Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 65: Đào Hồng



Miêu: beta-ed

Một nhà Trương Sơn tổng cộng năm miệng ăn, ông ta cùng vợ Thu thị, còn có ba đứa con, hai trai một gái.

Trương Sơn mang theo vợ con dập đầu với Quý Hòa Trương Tiểu Dư, bọn họ đã nhận được tin, Quý Hòa sau này sẽ là chủ nhân của cả nhà họ, hiện tại tự nhiên phải dập đầu.

Quý Lam cùng Trương Tiểu Dư đều có chút không được tự nhiên, cả hai đều là nông dân bình thường, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ có người dập đầu với bọn họ, thấy cả nhà này quỳ xuống, hai người đều có chút khẩn trương, nhưng không hé răng, nhìn sang Quý Hòa, thấy Quý Hòa ngồi ở chỗ kia sắc mặt không hề thay đổi, trong lòng đều nghĩ Quý Hòa lại thích ứng tốt quá, nhưng bởi vì Quý Hòa mỉm cười với bọn họ nên hai người cũng thả lỏng.

Kỳ thật trong lòng Quý Hòa cũng có chút không được tự nhiên, rốt cuộc hắn vẫn là từ hiện đại tới, bị người dập đầu quỳ xuống sao có thể không nghĩ gì, nhưng hắn cũng biết cổ đại chính là như vậy, hắn cũng không định làm gì khác biệt, cho nên nhận một lạy của cả nhà Trương Sơn, chờ bọn hắn làm xong mới gọi bọn họ đứng lên. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Sơn đứng lên, giới thiệu cho Quý Hòa người nhà của ông ta.

Thu thị lớn lên rất cao, so với Trương Sơn còn hơn một ít, người nhìn khỏe mạnh nhưng không mập, không xinh đẹp lắm, nhìn có chút chất phác, chỉ thấp đầu không lên tiếng.

Đứa lớn nhất trong ba đứa con của Trương Sơn gọi Trương Cốc (cốc trong ngũ cốc, năm nay mười ba, được cha mẹ di truyền nên cao to trông giống con nghé con bê, mặt mày cũng thành thật, mỉm cười thì càng thêm hàm hậu, trông hơi ngốc nhưng làm cho người ta thích. Đứa thứ hai là con gái, mười tuổi, tên là Hồng Tảo (táo đỏ, mặt tròn tròn, mắt to tròn, sắc mặt hồng nhuận, lớn lên giống cha mẹ nhưng lại chọn những chỗ tốt đẹp từ hai người, tuy không quá xinh đẹp nhưng cũng rất phúc hậu. Con thứ ba gọi Trương Mễ (mễ là gạo, tám tuổi, nhỏ xíu, cũng thực gầy, đôi mắt có chút khiếp đảm rồi lại nhịn không được lặng lẽ liếc trộm bọn Quý Hòa, khi bọn họ nhìn lại thì nó vội vàng cúi đầu.

Quý Hòa cẩn thận đánh giá, cả nhà này ít nhất tướng mạo trung hậu, ánh mắt cũng không giống kẻ gian giảo, thế thì tốt, hắn cũng không muốn nuôi một đám sói đội lốt cừu trong nhà. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa giới thiệu Trương Tiểu Dư cùng Quý Lam cho bọn họ, còn nói mấy câu xã giao xuôi tai, nhưng đại ý là “Mấy người làm việc tốt thì ta không bạc đãi, mà xảo trá gian manh thì chớ có trách ta vô tình”, nhìn cả nhà Trương Sơn liên tục đáp ứng gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ để lại Trương Sơn, bảo người khác nên làm gì thì làm đi.

Trương Sơn lại mang theo bọn Quý Hòa tiếp tục đi dạo, bên trong thôn trang xem xong rồi liền ra ngoài.

Bên ngoài thôn trang có một con đường lớn nối thẳng tới phương xa, hai bên cư nhiên là ruộng đồng đã khai khẩn, thoạt nhìn có mười mấy mẫu, đều trồng lúa mạch, xa nữa chính là cây cối.

“Đồng ruộng hai bên này cũng là của thôn trang sao?”

Quý Hòa hỏi, đánh giá bên trên cổng lớn, nghĩ thì ra tên thôn trang này gọi là Bích Vân à, tên này hắn không thích lắm, chờ lấy được khế đất từ tay Nghiêm viên ngoại thì đổi được tên sẽ đổi.

Trương Sơn lập tức nói: “Vâng, hai bên đều là đất của thôn trang, tổng cộng có tám mươi sáu mẫu, đều trồng lúa mạch, bình thường là cả nhà tôi chăm nom, lúc bận thì tìm mấy người sống trong thôn Đào Hoa phía trước làm giúp, cũng có thể thu hoạch không ít lương thực.”

Quý Hòa gật đầu, hắn nghe Nghiêm viên ngoại nói đất cùng thôn trang, vốn đang cho rằng đây chỉ là mảnh đất hoang cơ, không nghĩ tới bên này còn có một mảnh đất ruộng, nếu mấy mảnh đất đó cũng vào tay mình thì càng tốt, hắn càng thêm vừa lòng chỗ này rồi, nghĩ ngày mai liền đi tìm Nghiêm viên ngoại, nói cho ông ấy biết chỗ này hắn muốn.

Kế tiếp bọn họ lại đi về phía trước một đoạn, phát hiện ra cây cối cuối ruộng cũng chỉ hình thành một mảnh rừng nhỏ, qua sau nữa thì trống trải, hai bên lại là đồng ruộng, đó là đất thuộc về thôn Đào Hoa, thôn Đào Hoa ngay ở phía trước bên trái không xa. Bên phải chính là sông, đối diện sông chính là thôn Thanh Sơn.

Quý Hòa hỏi Trương Tiểu Dư: “Em có thích nơi này không? Nếu thích thì về sau chúng mình liền ở nơi này.”

Trương Tiểu Dư gật đầu, cậu rất thích nơi này, sân lớn như thế, nhiều ruộng như vậy, còn có nhiều phòng ở nữa, sao lại không thích cho được.

“Chúng ta về sau liền ở nơi này nhé.” Quý Hòa nhìn nụ cười trên mặt Trương Tiểu Dư, dịu dàng mà nói.

Trương Sơn nhìn biểu tình của Quý Hòa, nghe lời hắn nói, nghĩ ông chủ mới của mình thật là yêu thích phu lang nhà hắn, chỉ không biết phần yêu thích này duy trì được bao lâu, trước khi tới nơi này ông ta cũng từng gặp nam nhân cưới song nhi, về sau có tiền lại đi tìm phụ nữ về, những song nhi đó còn không phải chịu nhịn sao. Ông ta nghĩ tới hồi mình còn trẻ cũng từng thích một song nhi, trong lòng nặng nề mà thở dài một tiếng.

Quý Hòa tự nhiên không biết ý tưởng của Trương Sơn, dù biết cũng chỉ cười nhạt, đối với người hai đời mới thích này, hắn quý trọng vô cùng, sao có thể buông tay cơ chứ.

Quý Lam nhăn mũi nói: “Anh Hòa Tử, em cũng thích nơi này.”

Quý Hòa mỉm cười, nói: “Vậy em cũng có thể đến ở, bác trai bác gái nếu thích cũng tới ở luôn, dù sao nơi này phòng ở có nhiều mà.”

Quý Lam hé miệng mỉm cười nói: “Em chỉ nói thế thôi, không đến ở đâu. Nhưng em sẽ thường tới chơi, đến lúc đó anh trông chó nhà anh cẩn thận vào, nếu không em đánh bọn nó cho xem.”

Trương Tiểu Dư nói: “Biết em lợi hại rồi.”

Quý Lam cười đang muốn đáp lời, miệng mở ra lại không nói chuyện, nụ cười trên mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Quý Hòa, lóe ra vẻ ngạc nhiên.

Bọn Quý Hòa thấy biểu tình Quý Lam không thích hợp, quay đầu nhìn, chỉ thấy từ đồng ruộng đằng sau chạy tới một đám người. Phía trước là một cô gái đang chạy, đằng sau đuổi theo có nam có nữ, vừa chạy vừa chửi bậy, quát gọi cô gái phía trước dừng lại, uy hiếp cô ta mà không dừng lại thì bắt được sẽ đánh chết.

Quý Lam kinh ngạc cuối cùng cũng lên tiếng: “Làm cái gì vậy?”

Nụ cười dịu dàng trên mặt Trương Tiểu Dư đã kinh biến mất, cau mày nói: “Hoặc là cô gái kia phạm lỗi, hoặc là họ buộc cô ta làm chuyện mình không muốn.”

Quý Lam cũng nhíu mi, nói: “Vậy chúng ta quản không đây?”

Trương Sơn lúc này cũng thấy rõ diện mạo những người đó, lập tức nói: “Vẫn là đừng động vào, trong đám người đuổi theo đằng sau có cả cha mẹ anh em của cô gái kia, xem ra là chuyện trong nhà, chúng ta chỉ sợ không nên quản.”

Quý Hòa bọn họ vừa nghe chỉ biết việc này không cách nào quản.

Cô gái kia không chạy về phía bọn Quý Hòa, mà thẳng hướng bờ sông chạy.

Lông mày Quý Hòa khẽ nhướn nói: “Không phải là muốn nhảy sông tự vẫn đấy chứ?”

Trương Tiểu Dư cắn cắn môi nói: “Nhìn có vẻ giống.”

Trương Tiểu Dư nghĩ lại lúc mình ở tại Trương gia, nghĩ đến vận mệnh của mình, làm sao không từng nghĩ tới chuyện nhảy sông tự vẫn cơ chứ, nhưng vẫn gắng gượng, cuối cùng gặp được Quý Hòa, mới có ngày lành hiện tại. Nhìn đến cô gái cùng đường kia, trong lòng thầm thấy đồng tình với cô ta.

Quý Lam sốt ruột mà nói: “Ai nha, thế còn chờ gì nữa, có thể thì khuyên nhủ hai câu, cũng không thể nhìn người ta nghĩ quẩn ngay trước mặt được” Quý Lam nói xong bỏ chạy đi qua.

Quý Hòa bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghĩ đứa em họ này của mình kỳ thật chỉ là một đứa khẩu xà tâm phật, việc này hắn sao có thể quản cơ chứ. Nhưng Quý Lam đã chạy đi qua, hắn cũng không thể đứng yên, chỉ có thể chạy tới. Tự nhiên Trương Tiểu Dư cùng Trương Sơn cũng cùng đi.

Lúc này cô gái kia đã chạy đến bờ sông, cô ta chạy gấp, xoay người, há miệng thở dốc, gào khóc lên với đám người đuổi theo kia: “Các người đừng tới đây Các người còn đi qua thì tôi nhảy xuống”

Đám người đuổi theo kia ước chừng có tám chín người, nữ có nam có, phía trước nhất là hai người đàn ông, một người xem ra hơn hai mươi, một người không đến hai mươi, hai người này cũng thở hổn hển, ánh mắt trừng lớn như chuông đồng, hung hăng trừng cô gái kia, chỉ tay nói không nên lời.

Một nam nhân lớn tuổi thở phì phì mà nói: “Đào Hồng Mày mà dám nhảy xuống có tin tao không gọi người xuống vớt cho mày làm thức ăn cá không hả Trương gia tao đẻ mày ra nhưng không thể vì cái đứa ăn hại như mày mà mất mặt được Mày muốn nhảy thì nhảy đi, tao đứng ngay đây nhìn mày nhảy”

“Cha Sao cha lại bức con như thế? Con là con gái ruột của cha mà” Cô gái gọi Đào Hồng kia kêu to, giọng thống khổ, vẻ mặt đầy nước mắt.

Người thanh niên lớn tuổi hơn nói: “Em gái, lời này mày nói không đúng, cha bức mày cái gì? Cha tìm nhà tốt cho mày, gả qua đó sẽ hưởng phúc, còn gì mà không biết đủ nữa? Bây giờ lại còn đi tìm cái chết, nếu còn chút lòng hiếu thảo thì mày mau ngoan ngoãn theo mọi người về nhà, nếu không Trương gia coi như không có đứa con gái như mày”

Đào Hồng nói: “Vậy coi như không có đứa con gái này, các người để cho tôi đi”

“Mày nghĩ hay lắm Cho mày đi để mày đi tìm thằng mất nết kia à? Còn không phải bôi tro trát trấu vào mặt Trương gia tao? Hoặc là mày chết, hoặc là theo bọn tao về, muốn chạy không có cửa đâu” thanh niên tuổi nhỏ hơn nói, người thanh niên này lớn lên trắng trẻo nhưng nói chuyện rất là hung ác.

Quý Lam vừa nghe lời này, tức đến nhíu mày, nói với Trương Tiểu Dư: “Người nhà này thật ác độc, đây là buộc con gái đi tìm chết sao Ai lại nói như thế”

Trương Tiểu Dư kéo tay y, nói: “Em bớt tranh cãi đi, bọn họ đang trừng em đó.”

Quý Lam vừa thấy quả nhiên người thanh niên trẻ tuổi kia đang trừng y, y quyết đoán trừng lại, nói: “Trừng cái gì mà trừng? Tôi chỉ nói lời thật, các người muốn khuyên cô ta về cũng đâu cần nói gì mà chết chóc, ngộ nhỡ cô ấy nhảy xuống thật, tôi không tin các người không đau lòng”

“Đúng vậy, lão già, ông đừng bức Đào Hồng nữa, nó mà chết thật chúng ta không đau lòng sao?” bác gái vừa rồi chạy ở cuối cùng rốt cục cũng tới, nói một câu, lại quay qua nói với Đào Hồng: “Đào Hồng, cùng mẹ trở về đi, hôn nhân đại sự đều là nghe cha mẹ, con cũng không nhỏ tuổi nữa, nên lập gia đình. Nhà này con không thích thì lại chọn tiếp, đừng tìm chết mà Con mà chết thì mẹ đau lòng chết mất”

Đào Hồng khóc nói: “Mẹ, mẹ mà thương con thì đừng cho con lập gia đình, con còn muốn chờ anh Trình trở về Anh Trình nhất định sẽ trở về lấy con mà”

“Phi Người nhà nó cũng đón đi rồi sao mày còn mơ mộng đẹp? Nó muốn kết hôn với mày mà cả phong thư cũng không có hay sao? Đứa ngốc này” cha Đào Hồng mắng, một bộ hận sắt không thành thép. (muốn điều tốt cho ai mà k dc

Đào Hồng lắc đầu nói: “Không phải Khẳng định không phải anh ấy đón người nhà đi, nhất định là gia đình anh ấy không nhận được tin tức gì liền đi tìm Anh Trình sẽ không bỏ con Mọi người cho con đi tìm anh ấy, chỉ cần con tìm được anh ấy, anh ấy nhất định sẽ lấy con về, đến lúc đó con chính là phu nhân nhà quan, mọi người cũng có ngày lành Cha, mẹ, anh cả, em trai, xin mọi người đó”

Mấy người Quý Hòa vừa nghe thì thấy hồ đồ, nghĩ tình hình sao lại không giống với những gì bọn họ nghĩ? Không phải là người nhà tham tiền muốn bán con gái cho kẻ có tiền sao? Sao giờ lại thành cô gái kia bị người từ bỏ còn một lòng một dạ ngốc nghếch chờ đợi, khiến cho người nhà khó xử, chỉ có thể buộc cô ta phải lập gia đình đây?

Thấy thế, ngay cả Quý Lam cũng không tham dự vào nữa, nhưng cô gãi kia lại cầu cứu bọn họ, bảo bọn họ khuyên nhủ cha mẹ cô ta.

Quý Hòa nói: “Việc này chúng tôi không quản được, các người tự mình giải quyết.”

Cô gái kia vừa thấy Quý Hòa nói như vậy, lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng, khi mẹ cô ta đi lên một bước thì thét chói tai lùi lại sau một bước, không cẩn thận liền rơi vào xuống sông.

Người Trương gia vừa thấy thì cuống cuồng lên, lập tức ba người nhảy xuống sông, mẹ Đào Hồng thì ghé vào bờ sông khóc hô không ngừng, những người đi theo cũng sốt ruột mà đứng trên bờ sông, có khuyên nhủ bà, có nhìn mấy người dưới sông.

Mấy người Quý Hòa cũng đứng cạnh nhìn, nghĩ sao người đã lăn xuống sông rồi, mới vừa ngã xuống, có ba người cứu, hẳn là cứu lên được, đừng có mà chết đuối thật nhé, mắt mở trừng trừng nhìn một mạng người biến mất, đây cũng không phải trải nghiệm gì tốt đẹp.

Quý Hòa an ủi Quý Lam cùng Trương Tiểu Dư hơi bị dọa tới, trong lòng nghĩ cái thân thể này đợt trước cũng là lăn xuống sông, sau đó là mình thay vào, cũng không biết Đào Hồng này sẽ như thế nào.

Bên sông mọi người đều chờ trên bờ, chỉ là người Trương gia không mò được Đào Hồng đi lên, rõ ràng Đào Hồng vừa ngã xuống thì bọn họ liền nhảy theo, thế nhưng lại không tìm được người, ngay cả mấy nam nhân trên bờ nhảy xuống theo cũng không tìm được.

Mẹ Đào Hồng khóc ngất tại bờ sông, đàn ông Trương gia cũng vẻ mặt uể oải, nhìn ra tất cả đều rất thương tâm, những người đó không ngừng an ủi bọn họ, lại đi gọi càng nhiều người đến tìm kiếm Đào Hồng.