Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 147



Hơn hai trăm người tham gia so tài trong đó có cả Dư Thanh Dương, số của hắn xếp ở phía trước, không bao lâu đã đến phiên hắn.

Tất cả mọi người bắt đầu chăm chú... hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào Dư Thanh Dương, chính là muốn nhìn xem hắn có năng lực gì, cũng có thể xem như hiểu rõ đối thủ.

Đáng tiếc, đối thủ của Dư Thanh Dương chỉ là một dị năng giả hệ hỏa bình thường đứng như cọc gỗ.

Đối phương còn chưa kịp sử dụng chiêu thức gì liền bị mũi băng nhọn của Dư Thanh Dương bức lui đạp một cước xuống đài.

"Một vài động tác của hắn có chút giống với Ôn Minh." Từ Dương vuốt cằm lẩm bẩm.

"Ừ, hắn từng bị ném vào quân đội một thời gian ngắn, học qua một ít."

Hiện tại mọi người đều biết người nhà Ôn Minh có quan hệ với tư lệnh Tề, như vậy từ tiểu học có lẽ Ôn Minh đã học được không ít chiêu thức trong quân đội.

Mà Cố Minh Duệ càng là vì Hạ Thiên Dật mà đoán được không ít thứ, nhưng đây là chuyện nhà của người khác, cậu cũng xem như không biết cái gì.

"Ai nha, quên chúng ta còn có quan thay nữa, đúng rồi, Minh Duệ sao cậu không tham gia?" Từ Dương ôm bả vai Cố Minh Duệ hỏi.

Cố Minh Duệ nghiêng qua liếc nhìn cậu ta: "Trước đó không phải cậu nói muốn giáo huấn người ta sao? Làm sao không báo danh?"

Trong đội bọn họ chỉ có Lý Đồng tham gia náo nhiệt tham gia.

"Ai." Từ Dương không ngừng thở dài, rung đùi đắc ý nói: "Tôi cũng muốn tham gia, nhưng dị năng của tôi thế này làm sao mà tham gia?"

"Nói! Đến cùng vì cái gì không tham gia? Trước đó cậu cũng đừng nói, luôn luôn có nguyên nhân gì đó." Từ Dương lắc lắc cổ Cố Minh Duệ, uy hiếp nói.

Cố Minh Duệ cười cười: "Đơn giản như thế này, tôi thấy cuối cùng hiệp hội dị năng giả này cũng chỉ là bài trí mà thôi."

"Vì sao?" Đoàn người đều có chút khó hiểu, nếu như chỉ là bài trí, thế thì làm gì tốn công tốn sức như vậy?

"Chính các người suy nghĩ thật kỹ." Cố Minh Duệ lại bán hũ nút (*chỗ hấp dẫn).

Mọi người bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ trong lời tên này có ý gì đây.

Dưới cái nhìn của Cố Minh Duệ, hiệp hội dị năng thành lập là vì bên trên có vài người ngồi không yên, mắt thấy một sức mạnh cường đại như vậy không nắm trong lòng bàn tay mình, làm sao có thể không gấp?

Nhưng cũng không có khả năng dùng thủ đoạn cường ngạnh, dù sao bây giờ từng căn cứ muốn phát triển đều cần sức lực của bọn hắn, mà bây giờ tối trọng yếu nhất là đối ngoại, cần cam đoan nội bộ đoàn kết.

Nhẹ không được nặng không được, như vậy liền thành lập một hiệp hội, lại phái một ít người của mình quản lý, do đó gián tiếp trói buộc những dị năng giả này.

Cố Minh Duệ xem cái này không có gì đáng trách, dù sao trật tự cũ đã vỡ vụn, thành lập trật tự mới hoàn toàn là tất yếu thôi, nhưng cậu cảm thấy có chút nóng vội.

Lúc này đây trận tranh tài cho ra hai kết quả đơn giản, hội trưởng là Dư Thanh Dương, như vậy nếu cũng không đủ lợi ích, dị năng giả trong căn cứ nhất định sẽ liên hợp lại phản kháng; hội trưởng là dị năng giả căn cứ Hoa Nam, có khả năng qua một thời gian ngắn nhất định bởi vì xảy ra xung đột lợi ích, hơn nữa bên trên sẽ không ngồi nhìn căn cứ Hoa Nam tự mình quản lý.

Không thấy quân đội cũng không thể can thiệp vào hiệp hội dị năng giả sao, bên trên cũng không hi vọng hai lực lượng cường đại này thống nhất cùng một chỗ.

Nhưng đã qua một thời gian ngắn đám dị năng giả bọn họ nhất định sẽ phát hiện nội tình trong đó, khi đó không thể nói trước sẽ không khiến bất mãn càng lớn hơn.

Đương nhiên, cũng có khả năng lực lượng chính phủ càng mạnh hơn, đè xuống tất cả âm thanh phản kháng.

Cho nên Cố Minh Duệ sẽ không đi vào tranh giành vũng nước đục này, sau này hiệp hội dị năng giả này cuối cùng như thế nào còn rất khó nói, dù sao tuyệt sẽ không đơn giản như vậy là được.

Một buổi sáng qua rất nhanh, mặc dù thời gian mọi người tranh tài không tính là quá lâu, có rất nhiều người lên sàn đấu không bao lâu đã xong, nhưng một buổi sáng cũng so tài hơn hai mươi trận, cái này có chút quá chậm.

Triệu Khải Khang cảm thấy đã tính sai rồi, rõ ràng đánh lâu như vậy, chiếu theo tốc độ này còn phải vài ngày nữa mới có kết quả ah!

Hắn cảm thấy có phải nên thiết lập thêm sàn thi đấu hay không, mỗi ngày hắn rất bận rộn! Không rảnh mỗi ngày sang đây xem một đám người đánh nhau như thế này!

Bàn bạc với Tề Cảnh Huy xong, gọi Ôn Minh đến kêu xây thêm hai sàn thi đấu, coi như phân tán dòng người.

Trọng tài hai sàn thi đấu khác là Hà Liệt Sinh cùng với Vương Hải.

Buổi chiều tranh tài đã có thể náo nhiệt hơn, vì sao?

Bởi vì ba sàn đấu cách nhau cũng không xa, có đôi khi một quả cầu lửa nào đó sẽ từ võ đài bên kia bay sang sàn đấu khác, nếu như binh sĩ bình thường không kịp chặn, trọng tài sẽ ra tay.

Lại thêm có không ít người muốn học chiêu thức của mấy người trước đó, lực khống chế không đủ, thật sự là dị năng bay đầy trời.

Lúc này, không ít người chú ý tới lực khống chế của binh sĩ dị năng trong quân đội mạnh hơn rất nhiều so với dị năng giả bình thường, có người suy nghĩ chẳng lẽ trong quân đội có phương pháp huấn luyện gì?

Lâm Khê cùng Lý Đồng lên sàn đấu một lượt, vận may cũng không tệ, gặp được đều là dị năng giả yếu, không bao lâu đã chiến đấu xong.

Trận so tài cuối cùng chấm dứt, sắc trời cũng tối đen rồi, đám người bắt đầu đi trở về, cũng tụ tập bàn luận trận so tài hôm nay.

Mặc dù có rất nhiều người đến đục nước béo cò, lên sàn đấu quả thật quá cay mắt, nhưng người có thực lực cũng không ít, phương pháp bọn hắn khống chế dị năng cùng chiêu thức phóng thích làm cho rất nhiều người được ích lợi không nhỏ, thậm chí có không ít người đưa ra chiêu thức mới lạ thảo luận với người bên cạnh xem có thể làm được hay không.

Hạ Y Huyên nói với Hạ Uyển một tiếng, sau đó chạy xuống khán đài chạy hướng về phía đoàn người Ôn Dao.

"Dao Dao!"

Hạ Y Huyên đuổi theo bọn hắn, cười cười với Ôn Dao, sau đó lại tự giới thiệu với những người khác.

"Ôi chao, thì ra người đẹp là chị họ của Dao Dao à, khó trách nhìn quen mắt như vậy, lớn lên có đôi nét giống đó nha, đều là người đẹp."

Từ Dương cười tủm tỉm nhìn Hạ Y Huyên nói ra, đang lúc chuẩn bị nói thêm ít lời dễ nghe nữa, thì bị Lý Đồng chen đến một bên.

"Cô và Dao Dao rất giống nhau đấy, như chị em ruột."

"Thật sự? Người trong nhà đều nói tôi lớn lên giống cô của tôi, tôi..."

Nhìn thấy hai người nói chuyện thật vui vẻ đấy, quả thật mới quen mà như đã thân từ lâu, không bao lâu Lâm Khê cũng gia nhập trong đó, ba người trò chuyện đến khí thế ngất trời, hoàn toàn ném những người khác sang một bên cả rồi.

Từ Dương có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy tới Kỳ Bình – người bị bạn gái "vứt bỏ" tìm chút cảm giác tồn tại.

Hạ Y Huyên biết cách ăn nói làm sao để người khác thoải mái dễ chịu, ung dung thản nhiên thăm dò không ít chuyện về Ôn Minh và Ôn Dao.

Cố Minh Duệ nhìn cô một cái, lại dời ánh mắt đi, cô hỏi cũng không phải chuyện trọng yếu gì, chắc chỉ muốn tìm hiểu anh em nhà họ Ôn càng nhiều càng tốt thôi.

Đi thêm chốc lát, bọn họ gặp phải đoàn người Dư Thanh Dương đang chuẩn bị rời khỏi.

Con chó hai đầu kia vừa nhìn thấy Đại Hoàng, hai cặp mắt màu đỏ sậm đều dấy lên chiến ý hừng hực, chân trước của nó hơi chùng xuống, nhe răng nhếch miệng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, hướng Đại Hoàng tuyên chiến.

"Tôi nói họ Dư này, anh có thể quản tốt chó của mình hay không? Đừng có gặp người liền nổi điên như thế. Còn có, tối nhớ lúc chúng ta đến tôi cũng không thấy nó, anh làm thế nào mang nó tới đây?!"

Hạ Y Huyên vừa nhìn thấy Dư Thanh Dương liền lạnh mặt, cô có chút chán ghét liếc nhìn chó hai đầu, chất vấn.

Dư Thanh Dương không để ý đến Hạ Y Huyên, ánh mắt hắn tập trung trên người Ôn Dao, nhìn một hồi mới cười hỏi: "Em gái nhỏ này, hồ biến dị của em rất uy phong đấy, làm sao có được hay vậy?"

Ôn Dao giương mắt nhẹ nhàng quét nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.

"Anh muốn làm gì?" Hạ Y Huyên ngăn ở trước mặt Ôn Dao: "Tôi nói cho anh biết, Dao Dao là người của nhà họ Hạ, anh đừng nghĩ lung tung!"

Nói xong cũng không đợi Dư Thanh Dương đáp lại, quay người nói với Ôn Dao: "Dao Dao, chúng ta đi!"