Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 100: Tập Kích (3)



Bên ngoài không có người trả lời, Vệ Anh Kiệt đã nhận ra không đúng, hắn đẩy cô gái trong ngực ra, rút súng ra, quát lớn:

"Có người xông vào! Đều theo tao!"

Nói xong dẫn đầu đi ra cửa, hắn nhìn thấy xa xa nhiều nơi đều có ánh lửa sáng lên, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng súng, xem ra có không ít người vào được.

Là ai? Vì sao hành động lại nhanh như vậy? Bọn hắn như thế nào đều không nghe thấy bao nhiêu động tĩnh.

"Người tuần tra đâu! Đều chết ở đâu rồi?!" Vệ Anh Kiệt quát to, thế nhưng không có người trả lời hắn.

Hắn vừa định mở miệng, trong lòng đột nhiên một trận rung động, hắn thoáng hướng lệch đầu qua phải, một viên đạn bắn qua thái dương bên trái của hắn xuyên thẳng vào vách tường sau lưng.

Tay súng bắn tỉa!

Trong lòng Vệ Anh Kiệt cả kinh, là đám bộ đội chết tiệt kia!

Hắn vội vàng quay người muốn vào phòng, ai ngờ từ trong bóng tối lóe ra một hình bóng, ánh sáng màu bạc đánh úp về phía cổ hắn.

Vệ Anh Kiệt không kịp suy nghĩ, hắn vô ý thức phát động dị năng, toàn thân nhấp nhoáng lôi điện màu xanh da trời, bức lui người tập kích, đồng thời bắn về phía trước vài phát súng, nhưng cũng không đánh trúng bất kỳ vật gì.

Người nọ lần nữa ẩn vào trong bóng tối, mà những thuộc hạ khác trong phòng cũng chạy ra ngoài.

"Lão đại, chuyện gì xảy ra?"

"Bằng Bằng" hai tiếng súng vang lên, hai người trong đó bị trúng đạn ngã xuống đất.

"Đáng chết! Nhanh vào nhà!"

Trong phòng không những ngăn cản được ánh mắt của tay súng bắn tỉa, bên trong còn có thể bắt người làm con tin, đám người tham gia quân ngũ kia có lẽ sẽ sợ ném chuột vỡ bình.

Đáng tiếc, còn chưa đi hai bước, một bức tường đất hiện ra trước mặt bọn hắn, chặn đường đi của bọn hắn.

Đồng thời, vài đạo dị năng công kích đánh úp về phía bọn hắn.

Vệ Anh Kiệt tránh thoát vài đạo công kích, hai tay xuất hiện một quả lôi cầu, trực tiếp ném vào một đám người ở trước mặt bọn hắn.

Nhưng lôi cầu của hắn lại bị lôi điện càng lớn hơn bổ mất hút.

Nhìn thấy xuất hiện trước mặt bọn hắn mấy người trẻ tuổi không mặc quân trang, Vệ Anh Kiệt nghi ngờ, không phải đám bộ đội kia?

"Các người là ai?"

"Không quen nhìn người của các người!" Tay Lý Đồng vung lên, mấy quả cầu lửa lớn bay về phía bọn hắn, đồng thời cũng chiếu sáng hoàn cảnh lờ mờ chung quanh.

Vệ Anh Kiệt nhìn thấy đằng sau bọn họ còn có mấy người quân nhân mặc đồ ngụy trang, nơi nào còn có cái gì không rõ, chính là cùng một nhóm!

Hắn biết rõ trong tay mình là bầy người thế nào, đối phó người bình thường coi như tạm được, chống lại đám binh sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh kia, thế th2i chính là không chịu nổi một kích.

Xem bộ dạng như vậy, người tuần tra ở những nơi khác chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, anh em bên cạnh hắn không nhiều lắm, phải nghĩ cách rút lui, giữ được núi xanh, còn sợ gì không có củi đốt!

Vệ Anh Kiệt tránh thoát công kích của quả cầu lửa, hô to với Ôn Minh đang dẫn đầu:

"Người anh em, có chuyện gì từ từ nói, nếu như các người muốn căn cứ này... tôi có thể chắp tay nhường cho, đồ đạc trong căn cứ chúng ta đều không cầm, chỉ cần để chúng tôi rời khỏi đây là được."

Hắn nhìn ra người trẻ tuổi có tướng mạo tuấn mỹ này là đầu lĩnh trong đám người này, chỉ cần thuyết phục được cậu, những cái khác đều dễ làm.

Ôn Minh dùng hành động thực tế trả lời hắn —— một đạo lôi điện bổ về phía Vệ Anh Kiệt.

Vệ Anh Kiệt vẫn luôn phòng bị bọn họ, khi thấy động tác của Ôn Minh, lập tức kéo người bên cạnh qua ngăn cản ở phía trước.

Người nọ thậm chí không kịp phát ra âm thanh, đã bị điện giật trở thành một đoàn than đen.

Dị năng mạnh quá!

Vệ Anh Kiệt chấn động, dị năng này mạnh hơn hắn nhiều, xem ra không thể đồng ý rồi, thế thì cũng chỉ có thể liều một phen thôi!

"Bọn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, các anh em, nhanh lên! Liều mạng!"

Những người khác tuy bị hành vi lão đại dùng cấp dưới của mình ngăn cản tai họa khiến trái tim lạnh giá, nhưng bây giờ cũng không còn đường nào khác, phải trái đều là chết, chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng!

Vệ Anh Kiệt để cho thủ hạ xông ra ngoài, chính mình dùng hơn phân nửa dị năng ngưng tụ một lôi cầu cực lớn ném ra ngoài, cũng không xem kết quả, quay người lén lút chạy về phía chỗ tối.

Vừa mới bước ra vài bước, hắn cảm thấy bên người có luồng gió thổi qua, ngay sau đó cổ mát lạnh, hắn nghĩ đáng chết, đã quên tên dị năng giả tốc độ núp trong bóng tối kia rồi.

Ngô Hạo đá đá thi thể dưới chân, nhìn tình hình chiến đấu bên kia, thân ảnh lóe lên, lần nữa rất nhanh biến mất.

Không bao lâu chiến đấu đã xong, ngoại trừ kẻ cá biệt ngoan cố chống cự, đa phần mọi người đều trực tiếp đầu hàng.

Dù sao bọn hắn cũng không phải dân liều mạng, nhìn thấy lão đại chết rồi, cũng không có lòng phản kháng nữa.

Đợi đến khi Tăng Hoa Huy nhận được tin tức mang theo người lái xe tiến vào, toàn bộ căn cứ đã bị bọn họ khống chế được rồi.

Ngoại trừ những kẻ đáng chết kia, những người khác đi bị trói ngược tay ngồi xổm bên góc tường.

Mà trước đó mấy thiếu nữ trong phòng khách được Lý Đồng và các nữ binh khác dẫn đến nơi khác an trí.

"Thương vong như thế nào?" Tăng Hoa Huy hỏi thăm người phụ trách hành động lần này.

"Ba dị năng giả bị thương nặng một chút, mười người bị thương nhẹ, không có người tử vong."

"Ừ, gọi quân y xem thật kỹ."

"Nhưng chỗ Thiệu Văn có chút vấn đề." Người phụ trách nói tình huống bên kia của cô ấy, các cô gái kia thật tình không biết nên sắp xếp thế nào.

Tăng Hoa Huy nghĩ nghĩ, phân phó nói: "Để cô ấy trước mang theo nữ binh quan sát nơi đó, các người thẩm tra nhóm người kia, tìm ra vật tư của bọn hắn, ngày mai phân chia cho các cư dân khác, đến lúc đó bảo bọn hắn mang theo đồ đạc đi đến căn cứ Hoa Nam thì tốt rồi."

"Vâng!"

"Những người còn lại ngoại trừ gác đêm, những người khác nghỉ ngơi thật tốt, sáng ngày mai chúng ta xuất phát."

Tăng Hoa Huy vừa mới bàn giao xong, liền nhìn thấy Tiểu Tiểu dẫn theo một người đàn ông lạ lẫm bò đi qua.

Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy Ôn Dao đứng bên người Tăng Hoa Huy, lập tức vui sướng chạy đến chủ nhân của mình cầu khen ngợi.

Nó cảm thấy hôm nay nó biểu hiện đặc biệt tốt, chủ nhân như thế nào cũng phải ban thưởng thiệt nhiều tinh hạch mới được!

Ôn Dao: ha ha, vứt bỏ chủ nhân của mình chính minh đi chơi điên cuồng còn muốn ban thưởng?

Lưu Ngạn một mực đợi đến lúc nhìn thấy một đám quân nhân, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống.

Lúc hắn đi ra ngoài điều tra tình huống, vừa vặn nhìn thấy một Đại Bạch xà đuổi theo mấy tên lính tuần tra căn cứ, cái đuôi hất lên, lực đạo to đến kinh người, trực tiếp đánh bay người.

Lúc ấy hắn kinh trụ, đợi đến lúc phản ứng kịp thì Đại Bạch xà kia đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Mắt thấy hắn cũng muốn bước theo gót của những người kia, hắn đột nhiên linh quang chợt lóe, hô lớn: "Ngươi là tới cứu chúng ta đấy sao?"

Mà Đại Bạch xà kia thật đúng là ngừng lại, nghiêng đầu dùng đôi đồng tử màu vàng đánh giá hắn, mà hắn lại có thể dưới cái nhìn chăm chú lạnh như băng của nó nhìn ra được sự nghi ngờ của nó!

Lúc ấy hắn cảm thấy mình điên rồi, lại nói chuyện cùng một con thú biến dị.

"Ngươi có thể dẫn tôi đi gặp chủ nhân của ngươi không? Tôi có việc!"

Đại Bạch xà kia thật đúng là xoay người rời đi, thấy hắn nửa ngày còn không đuổi theo còn không kiên nhẫn dùng cái đuôi vỗ vỗ, thúc giục hắn nhanh đuổi theo.

Hiện tại gặp được người hắn muốn gặp, sự suy đoán lúc trước của hắn đã được xác minh, quả nhiên là đoàn quân đội kia trở lại rồi!

Tâm tình của hắn rất bành trướng, rất nhiều lời muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tăng Hoa Huy nhìn thấy người thanh niên vừa thấy được bọn họ liền đỏ mắt vành mắt, trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán, đợi đến lúc hắn bình tĩnh trở lại, Tăng Hoa Huy hỏi hắn:

"Đồng chí, cậu là cư dân ở căn cứ này sao?"