, cuối cùng lái cũng thuận thuận một tí.

Ôn Dao vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, bảo nó đuổi theo, chạy bên cạnh chiếc xe Jeep.

Nhìn thấy hai người Ôn Dao ở bên cạnh xe, trái tim Quách Hiểu Duyệt vốn bối rối dần dần bình tĩnh lại, tay nắm thật chặc tay lái cũng buông lỏng, xe từ từ chạy càng ổn rồi.

Trên đường lớn thường thường gặp được những chiếc xe bị vứt bỏ, đều không ngoại lệ gặp phải Zombie tấn công, chung quanh xe còn rơi rớt lại hài cốt của con người hoặc thi thể Zombie.

Nhìn thấy những thảm trạng này, ngay từ đầu Quách Hiểu Duyệt còn sợ hãi đến sau này mặt không còn đổi sắc, chỉ nửa ngày ngắn ngủi, thậm chí cô còn xuống xe đi tìm kiếm đồ vật còn có thể sử dụng trong những chiếc xe kia.

Các cô gặp Zombie công kích, cô phát hiện hai người Ôn Dao đối phó những con Zombie này quả thật đơn giản như uống nước, phất phất tay đã giải quyết quái vật ăn thịt người này.

Hơn nữa hai người cũng không tiêu diệt toàn bộ Zombie này, mỗi lần đều để lại mấy con cho cô, rồi ở một bên nhìn cô chiến đấu.

Cô biết rõ đây là ý tốt của hai người, mỗi lần chỉ đều dùng cố gắng lớn nhất giải quyết những con Zombie này, thời gian dần qua, cô cảm thấy những con Zombie này cũng chỉ như thế.

Đã qua hai ngày, thời điểm đi đến một chỗ ngã ba, Ôn Dao ngừng lại, Quách Hiểu Duyệt cũng ngừng xe, cô nghi hoặc nhìn về phía Ôn Dao, không biết thế nào.

Ngữ Điệp thò ra nửa thân thể, nói với Quách Hiểu Duyệt: "Chị Hiểu Duyệt, chị đi thẳng con đường kia, trước chạng vạng tối là có thể đến căn cứ Hoa Trung rồi."

Quách Hiểu Duyệt đã hỏi qua vị trí mấy căn cứ, phát hiện nhà của mình rất gần căn cứ Hoa Trung, nếu như ba mẹ cô còn sống, như vậy rất có thể ở căn cứ Hoa Trung, cho nên trước đó cô đã nói với hai người cô muốn đi đến căn cứ Hoa Trung.



Như vậy, con đường các cô đi chung đã kết thúc rồi sao? Quảng đường còn lại phải tự cô đi rồi sao?

Trong khoảng thời gian ngắn Quách Hiểu Duyệt có chút hoảng hốt, không thể phủ nhận, cô sinh ra ỷ lại đối với hai đứa trẻ này, nhưng cô cũng biết, có thể mang cô đi một quảng đường dài như thế, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Quách Hiểu Duyệt đè xuống sự thất lạc xuống đáy lòng, nở nụ cười sáng lạn với hai người Ôn Dao: "Ừm, chị đã biết, Ngữ Điệp, Dao Dao, cám ơn hai em đã chiếu cố mẹ con chị nhiều ngày qua, càng cảm ơn ân cứu mạng của hai người, đại ân không lời cảm ơn nào có thể nói hết, chỉ hy vọng tất cả mọi người đều còn sống tốt trong tận thế này!"

"Vâng, chị Hiểu Duyệt, chị cũng phải cố gắng lên!" Ngữ Điệp phất phất tay với cô, lớn tiếng cổ vũ cô.

Ôn Dao chỉ nhẹ gật đầu với cô, sau đó vỗ vỗ đầu Đại Hoàng.

Đại Hoàng ngửa đầu hét lớn một tiếng, đứng dậy nhảy lên, rất nhanh đã biến mất trong tầm mất Quách Hiểu Duyệt.

Quách Hiểu Duyệt nhìn qua phương hướng hai người biến mất trầm mặc thật lâu, thẳng đến khi Nữu Nữu ở một bên nhỏ giọng gọi một tiếng "Mẹ" mới hồi phục tinh thần lại.

Cô mỉm cười, vuốt vuốt đầu Nữu Nữu, lại nhéo nhéo khuôn mặt Đậu Đậu, quảng đường còn lại chính cô phải tự đi rồi, cô nhất định phải mang theo con mình sống sót thật tốt!

Quách Hiểu Duyệt một lần nữa khởi động xe, rất nhanh chạy đến căn cứ Hoa Trung...

Không cần bận tâm đến Quách Hiểu Duyệt, tốc độ hai người Ôn Dao nhanh hơn rất nhiều, lách qua phạm vi thành phố lớn, vào buổi chiều ngày thứ ba, các cô mơ hồ đã có thể nhìn thấy tường cao của căn cứ Hoa Nam rồi.

Để cho tiện, Ôn Doa không tiến vào cánh cổng gần đây, mà đi hơn nửa vòng đến cánh cổng quân đội, chuẩn bị đi vào từ nơi này.

Cách cổng lớn càng ngày càng gần, Ôn Dao phát hiện bên ngoài căn cứ có biến hóa không nhỏ, cách tường cao hơn mười mét, lại gieo trồng không ít thực vật biến dị, đa phần đều là cây xương rồng biến dị cao lớn cùng một ít lùm cây bụi gai.

Những thực vật biến dị này ngăn cản phía trước căn cứ, chỉ lộ một cánh cửa cho người thông hành.

Từ lúc Ôn Dao đến gần, những thực vật biến dị kia dường như rục rịch, muốnn phát động công kích.

Đây là cái quỷ gì?

Ôn Dao cau mày nhìn những thực vật biến dị này, thời điểm tự hỏi có nên chém chúng hay không, từ lối ra có một người chạy ra, chạy vội về phía các cô.