Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 197: Sắp Sinh?



Ôn Dao hai người thật không muốn chạy, sau khi nhảy ra cửa sổ, Ảnh Điệp buông Ôn Dao ra, thân ảnh như quỷ mị hư vô biến mất trong bóng đêm.

Trịnh Đức Thuận chạy ra phòng, phát hiện trong sân chỉ có một mình Ôn Dao, con ngươi hắn đảo một vòng, tự cho rằng đã hiểu rõ từ đầu đến cuối.

"Chậc chậc, cô bé, đồng bọn của bé đã vứt bỏ một mình em rồi, làm sao bây giờ?"

Trịnh Đức Thuận vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt với Trịnh Đức Phong, bảo hắn chắn cửa, lấp, bịt lại.

Trịnh Đức Phong hất Quách Hiểu Duyệt từ trong tay vào trong phòng, đi nhanh về phía đằng sau Ôn Dao, một trước một sau bao vây Ôn Dao lại.

Quách Hiểu Duyệt ôm bụng, nghiêng thân thể ngã trên mặt đất, cô cuộn thân thể thành một đoàn, chặt chẽ cắn môi, nhẫn nại chịu đựng sự đau đớn co rút từng cơn từ trong bụng truyền đến.

Nhìn Trịnh Đức Thuận đứng trước Ôn Dao, Ôn Dao sờ Tiểu Tiểu đang ở trên cổ tay, bảo nó an tâm một chút đừng vội, sau đó hỏi lại Trịnh Đức Thuận: "Có phải ông đã quên cái gì hay không?"

Đã quên cái gì?

Trịnh Đức Thuận sợ run lên, hắn có thể quên cái gì?

"Rống —— "

Một tiếng hổ gầm cực kỳ lớn từ phía sau hắn truyền đến, đồng thời sau lưng vang lên tiếng gió ác liệt.

Trịnh Đức Thuận bật nằm sấp trên mặt đất, lăn vài phòng sang bên phải, tránh qua, tránh né công kích đến từ sau lưng.

Giương mắt xem xét, trước đó hắn cho rằng con cọp lớn đã mê man giờ đây lại tỉnh rồi!

Chuyện gì xảy ra? Lúc trước hắn rõ ràng thúc đẩy sinh trưởng rất nhiều thực vật khiến cho người hôn mê mà, làm sao nó có thể không chút việc gì chứ?

Mạn Mạn từ bên trọng bộ lông trên cổ Đại Hoàng chui ra, nhảy đến trên bờ vai Ôn Dao, duỗi ra hai dây leo cuốn lấy cổ Ôn Dao làm nũng.

Ôn Dao vỗ vỗ dây leo Mạn Mạn, chuyên tâm nhìn xem Đại Hoàng chiến đấu cùng Trịnh Đức Thuận.

So với dị năng của người trong căn cứ, dị năng của Trịnh Đức Thuận rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, chẳng lẽ, cũng là vì nguyên nhân mảnh đất này?

Trịnh Đức Thuận chật vật tránh né luỗi dao gió bay vụt từ bốn phía, còn phải cẩn thận chú ý móng vuốt sắc bén của Đại Hoàng đánh về phía hắn, nếu không phải trước ki hắn đã luyện qua một chút công phu, thì thật không thể tránh khỏi những công kích này.

Thúc đẩy sinh trưởng thực vật căn bản không đủ phòng thủ, vài cái đã bị dao gió cắt nát rồi, Trịnh Đức Thuận đã bị Đại Hoàng làm cho không đường thối lui.

"Phong Tử!"

Trịnh Đức Thuận gọi anh em của mình, Trịnh Đức Phong có thể khống chế đất, năng lực phòng ngự mạnh, bọn hắn luôn luôn kề vai chiến đấu đấy.

Đúng vậy, bởi vì tin tức bế tắc, bọn hắn cũng không biết tận thế gì, cũng không biết Zombie cùng dị năng, càng không biết còn có căn cứ. Bọn hắn chỉ biết một ngày kia đột nhiên có rất nhiều người biến thành quái vật ăn thịt người, mà có vài người có siêu năng lực.

Nghe anh cả nhà mình kêu to, Trịnh Đức Phong vốn chuẩn bị tấn công Ôn Dao lại chuyển đổi phương hướng, hắn hét lớn một tiếng, hai tay dùng sức chúi xuống phía dưới, một loạt gai đất bén nhọn không ngừng toát ra từ mặt đất, lan tràn về phía Đại Hoàng, đồng thời phía trước Trịnh Đức Thuận xuất hiện một tường đất dày đặc.

Trịnh Đức Phong phóng thích hết dị năng, thở dài một hơi, dựng thẳng người chuẩn bị tiếp tục, lại cảm giác phần gáy mình truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, ngay sau đó, hắn phát hiện thân thể của mình làm sao đảo lại rồi hả?

Ah, giống như không phải thân thể của hắn đảo lại, là đầu của hắn rơi, đầu của hắn làm sao rơi?

Nhìn thi thể không đầu không ngừng phún máu, Ảnh Điệp nhịn không được mắt nhìn dăn găm đen thùi ảm đạm không chút ánh sáng trong tay mình, lặng yên rồi.

Cô thật sự cảm thấy mình không dùng lực quá lớn mà!

Trốn ở phía sau tường đất thỉnh thoảng ló ra công kích Đại Hoàng một cái, Trịnh Đức Thuận đợi cả buổi cũng không thấy hành động kế tiếp của Trịnh Đức Phong, hắn nhịn không được lại gọi lớn một lần nữa: "Phong Tử", nhưng ngoại trừ lão hổ gầm gừ, hắn không nghe được bất cứ tiếng vang gì.

Tâm trạng Trịnh Đức Thuận có chút không tập trung, hắn cực nhanh thò đầu liếc nhìn ra bên ngoài tường đất, đáng tiếc ngoại trừ con cọp màu vàng lớn kia cùng nhìn thấy loáng thoáng thân ảnh nhỏ gầy, mặt khác đều tối đen như mực.

Trong lòng Trịnh Đức Thuận dâng lên dự cảm xấu, hắn tiếp tục thúc dục thực vật chung quanh, sai chúng nó không gián đoạn tấn công Đại Hoàng, sau đó xoay người, dưới màn đêm cùng tường đất yểm hộ nhanh chân chạy đi, phía sau chùa có cửa sau, có thể chạy lên trên phía sau núi.

Mới chạy hai bước, hắn cũng cảm giác trước mắt có bóng đen hiện lên, ngay sau đó ngực đau xót, hắn cúi đầu nhìn, ngay trái tim mình có một thanh dao găm màu đen, ngay chuôi đao còn có một bàn tay nhỏ trắng nõn nắm lấy.

Từ tay đó nhìn lên trên, đúng là cô bé hắn cho rằng đã chạy trốn trước đó.

"Mày..."

Trịnh Đức Thuận há to miệng, muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể nói một chữ rồi ngã xuống, con mắt mở to, có lẽ cho đến bây giờ hắn không nghĩ rằng mình sẽ chết trong tay hai đứa bé này.

"Gào."

Đại Hoàng có chút khó chịu quát lên, trách cứ Ảnh Điệp đoạt con mồi của nó.

Ảnh Điệp nhìn cũng chưa từng liếc nó, rút dao găm ra lau lau trên áo cà sa của Trịnh Đức Thuận, thu lại sau đó nhắm mắt, một lần nữa mở mắt ra đã là Ngữ Điệp.

"Dao Dao, em không sao chứ."

Ngữ Điệp chạy đến bên người Ôn Dao hỏi, Ôn Dao lắc đầu, tay phải vung lên, trong tay xuất hiện một cây roi nước, hất lên, kéo bà lão đang lén lút chuẩn bị chạy trốn ra.

"A! Đừng giết tôi đừng giết tôi!"

Bà lão bị dọa mặt như màu đất, cả người run rẩy, trong ánh mắt nhìn về phía Ôn Dao tràn đầy hoảng sợ, mở rộng miệng không ngừng la lên: "Đừng giết tôi", giống như các cô là ác ma làm việc ác bất tận vậy.

Bà ta ngồi dưới đất, hai chân sợ run, thân thể chuyển về phía sau, trên mặt đất thậm chí xuất hiện một vụng nước đọng, trong không khí còn bay đến mùi khai nướƈ ṭıểυ khó ngửi.

Ôn Dao lắc lắc cây roi nước trong tay, còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm thế nào, chợt nghe trong phòng truyền đến giọng nữ đầy bén nhọn:

"Cứu mạng! Tôi sắp sinh rồi!"

Cái gì? Sắp sinh?

Ôn Dao khó có được ngây ngốc một thoáng, cái gì sắp sinh?

"Dao Dao, hình như cô ấy sắp sinh con rồi! Làm sao bây giờ?!"

Ngữ Điệp nghe xong sốt ruột, cô nắm tay Ôn Dao đi đến gian phòng, đứng ở cửa ra vào, các cô trông thấy Quách Hiểu Duyệt nằm trên mặt đất, ôm bụng càng không ngừng la lớn, trên quần dường như bị cái gì đó thấm ướt rồi.

Quách Hiểu Duyệt cảm thấy bụng càng lúc càng trì xuống dưới, trước đó giống như có thứ gì đó phá ra ngoài, nhuộm ướt quần, trải qua một trận đau nhức từ dưới thân không ngừng truyền đến đại não, so với lần đầu sinh nở càng đau đớn hơn.

Cô dường như cảm nhận được cái gì, khó khăn ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa, mồ hôi chảy vào mắt của cô, khiến cô không thấy rõ người ở cửa ra vào là ai, chỉ có thể không ngừng cầu xin: "Cứu cứu tôi, cứu con của tôi..."

"Dao Dao? Làm sao bây giờ? Nói thế nào cô ấy cũng muốn cứu chúng ta, chúng ta nên cứu cô ấy."

Ngữ Điệp nhịn không được túm lấy cánh tay Ôn Dao, cô lo lắng nhìn người phụ nữ trong phòng, giọng điệu lo lắng.

Làm sao bây giờ? Mình cũng đã sinh con lần nào đâu! Mình làm sao biết làm gì chứ...

Quay đầu ánh mắt nhìn sang bà lão đang co ở bên ngoài ngoài, bà lão nhìn thấy Ôn Dao nhìn bà, thân thể càng run rẩy hơn, ôm chặt lấy hai chân mình tiếp tục co lại về phía sau.

Ôn Dao bĩu môi, quay đầu trở lại nói với Ngữ Điệp: "Chị vào trước xem cô ấy đi."

Nói xong quay người đi đến đằng say hướng chánh điện.

Tuy Ngữ Điệp không rõ Ôn Dao muốn làm cái gì, nhưng cô đối với Ôn Dao vẫn có một loại tín nhiệm đến mê muội, cho rằng không có chuyện gì Ôn Dao không làm được. Ôn Dao đã bảo cô vào phòng nhìn xem, cô cứ thành thật đi vào xem là được rồi.