Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 159: Cặn Bã Cặn Bã Phải Giết Chết!



Lúc Ôn Dao đuổi đến cửa, bốn người đã đánh thành một đoàn.

Tốc độ Ảnh Điệp cực nhanh, du tẩu giữa ba người bọn hắn, trong bộ đội Ảnh Điệp đã từng học kỹ xảo cận chiến càng thêm thành thạo, chính mình không có chịu qua bất cứ tổn thương nào, trên người ba người khác đều chảy máu.

Nghiêm trọng nhất một người trong đó toàn bộ cánh tay phải bị dao găm kéo lê một vết thương sâu hoắc thấy cả xương, máu tươi chảy đầy đất.

Ba người đều là dị năng giả, nhưng ở trong căn phòng nhỏ hẹp bọn hắn cơ bản không dễ phát huy, không chỉ đánh không trúng Ảnh Điệp, ngược lại còn đả thương người một nhà.

Một người đàn ông dáng người nhỏ gầy ý thức được cứ tiếp tục như vậy không được, mắt hắn nhìn mấy đứa nhỏ hoảng sợ không thôi co ro trong góc, ác niệm dâng lên, trực tiếp thò tay qua muốn bắt lấy.

Hắn đã đánh bàn tính, dùng mấy đứa nhỏ làm lá chắn không thể nói còn có cơ hội đàm phán chạy trốn.

Ngay vào lúc đầu ngón tay hắn vừa chạm đến góc áo một đứa bé, một trận gió đánh úp từ phía bên trái hắn, hắn không kịp thay đổi phương hướng, đã bị lực đạo cực lớn hất tung.

Nện mạnh vào vách tường phía sau lưng, hắn cảm thấy xương cốt của mình dường như cũng bị đụng vỡ nát rồi, lục phủ ngũ tạng đều dời vị trí.

Từ vách tường chảy xuống, hắn ho ra vài búng máu, gian nan nâng cổ lên, liến nhìn thấy một con hổ biến dị đứng chắn ở cửa, một cô bé ngồi trên lưng của nó, mà trong tay cô bé kia còn có một sợi roi nước.

Biến cố này cũng kinh động đến hai người khác, bọn hắn nhận ra Ôn Dao, biết rõ bây giờ muốn ra ngoài cũng không dễ dàng, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cao giọng nói:

"Chúng ta là người phụ trách hiệp hội dị năng hiệp, trong này có hiểu lầm! Có chuyện gì từ từ nói!"

Ôn Dao ngồi ở trên lưng Đại Hoàng không đáp lại lời bọn hắn, chỉ chơi đùa cây roi nước trong tay, ngay vào lúc bọn hắn muốn xông ra ngoài thì vung roi bức lui bọn hắn trở về.

Mà thế công của Ảnh Điệp càng thêm mãnh liệt: "Vèo vèo ——" La Vĩnh Viễn hiểm hiểm né tránh dao găm vung đến bên hông hắn, nhưng quần áo bị kéo rách một lỗ hổng thật dài, có vung hướng hắn bên hông dao găm, nhưng là quần áo bị kéo tới một hồi thật dài lỗ hổng, có máu huyết lắt nhắt chảy ra từ miệng vết thương.

La Vĩnh Viễn biết rõ đây đã là tình cảnh không chết không ngừng, tuy hai cô bé này còn nhỏ tuổi, nhưng trước mắt hoàn toàn đè ép bọn hắn mà đánh, nếu không nghĩ cách thì thật sự phải viết di chúc ở đây rồi!

Hắn và Cao Xương liếc nhau, một người chủ động cuốn lấy Ảnh Điệp, tên còn lại đem tất cả sức mạnh tập trung ở nắm tay phải, dùng toàn bộ sức lực đánh vào mặt tường gần bọn hắn nhất.

"Ầm!"

Vách tường bị nện ra một cái lỗ lớn cao bằng một người, La Vĩnh Viễn không có để ý đến đồng bọn đằng sau, bay thẳng vọt đến cái lỗ lớn đó.

Cao Xương thấy vậy thầm mắng một tiếng, hai tay đẩy về phía trước, thả ra một trận cuồng phong, thừa dịp Ảnh Điệp bị đẩy lùi lại phía sau liền nhân cơ hội quay người bỏ chạy.

Ôn Dao cúi đầu giật Tiểu Tiểu trên tay xuống, tiện tay ném về phía sau, Tiểu Tiểu ở trên không trung càng ngày càng lớn.

La Vĩnh Viễn cùng Cao Xương vừa chạy ra phòng vài bước, liền phát hiện trên đỉnh đầu có một bóng đen cực lớn dần dần bao phủ bọn hắn, ngẩng đầu nhìn lên, một con cự xà nện xuống bọn hắn!

"Bịch!"

Tiểu Tiểu khôi phục chiều dài mười bảy mười tám mét hung hăng đặt hai người ở dưới thân!

La Vĩnh Viễn "PHỐC" phun ra một búng máu, cảm giác xương cốt của mình đều bị cán gảy, hắn cố gắng muốn leo ra, vừa mới động, sau đầu bị cái gì đó đánh mạnh xuống, đánh đến nổi mắt hắn nổi đom đóm.

Nhìn thấy hai người dưới thân trung thực rồi, Tiểu Tiểu mới thu hồi cái đuôi, vui sướng hài lòng chờ chủ nhân tới.

Mà trong lúc động tĩnh cực lớn đó cũng kinh động những người khác ở chỗ cứu trợ.

Thời điểm Đào Thu Phương mang theo mấy nhân viên công tác chạy tới liền nhìn thấy một màn như vầy:

Trên tường phòng chứa đồ bị đập ra một cái lỗ thật lớn, trước phòng có một con Đại Bạch xà đè nặng hai người đàn ông, bên cạnh còn có một con hổ biến dị cao lớn uy mãnh, mà trên lưng lão hổ còn có một cô bé đang ngồi.

"Dao Dao?"

Đào Thu Phương còn nhớ rõ cô bé độc lập độc hành này, làm sao lại chạy đến nơi này rồi?

Bà lại nhìn chăm chú hai người đàn ông bị đè này, một người cũng không biết, hai người này ở đâu ra?

Trong đám người Đào Thu Phương mang đến có một người phụ nữ trung niên, bà ta nhìn thấy hai người bị đè, biến sắc, lặng lẽ nhìn chung quanh, chậm rãi bắt đầu lui về sau, phát hiện không có người chú ý tới bà ta, bà ta quay người bỏ chạy!

Nhưng chỉ mới chạy được vài bước, lại cảm thấy bên hông có cái gì đó quấn lên, bà ta cúi đầu xem xét, là một sợi dây thừng bằng nước trong suốt, đầu còn chưa quay lại, đã bị một lực đạo cực lớn kéo một phát, cả người bay về phía sau.

Trương Quế Cầm nặng nề nện trên mặt đất sau lưng, bà ta cảm thấy xương sống mình đều muốn gãy rồi, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, qua một hồi lâu mới từ từ bình phục lại.

Đợi đến lúc bà ta có thể thấy rõ đồ vật trước mắt, liền nhìn thấy một cái đầu hổ cực lớn giương miệng lớn dính máu phía trên bà ta, thậm chí bà ta có thể thấy rõ ràng từng chiếc răng sắc bén trong miệng lão hổ, ngửi được mùi hôi thối đập vào mặt.

Trương Quế Cầm kêu to một tiếng, luống cuống lật người muốn bò ra bên ngoài, lại bị Đại Hoàng một chưởng vỗ xuống đi, áp trên mặt đất không thể động đậy.

"Dao Dao! Cháu đang làm gì đó!"

Đào Thu Phương khó thở, những người khác bà không biết coi như xong, nhưng Trương quế Cầm là nhân viên chăm sóc hỗ trợ ở chỗ này, làm sao có thể tùy tiện đánh như thế?

Ôn Dao không để ý đến Đào Thu Phương chất vấn, cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng, Ảnh Điệp đi ra, tay trái ở bên trong kéo một người, đúng là cái tên trước đó bị ném lên tường, mà tay phải lôi kéo một bé gái biểu lộ có chút ngốc lăng như đầu gỗ.

"Đồng Đồng?!"

Đào Thu Phương chấn động, không biết vì sao đứa bé gái xin phép nghỉ ngơi trong phòng lại xuất hiện ở chỗ này.

Bà tiến lên kéo Đồng Đồng đến bên cạnh mình, sau đó mới phát hiện phía sau còn có mấy bé gái đang đứng, đều lấy mấy lý do xin nghỉ.

Nhìn quần áo trên người mấy bé lộn xộn, trong đầu Đào Thu Phương toát ra một ý niệm cực kỳ đáng sợ. Thân thể bà run nhè nhẹ, run rẩy duỗi hai tay, kéo quần áo mấy bé kiểm tra thử.

Lúc nhìn thấy những dấu vết xanh tím cùng vật gì đó trên người các bé, cả người bà như gặp phải sét đánh, bà có nằm mơ cũng không nghĩ đến ở nơi cứu trợ nhi đồng bà quản lại xuất hiện chuyện như vậy.

Đào Thu Phương nhịn không được ôm mấy bé khóc òa lên, bọn nhỏ bị nhiều chuyện liên tiếp hù dọa, không có bất kỳ phản ứng, chỉ như đầu gỗ giật mình đứng ở nơi đó.

Thời gian dần qua Đào Thu Phương ngừng tiếng khóc, bà nghĩ thông suốt cái gì, đứng lên lau khô nước mắt liếc nhìn chung quanh, nhặt một khúc cây trên mặt đất, tiến lên hung hăng nện trên người trên mặt hai người kia.

Vừa đánh vừa mắng to: "Tao đánh chết các người, chúng bây là lũ súc vật, không bằng cầm thú! Chúng bây làm sao xuống tay được vậy hả! Bọn trẻ nhỏ như vậy, vẫn còn con nít! Chúng bây có còn nhân tính hay không!"

La Vĩnh Viễn cùng Cao Xương bị đánh đau đớn, nhưng thân thể bị Tiểu Tiểu đè không thể động đậy, bọn hắn hoàn toàn không né tránh được, chỉ có thể cao giọng hô hào: "Đều là hiểu lầm! Đây đều là hiểu lầm!"

Đào Thu Phương mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác trong tay, mà người chung quanh dường như cũng ý thức được xảy ra chuyện gì, có người vội vàng tiến lên ôm bọn nhỏ đi, còn có người chạy ra gọi người rồi.

Đợi đến khi đánh đến tay đau xót, Đào Thu Phương mới ngừng lại được, bà thở hổn hển, ánh mắt quét xéo qua Trương Quế Cầm bị Đại Hoàng ấn lấy, bà nhớ tới bà ta thường xuyên đưa mấy đứa nhỏ đi ra ngoài, giả dối cũng là bà ta, còn có cái gì không rõ, chính là người này ăn cây táo, rào cây sung, dẫn sói vào nhà!

Bà vung gậy lần nữa xông tới, hung hăng quật ở trên người Trương Quế Cầm.

Ôn Dao lại để Đại Hoàng thu hồi chân trước đè nặng Trương Quế Cầm, đi đến bên người Ảnh Điệp, dưới chân cô ấy có một người đàn ông đang nằm, cả người đều là máu, khắp nơi trên người đều là dấu dao găm đâm, máu tươi ồ ồ chảy xuôi, hơi thở yếu ớt.