Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 158: Sát Ý



Bất quá những chuyện này không có quan hệ gì đến Ôn Dao, cô trực tiếp đợi ở trong quân khu thí nghiệm thuốc của mình, thời gian khác tu luyện minh tưởng, cả ngày đều bận rộn đấy.

Trong lúcđó Tề Cảnh Huy lại dẫn một mình Ôn Dao đi một chuyến đến sở nghiên cứu nông khoa, nhìn ba lão giáo sư cộng lại gần hai trăm tuổi vì một số liệu nho nhỏ không ngừng khẩu chiến với nhau, tuyệt không nhượng bộ, Ôn Dao thật muốn nói —— phương hướng nghiên cứu của các người sai rồi!

Nhưng tất cả đồ vật đều đưa cho bọn họ, có thể nghiên cứu ra cái gì chỉ có thể xem chính bọn họ thôi.

Ôn Dao thừa dịp không có người chú ý, tìm cách lấy số liệu hiện họ đang nghiên cứu đi, đợi đến lúc trở về nhìn kỹ những số liệu kia, cô không khỏi cảm thán: khoa học kỹ thuật của trái đất thật sự quá thuận tiện!

Mượn những số liệu này, cuối cùng Ôn Dao đã chế tạo ra được thuốc khôi phục thể lực sơ cấp, xem ống thuốc màu đỏ nhàn nhạt trong tay, Ôn Dao suy nghĩ: tìm ai thí nghiệm thuốc đây?

Nghĩ nghĩ, Ôn Dao quyết định ngày mai đi ra ngoài bắt mấy con thú biến dị thử thuốc, thu dọn đồ đạc xong trở về nơi ở, ở cửa ra vào cô gặp được Dư Quyên.

Cô ấy mặc quân phục tác chiến vô cùng bẩn, trên mặt còn có vết bùn đất còn chưa lau sạch sẽ, xem bộ dáng là vừa huấn luyện xong đã chạy đến đây rồi.

Thấy cô ấy, Ôn Dao mới nhớ đến trước đó đã đồng ý với cô ấy, nhanh như vậy đã trôi qua năm ngày rồi?

Đắm chìm ở vào việc chế tạo thuốc cùng tu luyện, Ôn Dao thật đúng là không chú ý đến thời gian lại trôi qua nhanh đến như vậy.

"Dao Dao, chính là những vật này, em dành chút thời gian giúp chị đưa qua là được rồi." Dư Quyên chỉ chỉ túi lớn đặt bên chân, bên trong đều là đồ cô dùng điểm tín dụng để mua.

Ôn Dao gật gật đầu, cầm Tiểu Tiểu trên tay kéo xuống dưới, sai nó đem túi kéo vào trong phòng.

Nhìn thấy Tiểu Tiểu lập tức biến lớn, Dư Quyên lại càng hoảng sợ, nhìn kỹ mới phát hiện đây là con rắn biến dị Tiểu Tiểu trước kia, bộ dạng này so với lần cuối cùng nhìn thấy còn lớn hơn rất nhiều.

Rồi nhìn lại hổ biến dị Ôn Dao đang ngồi, Dư Quyên nhịn không được cảm thán, có ít người chính là trời sinh đã được ông trời chiếu cố, có thể đơn giản đạt được những thứ người khác khó có thể có được.

"Vậy thì làm phiền em rồi, Dao Dao." Dư Quyên đứng nghiêm, lần nữa hướng Ôn Dao kính chào theo nghi thức quân đội, đợi đến khi Ôn Dao gật đầu mới lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

"Chị đi huấn luyện đây, gặp lại!"

Đợi đến khi Dư Quyên chạy chậm rời xa khỏi tầm mắt, Ôn Dao mới trở về nhà, xem chiếc túi trên mặt đất, Ôn Dao thoáng suy tư, quyết định vẫn là bây giờ đưa qua là tốt rồi, thuận tiện đi dạo đến nơi giao dịch tự do chơi.

Đem chiếc túi bỏ vào trong không gian, Ôn Dao ra cửa lần nữa.

Tiểu Tiểu: làm không công!

Trên đường gặp Ngữ Điệp nhất định phải đi theo ra, chờ đến khi ra cửa ra vào lại bị ngăn lại.

Nhìn hai cô bé đang ngồi trên lưng hổ biến dị, binh sĩ gác cổng lâm vào thế khó rồi.

Gần đây bởi vì chuyện của hiệp hội dị năng, bên trong căn cứ có chút không yên ổn. Tư lệnh ra lệnh, ngoại trừ nhiệm vụ, tất cả mọi người không thể đơn giản ra quân đội, phải ở trong quân khu chăm chỉ huấn luyện, dù sao trong quân khu cái gì cũng đều có.

Hiện tại muốn đi ra ngoài chính là người đặc thù nhất, bọn hắn đến cùng nên trả về hay là mở đây?!

Ôn Dao bị ngăn lại có chút không kiên nhẫn rồi, trước kia không phải được tùy ý ra vào sao, như thế nào không cho người đi ra ngoài rồi hả?

Mắt thấy mặt cô bé càng ngày càng đen, hổ biến dị cũng càng ngày càng không kiên nhẫn được nữa, cứng rắn vung vung chiếc đuôi.

Cũng may bọn hắn gọi lên viện binh cuối cùng đã tới, dẫn đến Tăng Hoa Huy người quen biết cũ.

Xuống xe, Tăng Hoa Huy bước nhanh đến phía trước mặt Ôn Dao, ngửa đầu hỏi nàng: "Dao Dao, cháu muốn đi ra ngoài à?"

Ôn Dao gật đầu.

"Đi đâu à?"

"Nơi giao dịch."

Nơi giao dịch? Tăng Hoa Huy hỏi thăm dò: "Thế có muốn chú phải người đi theo cháu hay không?"

Ôn Dao tiếp tục lắc đầu.

Tăng Hoa Huy cẩn thận nghĩ nghĩ, lại để binh sĩ cho đi, xem như là tư lệnh Tề cũng chắc chắn để cô bé đi ra ngoài rồi, ai bảo tư lệnh Tề sủng cô bé đây chứ?

Lại nói còn có Đại Hoàng và Tiểu Tiểu ở bên người, cũng không cần lo lắng có người nào không có mắt, người nào ở căn cứ Hoa Nam không biết hai con thú biến dị của cô bé này? Trốn cũng không kịp đây này!

Thuận lợi đi ra cửa Ôn Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô không biết chỗ cứu trợ nhi đồng ở đâu...

Đi về hỏi Tăng Hoa Huy còn chưa rời khỏi, lần nữa từ chối đề nghị phái người đi theo của hắn, xoay người rời đi rồi.

Chỗ cứu trợ nhi đồng nằm ở khu Tân An, là do một nhà trẻ xây dựng thêm đấy, xa xa nhìn vào hoàn cảnh cũng không tệ lắm.

Đến gần cổng, còn có thể nghe được bên trong có âm thanh đùa giỡn chơi đùa của trẻ con.

Nghĩ nghĩ, Ôn Dao quyết định đi tìm Đào Thu Phương đem đồ đạc giao cho bà ấy là được.

Phóng thích tinh thần lực, Ôn Dao bắt đầu đi tìm kiếm vị trí Đào Thu Phương, ừm, đã tìm được, có điều... cái kia là...

Ôn Dao nhíu mày, cô mở bừng mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng, mệnh lệnh Đại Hoàng thay đổi phương hướng đi lên phía trước.

Vây quanh tường vây đại viện vòng vo nửa vòng, Ôn Dao hô ngừng ở một chỗ, đồng thời bảo Đại Hoàng nhảy qua.

Tường vây chỉ có cao hai mét, thậm chí còn thấp hơn Đại Hoàng, Đại Hoàng lui về phía sau vài bước, chạy lấy đà nhảy lên, rất nhẹ nhàng liền nhảy qua.

Ở đây chắc hẳn là một thiên viện, phòng ốc đều có chút cũ kỹ hư hỏng, không có người sửa chữa, mơ hồ còn có thể nghe được phía xa xa có tiếng trẻ con đùa giỡn.

Ôn Dao quay đầu lại liếc nhìn Ngữ Điệp, Ngữ Điệp bị nhìn thấy có chút không hiểu thấu, không khỏi hỏi: "Dao Dao, làm sao vậy?"

Ôn Dao không có trả lời, cô lại bảo Đại Hoàng tiếp tục đi lên phía trước, càng chạy đến nơi càng nghiêng, dường như trước kia là nơi chất đống đồ đạc hỗn loạn.

Rất nhanh, các cô đã nghe được có chút thanh âm, có tiếng khóc tinh tế, còn có tiếng thở dốc của đàn ông.

Trong tích tắc nghe được những âm thanh kia, ánh mắt Ngữ Điệp lập tức thay đổi, tràn đầy thô bạo cùng sát ý.

Ảnh Điệp nhảy dựng lên, ngân quang trong tay lóe lên, xuất hiện hai cây dao găm, đồng thời cả người rất nhanh chạy về hướng phát ra âm thanh.

Ôn Dao vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, khiến nó tăng thêm tốc độ, đồng thời Ảnh Điệp đã phá cửa mà vào.

Hai mắt nhắm chặt tận hưởng thoải mái đến phát ra tiếng thở khe khẽ, Vương Lập bị tiếng vang cửa phá ra lại càng hoảng sợ, vật kia dưới háng đều bị dọa mềm nhũn.

"Ai!"

Hắn hô to một tiếng, quay đầu chuẩn bị chửi ầm lên, chỉ thấy được một đạo ngân quang hiện lên, trên cổ truyền đến cảm giác mát lạnh, hắn đưa tay sờ, có một lượng chất lỏng lớn bắn tung tóe trên tay của hắn.

"Ách... Ách..." Hắn cố gắng há to miệng muốn kêu cứu, lại phát không ra thanh âm gì, cuối cùng thống khổ và không cam lòng trong té xuống.

Trên một chiếc ghế có cô bé khoảng năm sáu tuổi, cô bé há to miệng, không biết xảy ra chuyện gì.

Cô bé mặc chiếc đầm cũ màu xanh da trời, trong đôi mắt thật to tràn đầy ngây thơ, phía bên khóe miệng còn có chất lỏng màu trắng khả nghi, thậm chí trên mặt, trên người cũng có một chút dấu vết màu trắng khô cạn.

Ảnh Điệp không để ý đến cô bé ngơ ngác, cô quay đầu nhìn về phía ba người đàn ông khác trong phòng.

Vào lúc nghe âm thanh phá cửa, ba người kia cuống quýt đẩy đứa trẻ bên người ra, vội vội vàng vàng kéo quần lên, hoặc không mặc quần áo.

Chờ bọn hắn chuẩn bị xong, mới phát hiện Vương Lập té trên mặt đất là bị cắt yết hầu mà chết, cùng với một cô bé mười ba mười bốn tuổi đứng bên thi thể Vương Lập, dùng ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn qua bọn hắn.

"Mày..."

Ảnh Điệp không chờ bọn hắn mở miệng nói chuyện, dao găm vung lên, cả người giống như ma quỷ lao đến bọn hắn!