Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 174: Cứu Người



Ôn Dao đem tất cả tinh thạch có phẩm chất tốt đều thu vào trong không gian, chuẩn bị sau này có thời gian rồi nghiên cứu sau, hoặc trở về giao cho anh trai, nhìn xem có cách dùng khác hay không.

Bên kia Ngữ Điệp đi đến bên cạnh kén trắng cách cô gần nhất, ngồi xuống cầm đèn pin chiếu chiếu, cẩn thận quan sát một phen, trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng cái nào là đầu, tùy tiện chọn một phương hướng, cẩn thận từng li từng tí dùng dăm găm mở mặt ngoài của tơ nhện ra.

Phùng Tử Nhiên cảm thấy mình sắp chết, phong kín trong kén trắng dường khí càng ngày càng ít, tuy thỉnh thoảng có lượng dưỡng khí nhỏ thẩm thấu vào, nhưng căn bản không thể giải quyết vấn đề trước mắt của hắn.

Hắn cảm thấy tim của mình đập càng lúc càng nhanh, bên tai không ngừng ong ong, hắn há miệng thở mạnh, ý thức càng ngày càng mơ hồ...

Đột nhiên, trước mắt của hắn xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt, làm cho ánh mắt của hắn nhịn không được chảy xuống nước mắt sinh lý, đồng thời một lượng lớn mùi hôi thối trong không khí dũng mãnh tiến vào, khiến cho hắn không nhịn được ra sức ho khan thật lớn.

Ho khan qua đi, hắn phát hiện tơ nhện trói buộc chính mình đã bị mở ra rồi, hắn hít sâu mấy hơi, tích góp từng tí hơi sức đến khi có chút sức lực, dùng sức giãy dụa tơ nhện chặt chẽ quấn quanh mình.

Dùng tay chống đất, Phùng Tử Nhiên ngồi dậy, vừa kéo tơ nhện còn dình trên người, vừa ngẩng đầu nhìn bốn phía nhìn quanh, muốn biết là ai cứu hắn.

Bên trong huyệt động lờ mờ, những con nhện biến dị vốn dĩ dữ tợn đáng sợ đều không nhúc nhích mà ngã trên mặt đất, chắc hẳn đã chết rồi. Khắp cả huyệt động, ngoại trừ mấy chỗ có ánh sáng màu đỏ đậm như ẩn như hiện, cũng chỉ có hai chùm tia sáng rõ ràng kia, ẩn ẩn trong chùm tia sáng đó là hai bóng dáng thấp bé.

Ánh sáng gần hắn nhất bên phải hắn cách hắn vài bước chân, có dáng người ngồi xổm, dường như đang cứu những người khác.

Phùng Tử Nhiên từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh bóng dáng kia, đang chuẩn bị mở miệng nói cảm ơn, lại nhìn thấy Ngữ Điệp vừa quay đầu, lộ ra một khuôn mặt non nớt.

Phùng Tử Nhiên chấn kinh, tại sao có thể có trẻ con ở chỗ này? Chẳng lẽ cô bé này giết chết những con nhện biến dị kia cứu được bọn hắn? Điều này sao có thể?

Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh lần nữa, muốn xem thử còn có người lớn hay không, nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng người trưởng thành nào, ngược lại bên cạnh bóng dáng nhỏ gầy khác còn có một con rắn trắng cực kỳ lớn.

Phùng tử Nhiên lại đem ánh mắt nhìn về phía Ngữ Điệp, yên lặng nhìn nửa ngày. Ngữ Điệp không được tự nhiên dịch bước chân, đối với đàn ông xa lạ cô vẫn còn có chút ám ảnh.

Nhìn ra cô bé không được tự nhiên, Phùng Tử Nhiên thu hồi ánh mắt, bắt đầu tìm xem có công cụ nào khác hay không, cô bé mười mấy tuổi đều đang cứu người, hắn cũng không thể cứ đứng nhìn xem như vậy!

Tìm cả buổi, hắn đã tìm được một cái càng cua của con nhện biến dị, đây là trước đó Ảnh Điệp chém rơi xuống. Phần đỉnh càng cua vô cùng sắc bén, một mặt còn có răng cưa.

Phùng Tử Nhiên ngồi xổm xuống trước kén trắng cách hắn gần nhất, dùng càng cua để lên phía trước dùng sức mở kén trắng ra, tuy lực cản rất lớn, nhưng Phùng Tử Nhiên rất nhanh tìm được phương pháp hữu hiệu nhất: từ phương hướng tơ nhện mở ra, làm chơi ăn thật.

Liên tục mở ra hai kén trắng, người bên trong đều không còn thở.

Phùng Tử Nhiên quay đầu nhìn về phía Ngữ Điệp, phát hiện cô mở kén trắng người bên trong đều còn sống. Nghĩ nghĩ, Phùng Tử Nhiên đi đến bên người Ngữ Điệp, bắt đầu mở kén trắng chung quanh cô ra, quản nhiên, người trong này đều còn sống.

Người được cứu ra đa phần đều vô cùng suy yếu, có chút dựa vào trong đó, ánh mắt ngốc trệ chết lặng, dường như còn chưa lấy lại tinh thần; cũng có người lặng yên ngồi ở đó khôi phục thể lực, đôi mắt nhìn chằm chằm không chuyển khỏi vào Ngữ Điệp vừa cứu người, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, còn có vài người chủ động gia nhập đội ngũ cứu người.

Không bao lâu sau, kén trắng Ôn Dao lựa ra trên mặt đất đều bị mở ra hết, hai mươi lăm kén trắng cứu ra được hai mươi mốt người, còn bốn người có lẽ thời gian càng kéo dài nên đã không còn hô hấp nữa.

Những người khác vẫn còn mở những kén trắng khác, Ngữ Điệp đứng lên, cô trao đổi cùng Ảnh Điệp, rất nhanh, những người được cứu kia nhìn thấy cô bé vừa nhìn qua có chút nhu nhược thả người nhảy dựng, mượn thi thể con nhện biến dị trên mặt đất cùng trụ đá, mấy lần tung nhảy đã trèo lên con nhện cực lớn giắt trên mạng nhện trong huyệt động.

Trên lưới nhện kia ngoại trừ một thi thể con nhện biến dị cực kỳ lớn kia, còn có mười kén trắng.

Không ít người nhìn nhau vài lần, đối với thực lực và thân phận của Ngữ Điệp lại thêm vài phần suy đoán, đồng thời kế hoạch trong lòng cũng sửa lại một phen.

Lúc Ảnh Điệp mở kén trắng khác, người bên dưới vẫn còn tiếp tục động tác trước đó, bọn họ phát hiện phá vỡ các kén trắng phía sua, bên trong không còn một người nào sống sót, sau ba phen mấy bận, bọn hắn rốt cuộc biết đứa bé kia vì sao thay đổi chỗ rồi, chẳng lẽ cô biết rõ ở đây những người khác đều đã chết rồi?

Ảnh Điệp cũng không cẩn thận như Ngữ Điệp, tốc độ rất nhanh, tìm một đao liền đi, cũng không quản người ở bên trong rốt cuộc còn sống hay đã chết.

Làm xong tất cả, Ảnh Điệp quay người lưu loát nhảy từ trên lưới nhện xuống, mà người được ra khỏi kén kia vội vàng hô lên: "Này Này! Cô dẫn chúng ta xuống dưới chứ!"

Mạng nhện cách mặt đất cũng khoảng ba mét, cộng thêm hoàn cảnh mờ tối, cúi đầu vừa nhìn giống như có quái vật khổng lồ đang há miệng rộng chờ người nhảy xuống, còn thật sự khảo nghiệm lòng can đảm của người khác.

Ảnh Điệp mắt điếc tai ngơ, cô nhảy xuống sau đó trực tiếp đi tới bên người Ôn Dao, hơn nữa không có đem quyền khống chế thân thể trả lại cho Ngữ Điệp.

Ở đây có nhiều người lạ lẫm như vậy, lòng người hiểm ác, hiển nhiên không phải Tiểu Ngữ ngu ngốc kia có thể ứng phó được. Ảnh Điệp thầm suy nghĩ, nhìn về phía đám người kia trong mắt tràn đầy phòng bị cùng cảnh giác.

Theo Ảnh Điệp đi đi lại lại, đa phần mọi người mới phát hiện ở một chỗ tối khác còn có một cô bé nhỏ tuổi hơn, bên người cô bé đó còn có một con rắn trắng lớn.

Tay trái Ôn Dao cầm đèn pin, đang tìm kiếm một ít gì đó, cô vừa mới phát hiện ngoại trừ tinh thạch màu đỏ bên ngoài, trong động nhện này còn có một loại khoáng thạch khác, màu xanh đen, bên trong còn chứa hạt tròn tròn màu vàng như viên bi.

Nhưng khoáng thạch này cũng không nhiều, hầu như đều bị cô nhặt hết, bây giờ cô vừa mới nhặt một khối cuối cùng.

Thu khoáng thạch vào không gian, lờ mờ hoàn cảnh tăng thêm khoảng cách, ngoại trừ Ảnh Điệp bên người cũng không có ai phát hiện Ôn Dao đang làm cái gì.

Trên lưới nhện người lục tục ngo ngoe đều nhảy xuống tới, có mấy người trong miệng nói thô tục, ánh mắt nhìn về phía Ảnh Điệp vô cùng bất mãn.

Cộng thêm người trên lưới nhện, tổng cộng có ba mươi mốt người, đa phần đều là đàn ông trẻ trung cường tráng, chỉ có sáu phụ nữ, quần áo bọn họ tả tơi, hai gò má gầy gò, thân thể suy yếu, xem ra bị những con nhện này giày vò không nhẹ.

"Con của tôi! Con của tôi đâu rồi!!!" Một người phụ nữ ngồi đứng hình ở nơi hẻo lánh dường như hồi thần lại, bộ dạng cô ta hơn ba mươi tuổi, rối bù, trừng một đôi mắt to tìm kiếm khắp nơi, trong miệng không ngừng hô hào tên con.

"Đậu Đậu, Đậu Đậu của tôi đau!" Cô ta nằm rạp trên mặt đất, mượn ánh sáng yếu ớt không ngừng ìm kiếm kén trắng trên mặt đất, thậm chí dùng tay muốn xé mở những tơ nhện kia, một lát sau, cô ta giống như khôi phục một ít thần trí, bắt đầu đi tìm rất nhiều kén trắng nhỏ hơn, đáng tiếc, những kén trắng này rất ít, cuối cùng ch3i tìm được hai cái.

Cô ta nghĩ hết biện pháp cũng không xé được tơ nhện kia, cuối cùng vô lực co quắp ngồi dưới đất, mờ mịt nhìn về phía đám người. Cuối cùng Phùng Tử Nhiên nhìn không được, hắn cầm lấy càng cua trong tay, đi qua giúp người phụ nữ kia phá vỡ hai kén trắng.