Mãnh Liệt Như Lửa

Chương 10



Một màn hài kịch kết thúc bằng việc Chu Tề dẫn Thư Hân chật vật rời đi. Đã xảy ra chuyện như vậy, lớp học cũng không thể dạy được nữa. Tôi im lặng ngồi vào trong xe.

Sau khi Trần Mục Quân ngồi vào xe, lấy khăn giấy lau mái tóc ướt của tôi.

Khoảng cách của chúng tôi thật sự rất gần.

Chắc chắn không quá ba mươi centimet.

Lúc lau đến mặt của tôi, ánh mắt của tôi run rẩy, có vài phần ý muốn tránh né.

Trần Mục Quân dừng lại.



Đôi mắt trầm tĩnh đen láy hướng về phía tôi.

||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||

“Tôi… tôi xin lỗi.” Tôi mở miệng.

Tình huống ngày hôm nay thật sự không nên làm liên lụy đến Trần Mục Quân. “Không cần nói xin lỗi, cũng không phải lỗi do em." Giọng nói của Trần Mục Quân trầm thấp.

Tôi càng tỏ vẻ chột dạ: "Thật ra Thư Hân nói không sai, Chu Tề là bạn trai cũ của tôi, trước kia tôi và anh ta từng yêu nhau ba năm, sau đó anh ta muốn ra nước ngoài nên chúng tôi chia tay.”

Trần Mục Quân thoáng dừng tay lại.

Bỗng nhiên nói: "Tôi biết.”

“Hả?”

Trần Mục Quân tiếp tục động tác đang làm: "Tôi biết quan hệ giữa em và Chu Tề."

“Anh biết từ khi nào?" Tôi truy hỏi.

Trần Mục Quân lại không nói lời nào.

Tôi giải thích: "Tôi không còn thích anh ta nữa rồi, lần này anh ta về nước, chúng tôi cũng chỉ tình cờ gặp nhau, ngày đầu tiên gặp lại, tôi cũng đã nói cho anh ta biết chuyện tôi đã kết hôn, để anh ta ở lại phòng vẽ tranh làm giáo viên cũng chỉ là bởi vì anh ta muốn tìm một công việc kiêm chức, tuyệt đối không phải bởi vì tôi có lòng riêng."

Cứ nói liên hồi, giọng của tôi càng ngày càng nhỏ dần. Không phải vì chột dạ,

mà là bởi vì ánh mắt của Trần Mục Quân.

Anh lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt trầm tĩnh đen láy giống như một hồ nước sâu. Anh hỏi: "Vậy em có thích tôi không?"

Tôi: …

Anh hỏi vấn đề này rất đột ngột.

Trong chốc lát tôi không biết nên trả lời như thế nào. Ngây ngẩn cả người.

Trần Mục Quân kiên nhẫn chờ đợi. Trong xe vô cùng yên tĩnh. Nếu không phải có chiếc xe bấm còi phía sau thì nói không chừng chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục giằng co như vậy.

“Không sao cả.”

Trần Mục Quân nói.

Anh bảo tôi thắt dây an toàn.

Nhưng tôi không biết câu nói "không sao cả" đó có ý gì.