Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 8



Đây là lần đầu tiên tôi qua đêm ở nhà người khác.

Tám giờ tối, tôi đứng trước cửa phòng tắm, cực kỳ đáng thương nhìn Ôn Cảnh Sơ: “Không có quần áo tắm rửa.”

Ôn Cảnh Sơ ném một cái áo sơ mi mới vào mặt tôi: “Mặc tạm đi, bên ngoài mưa to lắm, không có shipper đâu.”

Tất cả đều tiến hành thuận lợi dựa vào kế hoạch của Hứa Vi Vi.

Tôi ở trong phòng tắm lâu lắm, cho đến khi đèn bên ngoài tắt rồi mới khoác áo sơ mi, lén lút đẩy cửa ra.

Sương mù mờ mịt tràn ra khỏi phòng tắm, không khí dần ẩm ướt hơn.

Tôi bọc khăn tắm mềm như bông trên đầu, tìm bóng dáng Ôn Cảnh Sơ trong phòng khách.

Trên sofa chỉ có chăn đơn mà không thấy người đâu.

Tôi vốn hồi hộp, hoảng đến mức nhắn tin cho Hứa Vi Vi.

[Anh ấy chạy.]

[Chạy?]

[Ừa, chị Vi Vi, hay là anh ấy... không thích con gái?]

Hứa Vi Vi nhắn qua một cái icon mặt nghiêm túc: [Hắn đã từng chạm vào em chưa?]

[Cái này... trên nguyên tắc mà nói thì không tính là có, không có, không có chạm qua.]

Hứa Vi Vi im lặng nửa ngày, chuyển ghi âm lại đây.

“Em gái, em chuẩn bị tâm lý đi. Ôn Cảnh Sơ già đầu rồi mà chưa từng có bạn gái, hoặc là hắn không thích con gái, hoặc là, hắn không được.”

Điện thoại của tôi vừa hay có vấn đề, bật loa ngoài rồi, âm lượng còn là lớn nhất.

Giọng nói Hứa Vi Vi vang vọng khắp phòng. Tôi ngây người đứng tại chỗ.

Ráng chiều tà biến thành màu trắng lóa mắt, phác họa nên hình dáng cao gầy của người đàn ông đứng ỷ vào ban công ở bên ngoài.

Hắn dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu lười biếng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cầm điện thoại, đối diện với Ôn Cảnh Sơ chỉ cách đó vài bước.

“Nguyên Nguyên, lại đây.” Ôn Cảnh Sơ gọi tôi.

Tôi sợ tới mức run tay, nhanh chóng giấu điện thoại đi: “Không phải em nói...”

Cạch.

Cửa sổ ban công đóng lại. Ôn Cảnh Sơ bước chân đến gần tôi.

Tôi hoảng loạn lui ra sau vài bước, đụng vào tường thì không còn đường lùi nữa rồi.

Ôn Cảnh Sơ dễ dàng khóa lại cái tay cầm điện thoại của tôi, đoạt lấy nó đi rồi ném lên bàn ăn.

Mùi dầu gội và nước sát trùng bao vây tôi lại.

“Tôi lớn hơn em năm tuổi, đúng là hơi già rồi.”

Ôn Cảnh Sơ vén tóc mái ướt đẫm của tôi lên, giọng điệu tăm tối mà chậm rãi: “Chưa từng có bạn gái, cũng không thích đàn ông.”

Tim tôi đập nhanh lắm, bên tai còn nghe được âm thanh mạch máu nảy lên.

“Vậy, anh thích ai?”

Đồng hồ ở góc tường tích tách vang động, khiêu khích thần kinh yếu ớt mẫn cảm của tôi.

Ôn Cảnh Sơ vây tôi lại trong góc, đột nhiên cười nhạo: “Em nói tôi thích ai?”

Hắn nhéo cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt hắn: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã muốn...”

Hắn kề sát tai tôi nói ra hai chữ.

Chân tôi mềm nhũn, ngã vào lòng hắn.

Giờ phút này Ôn Cảnh Sơ giống như con sói cởi bỏ tấm da dê, cuối cùng cũng để lộ răng nanh đói khát.

“Anh, anh...”

Hắn cọ vành tai tôi, giọng nói nhẹ nhàng: “Mặc áo sơ mi của tôi, còn muốn chạy đi đâu? Hả?”

“Anh cố ý...”

Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu.

“Em đoán đúng rồi.”

Dê con tắm rửa sạch sẽ mới là mồi ngon.

Hắn dùng một nụ hôn nóng cháy lắp kín môi tôi.

Bắt đầu còn chậm rãi trêu đùa, thấy tôi trốn tránh thì đè gáy tôi lại, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua hàm trên, chòng ghẹo cợt nhả...

Hắn xấu xa quá đi.

Ngón tay từ thắt lưng chầm chậm kéo đến sau cổ, nhẹ nhàng xoa bóp.

Tôi biến thành một đống bùn, mềm mại níu lấy cổ Ôn Cảnh Sơ.

Hắn bế tôi lên: “Chúng ta vào phòng ngủ.”

Tôi bị ném lên giường, vừa chuẩn bị đón nhận mưa rền gió dữ, Ôn Cảnh Sơ lại lấy chăn bọc tôi lại, rời khỏi người tôi.

Tôi:?

Hắn chậm rãi cài nút áo lại, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”

Sau đó còn không thèm quay đầu, giúp tôi đóng cửa lại.

Tôi tức giận la lên: “Ôn Cảnh Sơ, anh không được chứ gì?”