Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 122: Đặc thù của hung thủ phía sau màn



Miêu: beta-ed

Quý Hòa tuyệt sẽ không tha thứ cho người muốn hại Tiểu Dư và con hắn, cho dù Cổ phu lang nói ông ta bị người ta lấy tính mạng cả nhà ra uy hiếp, bất đắc dĩ mới phải làm, nếu ai giết người cũng nói là mình bị người khác bức bách, sau đó lại dược tha thứ, như vậy người bị hại sẽ uất ức biết bao? Nếu đã làm, vậy phải gánh vác hậu quả. Lại nói Quý Hòa căn bản không nghĩ là kẻ đứng sau màn sẽ làm gì một nhà Cổ phu lang, Cổ phu lang cũng đâu nhìn thấy mặt hắn ta, không có việc gì lại đi giết lắm người như thế làm gì? Còn có, Cổ phu lang cũng nhận tiền, ông ta làm như vậy, ngoại trừ sợ chết, khẳng định cũng do lòng tham. Người như thế lại càng chẳng đáng tha thứ.

Cổ phu lang vừa nghe Quý Hòa nói muốn đưa ông ta tới nha môn, lập tức liền bị dọa, ông không muốn vào ngục, chỗ này nghe người ta nói, không khác mấy với điện Diêm la. Hơn nữa Điền Tiến Đa còn nói chen vào là sẽ kiện ông với tội mưu sát tống vào tù, ông ta lại càng sợ, nước mắt giàn dụa như sắp đi đến đoạn đầu đài, hô to tha mạng không ngớt.

“Ông sợ chết, mạng của ông là mạng, mạng người nhà ông là mạng, thế không nghĩ đến mạng người khác cũng là mạng sao? Khóc cái rắm Vẫn là thành thành thật thật mà đi thôi”

Điền Tiến Đa không chút khách khí túm lấy tay ông ta, lập tức xách đứng người lên, nửa tha nửa xách người ra ngoài. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Tôi có chuyện muốn nói Mau thả tôi ra, tôi có chuyện muốn nói” Cổ phu lang không muốn đi, ông quay đầu nói với Quý Hòa: “Tôi biết người kia lớn lên trông thế nào Các người buông tha cho tôi, tôi sẽ nói cho”

Điền Tiến Đa vừa nghe liền dừng bước lại, tức giận ném Cổ phu lang xuống đất, mắng: “Giỏi lắm Thì ra còn chưa chịu khai hết Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ Hòa Tử, tôi thấy ông đừng để ý tới người này, trực tiếp tống vào trong lao, bảo người ta tra tấn một hồi, cam đoan khi còn bé trộm cắp vặt mấy lần cũng phải khai ra hết Ở đâu ra chỗ cho ông ta cò kè mặc cả?”

“Không phải, không phải, là tôi mới nhớ ra Tôi vừa rồi bị dọa sợ quá nên quên” Cổ phu lang vừa thấy sắc mặt Quý Hòa hết sức khó coi, lập tức nói.

Quý Hòa nói: “Người nọ trông ra sao? Sao ông lại thấy được?” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cổ phu lang nói: “Kỳ thật không phải tôi trông thấy, là con trai tôi thấy.”

Điền Tiến Đa thật muốn mắng chửi người, mới vừa rồi còn nói là ông ta biết mặt, giờ lại nói là con trai, đúng là cái miệng không xương? Nhưng thấy Quý Hòa nghe nghiêm túc, cậu ta liền mím môi không nói lời nào.

“Nó vào thị trấn, trên đường thấy có người đụng phải một người còn mắng chửi người ta. Con tôi đứng cạnh xem náo nhiệt, người nọ liếc nhìn con trai tôi, nó nói ánh mắt đấy cứ như biết nó là ai vậy. Nó thấy người nọ mặc quần áo tốt, đã nghĩ nếu mình cũng quen người có tiền như vậy thì tốt rồi, nhưng trên đuôi lông mày của người nọ có nốt ruồi, nếu gặp qua nhất định sẽ nhớ, nhưng nó lại không hề nhận ra người nọ là ai. Sau con tôi về nhà mới nhớ ra là người nọ rất giống người tới nhà tìm tôi, đi đường hơi có dáng chữ bát, dáng người với giọng nói tuy không giống, nhưng được cái con trai tôi rất giỏi nhận giọng, dù người nọ có cố nói khác thì nó vẫn nhận ra.

Cổ phu lang nói cực nhanh, sợ bọn Quý Hòa không kiên nhẫn.

Quý Hòa cùng Điền Tiến Đa nghe xong mà kích động trong lòng, nghĩ tuy rằng không thể xác định chính là người kia, nhưng ít nhất cũng có một mục tiêu, hơn nữa tuyệt nhất là trên mặt kẻ kia còn có đặc thù, càng dễ tìm

Cổ phu lang cầu xin: “Quý gia, Điền gia, các ngài tha cho tôi đi, nể tình tôi khai hết mà tạm tha cho tôi Đừng tống tôi vào tù, tôi sẽ giao hết lại tiền tài người nọ cho tôi cho mấy người. Van cầu các ngài.”

Quý Hòa nói: “Tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó tha, ông vẫn nên vào đại lao ngồi mấy ngày đi. Nhưng nể tình ông khai hết về hung thủ, có thể giảm nhẹ án.”

Mặc kệ Cổ phu lang cầu xin ra sao, lần này ông ta phải vào đại lao chắc rồi.

Quý Hòa dặn ông ta không được hé răng về chuyện ông ta biết diện mạo của hung thủ đằng sau màn, nếu không sẽ có kẻ lấy tính mạng ông ta.

Cổ phu lang bị dọa lập tức nói mình sẽ giữ mồm, hiện tại ông chỉ ngóng trông bọn Quý Hòa mau bắt được người nọ, như vậy mình mới có thể bình an.

Điền Tiến Đa đưa người tới huyện nha, huyện lệnh vừa nghe ngọn nguồn, rất giận dữ, nói nhất định sẽ phái thêm người đi tìm hung thủ đứng sau màn.

Chu bộ đầu rất đồng tình với nhà Quý Hòa, vỗ ngực cam đoan sẽ tiếp tục tìm kiếm hung thủ.

Giản Hổ ở bên cạnh, mặt không đổi sắc, trong lòng vẫn đang suy nghĩ Trương Tiểu Dư là một song nhi nhà nông bình thường lại chọc phải ai, sao lại có người ra tay độc ác như thế? Còn không chỉ một lần, hung thủ kia lần nào cũng ra tay hào phóng, vậy không thể là người bình thường được. Nếu như nói là Quý Hòa chọc phải ai gã ta còn tin, dù sao Quý Hòa hiện tại biểu hiện rất có năng lực, nhưng vì sao người nọ là hướng về phía Trương Tiểu Dư? Gã ta không tài nào hiểu nổi.

Quý Hòa cũng không hoàn toàn tin tưởng vào phía quan phủ, hắn tìm Tiểu Ngũ tiểu Lục, bảo hai đứa nó dùng những mối quen biết đi tìm kiếm.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục vốn có quen biết rất nhiều ăn mày ăn xin, từ đó tới giờ lợi dụng tài nguyên Quý Hòa cho bọn nó lại càng quen biết rộng hơn. Vì không tìm được người cho Quý Hòa nên cảm thấy rất hổ thẹn, vừa nghe Trương Tiểu Dư lại một lần nữa suýt bị hại, hai đứa cúi gằm mặt, luôn trách mình vô dụng, nếu sớm tìm được người thì nào có chuyện gì xảy ra. Hiện tại Quý Hòa lại cho bọn nó thêm tin tức, hai đứa sôi nổi tỏ vẻ nhất định sẽ toàn lực đi tìm người kia.

Nhìn Quý Hòa rời đi, Tiểu Ngũ Tiểu Lục thương lượng với nhau một hồi, chia nhau ra hành động, thề rằng phải phải đua với quan phủ xem ai tìm ra người kia trước.

Người nhà Cổ phu lang biết Cổ phu lang bị đưa vào đại lao thì đều sợ choáng váng, nhất là con trai Cổ phu lang. Gã thấy được cổ phu lang nhận vàng bạc, cũng bởi vậy nên mới liên hệ một người ăn mặc không tồi trên trấn với người ăn mặc phổ thông che mặt liên hệ với ba mình. Cho dù Cổ phu lang chưa nói cho gã biết người kia muốn ông ta làm gì, những gã cũng không ngốc, từ nghề nghiệp đỡ đẻ của ba mình mà suy ra đại khái, gã nghĩ nếu không liên quan tới mạng người, sao lại cho lắm tiền như thế? Còn giấu đầu giấu đuôi.

Bây giờ người ta tìm tới cửa, xem như xác nhận chuyện này.

Con trai Cổ phu lang vừa nghe chính ba mình khai cả gã ra, vì người nhà, vì ba mình, chỉ có thể thành thật càng kể lại chuyện đã gặp người kia ra sao, còn phối hợp với Quý Thanh vẽ lại dung mạo của người kia.

“Nếu mày muốn bình an, tốt nhất đừng nói chuyện này với ai, cẩn thận có người tới giết người diệt khẩu.”

Điền Tiến Đa cảnh cáo con trai Cổ phu lang.

Chuyện ba con Cổ phu lang biết diện mạo kẻ sau màn không thể truyền ra đi, nếu không đối phương có thể sẽ chạy mất. Từ lời kể của Cổ phu lang cùng con ông ta có thể nghe ra được, tật xấu đi đường chữ bát củaa người nọ đã sửa lại nhiều, nếu nhìn không kĩ sẽ không nhận ra, còn là trong lúc vô ý sơ hở mới phát hiện. Điều này có nghĩa gì? Có nghĩa là quan phủ đã bứt dây động rừng. May mà lúc trước không nói đặc thù nốt ruồi trên cổ tay ra, nếu không cũng bị người kia che giấu. Hiện tại nốt ruồi trên đuôi lông mày càng không thể nói cho quan phủ. Dù sao thì có một đặc thù rõ ràng như vậy sẽ dễ tìm người hơn, Tiểu Ngũ Tiểu Lục quen biết rộng, không bằng chờ bọn nó tìm được người, mình thẩm vấn trước mới giao cho quan phủ.

Quý Hòa ngoại trừ không tin quan phủ vì họ hay xuôi theo chiều gió, còn một điểm khiến hắn không tin nổi chính là, quan phủ toàn bọn tham tài sợ thế lực.

Hung thủ sau màn có thể tốn nhiều tiến mua kẻ giết người đến vậy, còn ra vẻ không chết không bỏ qua, Quý Hòa thật sự không thể khẳng định người nọ có thân phận gì, cho dù không có địa vị, nhưng chỉ cần có tiền đã đủ sai khiến người ta.

Quý Hòa sẽ không mạo hiểm như vậy, có đôi khi dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

“Sẽ không, sẽ không, tôi sẽ kín miệng mà”

Con trai Cổ phu lang gật đầu, hiện tại ngoại trừ gật đầu thì gã không biết làm sao nữa.

Chuyện này vẫn truyền ra, thanh danh Cổ phu lang xem như hỏng hoàn toàn, người nhà ông ta cũng gặp tai ương theo, cả nhà cúi đầu mà sống, có oán giận Cổ phu lang không thì chẳng ai biết.

Người thôn Thanh Sơn cũng biết, nghĩ nhà Quý Hòa thật là có tiền gây chuyện, mới khấm khá lên đã đắc tội với người ta, còn là kẻ thù muốn lấy mạng mình. Có kẻ nhát gan muốn nịnh bợ Quý Hòa cũng không dám tới gần, mà kẻ to gan thì chỉ lượn qua một vòng rồi thôi. Chỉ có mấy nhà thân cận với Quý Hòa là qua lại nhiều.