Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 7



Trong lúc Đường Dĩ Thần nằm viện thì đêm nào Hứa Vi Vi cũng tới sau khi hết ca trực.

Lúc ở trước mặt Hứa Vi Vi thì anh còn không dám thở mạnh nữa kìa.

Bởi vì Hứa Vi Vi có kinh nghiệm theo đuổi người khác nên tôi bắt đầu học hỏi từ cô ấy.

Hứa Vi Vi đưa cho tôi một hộp sữa bò nóng, kéo ghế dựa ra ngồi xuống rồi thở dài.

“Cảnh Sơ ấy à, chị không biết hắn thích loại con gái thế nào, hắn rất biết cách tạo ấn tượng tốt, không có người nào không thích hắn. Chỉ có những ai thân thiết hắn lắm mới biết được con người hắn giống như robot không có cảm xúc vậy. Lúc nào cũng học tập, nghiên cứu khoa học, làm việc, còn liên tục làm phẫu thuật và tiếp xúc bệnh nhân.”

Cô ấy nghiêng đầu: “Có lẽ hắn trời sinh đã không quá yêu thích quan hệ nam nữ. Dù sao thì chị không thích người như thế. Nếu không phải hắn quen biết Đường Dĩ Thần thì chị còn không thèm quan tâm hắn.”

Tôi nghiêm mặt: “Chị Vi Vi, năm xưa anh ấy hoàn lại tiền em cho, anh ấy không chịu nhận... có phải là giả vờ không?”

Hứa Vi Vi cắn ống hút, suy nghĩ một lát: “Có lẽ... hắn nghĩ không thông thôi. Em dùng mấy chiêu của chị thử xem.”

Cô ấy nắm lỗ tai tôi, thì thầm rất lâu.

Cùng ngày, khi được Ôn Cảnh Sơ đưa về nhà thì tôi nắm chặt đai an toàn nói: “Em có thể vào nhà anh ngồi không?”

Anh thản nhiên nhìn dòng xe cộ đông đúc phía trước, rất lâu sau mới trả lời: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Vậy là đồng ý rồi!

Tôi gọi đại tên vài món ăn, cứ thấy không yên lòng thế nào ấy.

Ôn Cảnh Sơ mua đồ ăn, bận rộn trong nhà bếp. Tôi ôm sữa dâu tây ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn.

Ánh sáng xuyên thấu qua cửa lá sách, đập vào đầu vai Ôn Cảnh Sơ.

Một mảng vàng ấm áp.

Lúc học năm nhất trung học, trên mặt hắn lúc nào cũng chỗ xanh chỗ tím. Có đôi khi cách một cánh cửa còn nghe thấy cô hắn cãi nhau với chồng.

Nội dung đại khái là “Ôn Cảnh Sơ là thứ vướng chân vướng tay, không cha không mẹ, đồ mất dạy.”

Hắn chỉ ôm sách vở, ngồi dựa dưới nắng chiều, lông mi rũ xuống rất thấp, dường như không hề nghe thấy gì hết.

Tôi lén nói với mẹ, vậy là mẹ tôi lập tức làm thêm một phần cơm để tôi đưa cho Ôn Cảnh Sơ.

Lần đầu tiên, Ôn Cảnh Sơ nói với tôi: “Tránh ra.”

Hắn dọa tôi khóc. Đường Dĩ Thần nghe thấy thì xách Ôn Cảnh Sơ tới đánh một trận.

Sau đó tôi lặng lẽ để hộp cơm ở gần cửa sổ. Tôi trốn thật xa, xác nhận hắn ăn xong rồi mới yên tâm rời đi.

Tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó ở tương lai, hắn có thể sống tốt hơn một chút.

Bây giờ hắn đã có nhà riêng, có công việc đáng ngưỡng mộ. Hắn không cần lo cơm áo gạo tiền. Nguyện vọng của tôi đã được thực hiện.

Một lát sau, Ôn Cảnh Sơ bưng đồ ăn ra: “Cá sóc, thịt thăn chua ngọt, mì dầu.”

Ôn Cảnh Sơ đeo tạp dề, áo sơ mi xắn đến cánh tay, đường cong cơ bắp uốn lượn.

“Còn muốn ăn gì nữa không?”

Tôi khờ khạo nhìn nguyên bàn ăn đầy ắp: “Anh... toàn bộ đều do anh làm hết?”

“Không phải em muốn ăn à?”

“Đủ rồi... em ăn không hết đâu.”

Ôn Cảnh Sơ bới cho tôi một chén cơm đầy ụ, ngồi xuống đối diện tôi. Tay nghề nấu ăn của hắn không thật sự không tệ chút nào. Có điều trong lòng tôi chất chứa nhiều việc, ăn được nửa chén thì nuốt không trôi.

“Không hợp khẩu vị?” Hắn hỏi.

“Không có, em thích lắm.” Tôi cúi đầu, lại lùa thêm vài đũa, rốt cuộc chịu không nổi ánh mắt đánh giá của hắn: “Đêm nay em ở lại nhà anh được không?”

Dứt lời, tôi suýt nữa cắn rớt đầu lưỡi xuống luôn.

Hứa Vi Vi rõ ràng nói với tôi là phải ý tứ kín đáo... sao lại thành nói thẳng ra rồi?

Ôn Cảnh Sơ khựng tay lại, không nghĩ ngợi gì mà nói: “Không được.”

“Nhưng mà em sợ sét đánh.”

Tôi cẩn thận lựa lời: “Đêm nay có mưa rào sấm chớp.”

Đối diện ánh mắt đáng thương vô cùng của tôi, câu từ chối nghẹn lại cổ họng Ôn Cảnh Sơ. Hắn bình tĩnh dời mắt đi: “Giường cho em, tôi ngủ sofa.”

“Được!”