Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 57: Bị buộc phục vụ (4)



"Chuyện kế tiếp là việc của cậu, tôi không giúp được gì cho cậu" Phạm Húc Diệc nhún vai không để ý bộ mặt đen tối của Mộ Diễn, ném đồ cho anh.

Lúc gần đi lại đến gần Hạ Tử Ca bắt mạch, Phạm Húc Diệc nhìn chằm chằm mặt của cô, có vẻ như có sự quen thuộc nào đó, lần đầu tiên xem bệnh cho cô anh không hề để ý.

Suy nghĩ, Phạm Húc Diệc nâng ngón tay lên, nghiêng mặt cô lại mặt muốn xác nhận một cái, ngón tay còn chưa đụng gò má của cô liền bị Mộ Diễn chặn ngang, cơ hồ nhìn thấy chân anh đang giơ lên, Mộ Diễn ánh mắt âm trầm nhìn anh ta, mang theo sự tiêu điều xơ xác.

"Đàn bà của tôi cậu dám đụng vào, không muốn sống?"

"Đúng! Đàn bà của lão tử xếp hàng thành từng đoàn, tôi phải dùng tới quyền lực để tranh giành. Tôi là nhìn gương mặt cô ấy có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó." Phạm Húc Diệc thanh minh , nhớ tới lần anh ta đụng phải hai cô gái.

Mộ Diễn ánh mắt lạnh một phần, chê cười, "Ở trong mắt cậu có hình bóng của phụ nữ sao?"

Có qua có lại, Phạm Húc Diệc cũng không tìm tòi nghiên cứu nữa, liền rời đi.

Sau khi Phạm Húc Diệc đi, Mộ Diễn gọi người mang cháo đến, cô tỉnh dậy bụng nhất định sẽ đói. Anh nằm bên cạnh cô, để cho cô tựa đầu vào bả vai của anh, muốn cho cô ngủ thoải mái hơn, cầm trong tay lọ thuốc bôi một ít lên vết bầm của cô, hơi dùng lực xoa nắn, lấy máu bầm tản ra.

Tử Ca một đêm ngủ rất khổ cực, không tìm được tư thế ngủ thoải mái, cô vẫn cảm thấy rất nhiều chuyện cô có thể chịu được , nhưng đây là lần đầu tiên cô không muốn tỉnh lại nữa, không muốn tiếp tục cuộc sống đau khổ này nữa.

Trên người truyền đến cảm giác lành lạnh, bả vai đau rát được xoa nắn dịu dàng, cẩn thận êm ái, khiến trái tim cô cũng thanh tĩnh lại, cô cố gắng lặng lẽ mở mắt nhưng cũng chỉ thấy dáng vẻ mơ hồ của Mộ Diễn, trong lòng suy nghĩ không thể nào là anh được, bọn họ mỗi một lần gặp nhau đều chỉ là giao dịch cùng tổn thương.

Người đàn ông này quyền thế lớn như vậy khiến cô sợ, ban đầu cô chạy tới chạy lui tìm mọi cách cứu ba ra nhưng không thành, Mộ Diễn lại dễ dàng giúp ba cô ra khỏi tù chỉ trong vòng nửa tháng.

Mộ Diễn nhìn mắt của cô giật giật, cho là cô sẽ tỉnh lại, anh vỗ nhẹ lên gò mà của cô, "Hạ Tử Ca, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh."

Mắt của cô chẳng qua chỉ giật giật vài cái, càng thêm tựa sát gần anh một chút, lần nữa ngủ thật say, sắc mặt của cô rất tái nhợt, thân thể có chút gầy yếu, khi ngủ cô điềm tĩnh nhu hòa, trên người không có móng vuốt, khiến anh dễ dàng tiếp cận.

Mộ Diễn lấy tay lâu mồ hôi cho cô, tay dọc theo đuôi lông mày trượt xuống, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt xưng đỏ bị Hạ Xương Nguyên đánh, tròng mắt của anh thầm chìm, ngón tay hơi dùng lực, nghe được tiếng hừ của cô sau đó bận rộn thu tay về.

Mặt trời đã lên cao, Mộ Diễn không có đi ra ngoài, anh nằm ở trên giường nhìn cô đang truyền nước biển, ba bình nước truyền vào người cô xong, Mộ Diễn mới miễn cưỡng yên lòng.

Tử Ca ngủ rất say, nhịp tim của người bên cạnh kéo cô trở về thực tế, chẳng qua là trên người nhiệt độ càng cao khiến cô hỏng mất, cô híp mắt đang lúc nửa tỉnh nửa mê bị mất khống chế, thân thể nằm trên chiếc giường lớn dao động, Mộ Diễn từ phòng tắm ra ngoài liền thấy hình ảnh bức người như vậy.

Thân thể trắng nõn cọ xát trên giường, phía dưới cái mền bị kéo xốc xếch vô cùng, thân thể không thoả mãn. Ngâm nga mang theo tiếng nghẹn ngào, ngón tay thon dài ở trên người mình dao động, lại không tìm được lối thoát.

Mộ Diễn bị quyến rũ, dục vọng nổi lên, anh cúi người ngăn chận thân thể của cô, Tử Ca cũng không hoàn toàn thanh tĩnh, con ngươi đóng lại suy nghĩ, Cô vô ý thức giãy dụa khiến thân thể Mộ Diễn trong nháy mắt căng thẳng, cánh tay bền chắc nắm lấy tay cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, một tay chế trụ chân cô bỏ lên hông của anh, nhẹ giọng dụ dỗ, "Ngoan, mở ra một chút. . . . . ."

"A. . . . . ." Tự nhiên bị lấp đầy khiến Tử Ca nhẹ hô lên, mới vừa rồi tất cả lời nói đều bị anh ngậm vào trong miệng, cô gái xinh đẹp hai cánh tay ôm lấy cổ của người đàn ông, thân thể không tự chủ cùng anh phối hợp.

Trên người Mộ Diễn dần dần tràn ra lớp mồ hôi mỏng, trên trán nổi gân xanh, tay anh nâng mông của cô lên cao để cho hai người tiếp xúc càng thêm gần, mãnh liệt ra vào, mỗi một lần đụng chạm khiến cô cơ hồ không chịu nổi, một tiếng gầm nhẹ đem hai người đẩy lên phía chân trời.

Lệ theo khóe mắt chảy xuống, lại bị anh cúi người hút đi. Vui thích cực hạn cùng nhau phối hợp, anh chưa bao giờ ở cùng một người phụ nữ nào mà cảm nhận được điều này , anh thấy cô lần nữa ngủ thật say, Mộ Diễn rút thân thể ra, đáy mắt giấu giếm làm cho người ta nhìn không thấu sâu trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.

Cả căn phòng yên tĩnh, điện thoại di động của Mộ Diễn lần nữa vang lên.

"Đã sắp xếp xong xuôi, bên phía truyền thông của Đàm Thành đã sẵn sàng, Hạ Xương Nguyên muốn tự lo cho mình cũng không dễ dàng như vậy."

"Theo kế hoạch làm việc."

Thanh âm thật thấp hạ lệnh, tầm mắt của anh rơi vào người Tử Ca, anh cúi người xuống, dán vào tai cô, "Có muốn xem kịch hay không? Rất đặc sắc."