Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 126: Khu Ninh Hưng



Bọn hắn lại tiếp tục đi lòng vòng bốn phía, sau đó trở về cao ốc văn phòng hiệp hội dị năng giả.

Hiện tại tòa cao ốc này không có người nào, vắng lặng, ở cửa ra vào có dán một tờ thông báo, bên trên viết yêu cầu đám dị năng giả bọn họ nhanh chóng tìm hiệp hội đăng ký.

"Hiện tại đi đăng ký cũng không có nhiều người, tất cả mọi người đang theo dõi xem thế nào." Cố Minh Duệ mở miệng nói.

"Mấy ngày nay căn cứ có nhiều người trao đổi tinh hạch tinh lọc rất nhiều, người làm nhiệm vụ cũng ít hẳn, tất cả mọi người nghẹn gần nổ phổi muốn cho người từ căn cứ Hoa Bắc một bài học."

Cố Minh Duệ dừng lại một chút, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Theo ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là thúc đẩy tính đoàn kết bên trong căn cứ chúng ta, căn cứ trưởng có lẽ rất vui mừng đấy. Nên biết, bọn hắn giết Zombie còn không có tích cực như vậy."

Cũng không phải sao, đối với chuyện chạm đến lợi ích bản thân, tất cả mọi người đều bắt đầu tích cực hơn hẳn.

"Thế tên Dư Thanh Dương có dị năng gì?" Ôn Minh hỏi.

"Hệ băng, hơn nữa trong đội ngũ bọn hắn có dị năng giả khác thực lực cũng không kém." Từ Dương tiếp lời nói ra, đây là cậu từ trong miệng binh sĩ thăm dò được.

Tiếp đó cậu lại lầm bầm nói: "Đáng tiếc Ôn Minh không thể tham gia, bằng không còn có chuyện của hắn ta!"

Dị năng giả trong quân bộ không thuộc phạm vi quản lý của hiệp hội, tự nhiên cũng không thể tham dự cạnh tranh.

"Cậu cũng không nên coi thường những người khác, có ít người chỉ do ít xuất hiện, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, không được chủ quan."

"Vậy được rồi, Tiểu Minh Tử, cậu cần phải cố gắng lên, hy vọng của chúng tôi đều đặt trên người cậu đấy!" Từ Dương từ phía sau một tát vỗ lên phong nền Cố Minh Duệ phía sau, cười toe toét nói ra.

"Khó nói, cố hết sức." Cố Minh Duệ đối với chính mình có thể không ôm hi vọng, không nói Ôn Minh, ít nhất ở căn cứ cậu biết còn có mấy dị năng giả, thực lực không kém, cậu cảm thấy chỉ cần vị trí hội trưởng kia không phải Dư Thanh Dương, cái gì cũng dễ nói.

Bọn họ định đi đến sân huấn luyện khu Tân An xem thử, lái xe đến một nửa, Ôn Minh nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc.

Đó là một ông lão, đầu đầy tóc bạc, quần áo mặc trên người có hơi trắng bệch nhưng chỉnh tề, trong tay còn cầm một nhánh cây làm quải trượng, ở dưới ánh mặt trời đi lại tập tễnh đến phía trước.

Ông lão nghe phía sau truyền đến tiếng ô tô, chầm chậm đi qua bên cạnh, muốn nhường đường cho ô tô, ai ngờ hai chiếc xe đều dừng ở bên cạnh hắn.

Cửa xe mở ra, mấy người trẻ tuổi xuống xe, một trong số đó hướng về phía hắn hô: "Thầy Triệu!"

Triệu Bác Văn nâng tay trái lên dụi dụi con mắt, híp mắt đánh giá mấy người đi về phía hắn một lúc lâu, mới nhận ra bọn họ.

"Ah, Từ Dương à, vẫn còn Ôn Minh, Cố Minh Duệ, Ngô Hạo. Trước đó lúc trường học rút lui nghe nói không có các em, tôi còn lo lắng một hồi đây này. Sau này nghe nói các em đến tôi mới yên lòng, không nghĩ đến hôm nay gặp lại."

Triệu Bác Văn là giáo viên viện văn học, mấy người Ôn Minh không nhiều cũng từng chọn qua môn học của hắn, Triệu Bác Văn rất ưa thích mấy người bọn họ, lại thêm mấy người xem như cũng là nhân vật phong vân trong trường, nên hắn cũng chú ý hơn bình thường.

"Thầy Triệu, ngài đây là đi đâu à?" Ôn Minh nhẹ giọng hỏi.

"Ah, tôi đi trao đổi ít đồ đang định trở về đây này." Triệu Bác Văn cười tủm tỉm trả lời.

Đoàn người lúc này mới nhìn đến bao vải trong tay hắn, trong bao vải có nhiều thứ.

Từ Dương tiến lên đỡ cánh tay Triệu Bác Văn, cười hì hì nói: "Thầy Triệu, chúng em đưa ngài trở về."

"Không cần không cần." Triệu Bác Văn vội vàng khoát tay: "Chỉ có vài bước thôi, đi một lúc là đến."

"Không có việc gì, không phiền toái, chúng em có lái xe đây này, bên ngoài trời nắng nóng như vậy, ngài già rồi nếu bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?"

Triệu Bác Văn còn muốn nói điều gì, Ôn Minh tiến lên đỡ bên kia, hai người đỡ hắn đến chỗ ngồi phía sau xe Ôn Minh ngồi xuống.

"Ai da, vậy thì làm phiền bọn em rồi, các em vẫn là những đứa trẻ ngoan, không có bị tận thế này biến đổi tâm tính!"

Triệu Bác Văn có chút cảm khái, tận thế này cải biến không chỉ hoàn cảnh sinh tồn, hơn nữa còn là nhân tâm.

"Thầy Triệu, ngài gặp được chuyện gì?" Từ Dương có chút tò mò.

"Không có việc gì." Triệu Bác Văn lắc đầu, không muốn nhiều lời cái gì. Hắn quay đầu nhìn về phía Ôn Dao cùng Ngữ Điệp ngồi bên cạnh, hỏi: "Ôn Minh à, đây là..."

Ôn Minh vừa lên xe chuẩn bị khởi động xe vừa trả lời: "Đây là em gái em, Dao Dao cùng Ngữ Điệp."

"Ah, rất tốt, có thể ở cùng một chỗ với người nhà của mình, không tệ."

Bạn già của Triệu Bác Văn không sống qua tận thế, con gái của hắn ở nước ngoài, bây giờ cũng là không biết sống chết.

Từ Dương chưa có trở về chiếc xe khác, mà ngồi chỗ lái phụ trên chiếc xe này, quay đầu hỏi Triệu Bác Văn: "Thầy Triệu, ngài ở chỗ đó à?"

Triệu Bác Văn nói địa chỉ, bọn hắn phát hiện lại là khu Ninh Hưng được gọi là "Khu dân nghèo", hai người liếc nhau một cái, đều có chút nghi hoặc, bọn hắn nhớ rõ trước đó nghe nói rất nhiều thầy cô trong trường học đều tiến vào sở nghiên cứu hoặc nhà xưởng nào đó, được căn cứ thống nhất sắp xếp như vậy, thầy Triệu làm sao lại ở chỗ đó?

Hai người cũng không hỏi nhiều, phóng thẳng đến địa chỉ Triệu Bác Văn nói.

Nơi này có thể nói là lần đầu tiên bọn hắn tiến đến, khu Ninh Hưng không giống với những nơi khác, ở đây càng thêm rách nát, khắp nơi đều là người quần áo tả tơi xanh xao vàng vọt, rất nhiều người ánh mắt đều chán chường vô thần.

"Cái này không thể nào, căn cứ không phải có việc làm sao? Chỉ cần cố gắng làm chút việc không có khả năng thành cái dạng này!"

Từ Dương chấn kinh rồi, bây giờ cũng không quá đáng tận thế mới có hai tháng mà thôi, làm sao lại có nhiều người biến thành như vậy?

"Các em chỉ mới chạy bên ngoài một chút mà thôi, nơi này là nơi kém cỏi nhất ở khu Ninh Hưng, người nơi này đều là ngồi ăn chờ chết, không còn niềm tin để sống, có thể không như vậy sao?"

Triệu Bác Văn bất đắc dĩ nói, chính mình cũng không có niềm tin sống sót, làm sao có thể kỳ vọng người khác cứu trợ? Căn cứ cũng không phải cơ cấu từ thiện.

Quả nhiên, lại lái xe qua một đoạn đường rõ ràng đã khá hơn nhiều, tuy rất nhiều người quần áo vẫn dơ dáy bẩn thỉu rách nát, nhưng sắc mặt mọi người không có kém như vậy.

Toàn bộ không khí mặc dù có chút áp lực, nhưng không có sự tuyệt vọng trước đó, mọi người vẫn cố gắng sinh tồn.

Đa phần khu Ninh Hưng đều là nhà trệt thấp bé, còn có rất nhiều chỗ trên bãi đất trống xếp rất nhiều lều vải, chung quanh đồng dạng có đội tuần tra không ngừng dò xét.

Bởi vậy tuy có không ít người nhìn thấy xe bọn người Ôn Minh vô cùng đỏ mắt, nhưng cũng không ai dám tiến lên.

Dừng lại ở địa chỉ Triệu Bác Văn nói, nơi này là một tòa tiểu viện nhà nông, so với phòng ốc những nơi khác có thể nói là tốt hơn nhiều lắm rồi.

Nghe được thanh âm ô tô, trong nhà đi ra không ít người, đợi đến lúc Ôn Minh vịn Triệu Bác Văn xuống xe, mới phát hiện trong sân đứng không ít thầy cô mình từng gặp trước kia.

"Đây là..." Ôn Minh nhìn về phía Triệu Bác Văn, như thế nào thầy cô đều ở bên trong này?

Triệu Bác Văn vỗ vỗ tay Ôn Minh, mời mọi người vào cửa.

"Gọi đoàn người đều đi ra, chúng ta có khách tới rồi, tất cả mọi người còn nhận ra bọn họ là ai không?"

"Như thế nào không nhận ra, mấy em này không phải là cỏ ở trường học chúng ta, ở chỗ tôi còn nghe không ít nữ sinh lớp chúng ta thảo luận kia mà." Một người phụ nữ trung niên mang kính cười nói.

"Đúng đúng đúng, làm sao mà không nhận ra, còn có Từ Dương, tôi còn nhớ rõ năm trước kỷ niệm ngày thành lập trường trong tiệc tối trình diễn tiểu phẩm đây này!" Một người đàn ông trung niên hói đầu cũng mở miệng.

"Cố Minh Duệ lần trước còn đại biểu trường học tham gia thi biện luận, cầm được hạng nhất về."

...

Mọi người nhao nhao nói về dấu tích chuyện trước kia của mấy người, còn có những thầy cô khác ở trường học đứng một bên mỉm cười với bọn họ.

Một bà lão đầu đầy tóc bạc đứng dậy: "Được rồi, đều đừng nói nữa, trước tiến vào nhà đi, bên ngoài trời nắng lớn rồi."