Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 198: Sinh Ra



Ôn Dao vượt qua chánh điện, đằng sau còn có một cánh cửa, xuyên qua cửa nhỏ còn có vài căn phòng.

Ôn Dao đi thẳng ra đằng sau, nơi đó có một vườn rau lớn, chắc là do các tăng nhân chân tự mình gieo trồng, nhưng bây giờ chỗ này chỉ có cỏ dại sinh trưởng.

Xuyên qua vườn rau, Ôn Dao đi vài bước rồi ngừng lại, hiện tại ở trước mặt cô là một giếng cạn có niên đại lâu đời, gạch đá bên cạnh giếng cũng đã bị xói mòn, phủ đầy bụi bặm.

Nhìn vào trong giếng thăm dò quan sát một phen, một mảnh đen kịt, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng Ôn Dao biết rõ, phía dưới này có một tinh thần lực không kém chấn động.

Ôn Dao lấy Mạn Mạn trên vai để đến bên cạnh giếng, nói với nó mấy câu, sau đó Mạn Mạn bắt đầu biến lớn, khôi phục nguyên thân, Mạn Mạn duỗi hai nhánh cây ra, từ từ vươn vào bên trong giếng cạn.

Một lát sau, nó dường như xoáy lên cái gì đó, sau đó bắt đầu kéo lên. Rất nhanh, Mạn Mạn kéo ra khỏi giếng một bóng người gầy còm.

Kéo người lên rồi vứt trên mặt đất, Mạn Mạn biến nhỏ trở lại rồi bò lên bả vai Ôn Dao.

Đêm đen như mực càng thêm đen, miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ trên mặt đất là một ông lão gầy còm, đầu trơn bóng, chắc hẳn là hòa thượng.

Ông bị kéo lên sau đó vẫn không nhúc nhích, đã qua một hồi lâu mới chậm chạp ngồi dậy.

Hai tay của ông hợp nhất, từ từ làm lễ phật với Ôn Dao, trong miệng nhỏ giọng nói ra: "A Di Đà Phật, rất cảm ơn thí chủ cứu giúp."

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, dường như nhiều ngày chưa từng được uống nước, nhưng vẫn nghe được ông nói, giọng nói của ông làm cho tâm trạng người nghe trở nên tĩnh lặng một cách khó hiểu.

Ôn Dao liếc mắt, quay người đi trở về: "Đi thôi."

"Thí chủ dừng bước."

Ôn Dao dừng bước lại quay người nhìn ông, không biết ông muốn nói cái gì.

"Lão nạp nhiều ngày chưa từng ăn uống, đã không còn sức lực đi theo bước chân thí chủ, xin thí chủ thứ lỗi."

Ôn Dao lặng yên, đều đã như vậy rồi còn bình tĩnh như thế?

Vỗ vỗ Mạn Mạn trên bờ vai, Mạn Mạn nhảy đến trên mặt đất, khôi phục thành bộ dạng cực lớn, dùng nhánh dây cuốn lấy lão hòa thượng, kéo ông đi lên phía trước.

Đối mặt với sự đối đãi thô lỗ như thế, lão hòa thượng không có nửa điểm bất mãn, ông cứ như vậy tùy ý Mạn Mạn kéo dài tới tiền viện.

Nhìn thấy cây thực vật cực lớn kéo một người, bà lão kia bị dọa lần nữa ôm chặt lấy thân thể của mình, cố gắng thu nhỏ sự hiện hữu của chính mình.

Mới vừa rồi bà ta nhìn thấy hai tiểu sát tinh kia không còn ở đây, còn muốn lén lút trốn đi, kết quả bị Đại Hoàng đang nằm sấp một bên rống trở về, dọa không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Đợi đến khi người bị cuốn kia kéo qua đến trước mặt bà ta, bà ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa nhìn thấy mặt mũi bà ta bị dọa thành trắng bệch, thất thanh thét to: "Làm sao ông còn chưa chết?!"

Đợi đến lúc phát hiện ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bà ta, bà ta mới vội vàng ngậm miệng lại, vùi đầu thật thấp.

Lão hòa thượng cười nhạt một tiếng, nhỏ giọng nói ra: "Lại để thí chủ lo lắng rồi, có khả năng Phật tổ không muốn thu lão nạp."

Ôn Dao không kiên nhẫn nghe ông tiếp tục nói chuyện, trực tiếp bảo Mạn Mạn ném ông vào trong nhà.

Lão hòa thượng ngã vào phòng cũng không tức giận, ông từ từ ngồi dậy, đánh giá phòng, cuối cùng đem ánh mắt nhìn vào trên người Quách Hiểu Duyệt.

Quách Hiểu Duyệt cảm thấy mình đau đến sắp chết rồi, lần đầu tiên cô sinh Nữu Nữu cũng không có đau như vậy, không phải nói sinh lần hai sẽ thuận lợi hơn sao? Vì sao cô lại đau đớn như vậy?

Tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp dán trên trán Quách Hiểu Duyệt, chân mày cô cau lại thành một đường, cánh mũi phập phồng, dồn dập thở hổn hển, tiếng nói sớm đã khàn khàn, trên cánh tay nổi gân xanh, móng tay ở hai bàn tay gắt gao bấu chặt trên đất, để lại mười đường vết cào sâu hoắc.

Lão hòa thượng nhìn Quách Hiểu Duyệt, khẽ nói: "Đắc tội", đưa tay phải ra đặt trên cổ tay của cô.

Ôn Dao biết rõ, đây gọi là bắt mạch bên trong Trung y, trước kia Ôn Dao từng thấy trên mạng và trên TV, cảm thấy rất thần kỳ, để hai ngón tay trên cổ tay là có thể biết rõ ràng tình huống thân thể của người này.

Xem mạch xong, lão hòa thượng lại nhấc mắt của cô lên nhìn nhìn, cuối cùng đè lên bụng của cô, nói với Ôn Dao đang đứng ở cửa ra vào: "Có thể phiền thí chủ làm cho chút ánh sáng và nước ấm, còn có một ít vải sạch nữa."

Ôn Dao: ...

Hít sâu một hơi, Ôn Dao đi vào phòng, cầm balo của mình mở ra, lấy ra một đèn ứng phó nhỏ, sau đó mở lên đặt bên người Ngữ Điệp, sau đó lấy chăn trên giường chung xé ra, trùm lên trên người Quách Hiểu Duyệt, rồi xoay người đi ra ngoài.

Nhìn thấy Ôn Dao đi ra ngoài, lão hòa thượng lại nói với Ngữ Điệp: "Phiền vị tiểu thí chủ này hỗ trợ đỡ đẻ, lão nạp sẽ hướng dẫn, thí chủ dựa theo lời lão nạp nói mà làm là được."

Ngữ Điệp còn không có biết tại sao lại có thêm một lão hòa thượng nghe nói như thế, vội vàng gật đầu, Dao Dao đều theo lời ông nói mà làm, vậy chắc ông không có vấn đề gì.

Ôn Dao đi đến đằng sau phòng bếp trong chùa, thì ra là trước đó nhìn thấy nó trong vài căn phòng, ở đây sạch sẽ hơn những nơi khác rất nhiều, dường như thường xuyên sử dụng, hơn nữa trên thớt còn có một đoạn ngắn thịt khô.

Ôn Dao đoán được xuất hiện thịt khô bên trong chùa này là thịt gì, Ôn Dao cảm thấy hơi buồn nôn, từ vật dụng hỗn lộn trong phòng bếp moi ra một cái thau cùng một cái nồi đầy tro bụi, sau đó trực tiếp rời khỏi phòng bếp.

Nghĩ nghĩ, Ôn Dao để Mạn Mạn tìm thứ đốt lửa, trực tiếp đốt một đống lửa ở tiền viện, đem nồi đặt lên, sau đó thả đầy nước vào trong nồi.

Trong phòng không ngừng truyền ra âm thanh lão hòa thượng niệm kinh, giọng của Quách Hiểu Duyệt ngược lại không nghe thấy.

Lúc đỡ đẻ còn niệm kinh? Cái này cái quỷ gì đây?

Ôn Dao có chút im lặng, bây giờ Ôn Dao đang suy nghĩ mình làm như vậy đến cùng là đúng hay không, làm sao Ôn Dao vẫn cảm thấy lão hòa thượng này không đáng tin cậy đây chứ?

Đợi sau khi nước sôi, Ôn Dao đổ nước vào trong thau, lại phóng đầy nước vào trong nồi, bưng thau đi vào trong.

Nhìn thấy Ôn Dao tiến vào, lão hòa thượng ngừng niệm kinh, sau khi để thau nước xuống mặt đất, Ôn Dao mới có thời gian nhìn kỹ lão hòa thượng này.

Thân hình lão hòa thượng gầy gò, hai má đều lõm sâu, bờ môi khô héo, râu ria trắng bóng cũng lộn xộn.

Áo cà sa trên người ông cũng vô cùng bẩn, vạt áo dính đầy cỏ khô, xem ra, vị này mới là trụ trì chính thức của chùa Thanh Linh này.

Tuy đầy người dơ bẩn, nhưng tinh thần lão hòa thượng rất không tồi, tuyệt không giống như người bị nhốt lâu như vậy còn đói bụng nhiều ngày như vậy, ánh mắt ông vẫn sáng ngời cơ trí, thời điểm ông nhìn người đối diện, lòng người chợt yên tĩnh lại.

Nói cảm ơn với Ôn Dao, lão hòa thượng bắt đầu chỉ huy Ngữ Điệp đỡ đẻ như thế nào, nhưng Quách Hiểu Duyệt giống như không còn nhiều sức lực, đứa nhỏ làm sao cũng không ra được.

Lão hòa thượng duỗi tay phải ra đặt trên đỉnh đầu Quách Hiểu Duyệt, trên tay phải phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, sắc mặt Quách Hiểu Duyệt từ từ chuyển biến tốt đẹp, thể lực dường như từng chút từng chút khôi phục lại.

Hệ trị liệu?

Quả nhiên như vậy, đây cũng là nguyên nhân Ôn Dao muốn lôi lão hòa thượng từ dưới đáy giếng ra, thời điểm chạng vạng tối vừa mới tiến vào chùa Ôn Dao dùng tinh thần lực dò xét đã phát hiện lão hòa thượng này sử dụng dị năng, bằng không làm sao ông có thể chống đỡ lâu như vậy?

"Thí chủ, đứa nhỏ ở trong bụng quá lâu, nếu không ra sẽ nguy hiểm."

Nghe lão hòa thượng nói... Quách Hiểu Duyệt luống cuống, cô gật đầu lung tung, bắt đầu tiếp tục dùng sức, mà Ngữ Điệp cũng dựa theo lão hòa thượng dặn dò không ngừng ấn vào huyệt vị trên bụng cô ấy.

Rốt cục, vào lúc mặt trời mọc, vang lên tiếng khóc yếu ớt của bé sơ sinh.