Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới

Chương 215: Vạn vật trong thế gian, duy "người tốt" quan trọng nhất



Không gian yên tĩnh mà tràn đầy một bầu không khí quái dị, chỉ có tiếng bước chân nặng nề từng nhịp vang lên.

Cảm nhận được từng sợi tóc mai hơi vướng lên bên mặt gợi lên cảm giác ngưa ngứa, Motaru không khỏi hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại nội tâm đang xao động, trong đầu thầm nghĩ:

- Bình tĩnh bình tĩnh, ngươi thân làm nam nhi đỉnh thiên lập địa, gặp qua bao nhiêu tình huống không bình thường, chút chuyện nhỏ này có là chi?

- Mà lại, ta đường đường là kẻ tương lai tuyệt không tầm thường, sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế này.

Trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình, Motaru có chút nặng nề bước lên từng bậc thang.

Có lẽ là do đang cõng một người, hoặc do nguyên nhân nào đó cụ thể là ai đó không muốn kết thúc bầu không khí ám muội này mà cố ý kéo dài khiến cho thời gian leo cầu thang bị sinh sinh kéo dài gấp ba lần so với bình thường.

Cho tới những bậc cuối cùng, thấy được hành lang trường học đã sơ hiện trước mắt, Motaru không khỏi âm thầm thở dài có chút tiếc nuối.

- Tới tầng ba rôi, ngươi có đi nổi tới câu lạc bộ không, Akari.

Motaru hơi quay đầu lại khẽ hỏi.

Chỉ là cũng không có người trả lời hắn, chỉ có nửa bên gương mặt của Akari đang tựa vào cổ hắn hiện ra cùng hắn đối mặt.

Nhìn cô gái trước mắt chẳng biết lúc nào đã thiếp đi, nét thanh lãnh xinh đẹp không chút cố kỵ mà lộ ra như một vị công chúa cao quý đang ngủ say khiến cho thiếu niên không khỏi chợt rung động một chút.

Trong đầu hắn không khỏi chợt có ý nghĩ nếu đời này có được đối phương bồi bạn bên mình thì còn gì có thể làm hắn nuối tiếc được nữa?

Chỉ là một giây sau Motaru không khỏi lắc đầu cười khổ, trước không nói hắn coi trọng đối phương nhưng chắc gì đối phương đã coi trọng hắn.

Motaru cũng rất khó nói liệu đối phương có thật sự phù hợp với hắn hay không.

Dù sao từ lúc trải qua sự kiện "Cthuluh", Motaru đối với chính mình trong tương lai rất mơ hồ.

Nhân tính là thứ bị trói buộc bởi các tiêu chuẩn đạo đức và luật lệ của xã hội.

Nhưng thần tính thì sao?

Quyền năng hắn đang có sẽ ngày càng mạnh, ngày càng bá đạo, khi đấy nhân tính của hắn còn có thể trói buộc được thần tính sao?

Motaru không biết.

Hắn không biết được tương lai mình sẽ trở thành thứ gì, vì dù là thứ gì thì hắn vẫn sẽ luôn là hắn.

Nhưng người bên cạnh hắn thì khó nói rồi.

Vì vậy Motaru đối với việc chính mình liệu có thể tìm được nửa kia không rất hoài nghi.

Và liệu một kẻ như hắn nếu chọn một cô gái bình thường để yêu thì liệu có thật sự ổn không cũng rất hoài nghi.

- Haiz, có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều đi, chuyện đến đâu lo đến đấy, hiện tại nghĩ xa thế làm gì?

Âm thầm khinh bỉ chính mình một câu, Motaru cõng theo Akari đã thiếp đi từ lâu đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Mở cửa ra, vẫn là khung cảnh quen thuộc.

Chào đoán hắn cũng là một gương mặt xinh đẹp quen thuộc cùng một cái vỗ vai quen thuộc như muốn đem bả vai hắn đánh rớt.

Chỉ là lần này vì cõng người nên Motaru cũng không giả vờ bị vỗ cho nằm xấp như mọi khi mà ngược lại thở dài bất đắc dĩ nói:

- Chào buổi sáng, vẫn dồi dào sức sống như mọi khi nhỉ, Shiraki.

- Ừm không tệ, hôm nay không bị ngã chứng tỏ ngươi có rèn luyện nha Motaru-dono.

Shiraki ngạc nhiên khen ngợi một câu.

Chỉ là khi nhìn thấy người Motaru đang mang sau lưng, khuôn mặt vui vẻ sức sống nháy mắt liền biến mất tong, thay vào đó là chợt sững sờ trong giây lát liền quay mặt đi, giọng nói tràn đầy bình tĩnh:

- A, bảo sao ngươi hôm nay đi sớm như thế, thì ra là có bạn đến trường a, thật đúng là tốt quá nha. Mà cũng đúng, dù gì các ngươi quen nhau trước cả ta, thân thiết như thế cũng không có gì lạ mà...

Mặc dù không nghĩa vụ phải giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ ủy khuất này, Motaru cũng không khỏi chợt buồn cười chợt lên tiếng một chút:

- Đừng nghĩ nhiều, Akari sắp ngất xỉu ở cầu thang nên ta chỉ cõng một đoạn giúp nàng mà thôi.

- Thật sao?

Shiraki nghiêng đầu liếc mắt hắn mà truy vấn.

- Ừm là thật.

Mặc dù không biết cô nàng này vừa tưởng tượng ra thứ gì nhưng Motaru cảm giác mình tốt nhất nên ăn ngay nói thật.

Dù sao nấm đấm của đối phương cũng rất thật và ngay, cụ thể là "ngay lập tức".

- Ách, mà ta đang lo lắng chuyện gì thế này? Đối phương cũng không đến mức chỉ vì chút chuyện này liền ra tay với ta đi, dù sao ta nào phải người yêu đối phương đâu a?

Âm thầm cảm khái một cái, Motaru mỉm cười nhẹ nhõm nhìn Shiraki cũng thở phào vỗ ngực nhẹ nhõm.

Trên tay còn đeo lấy hai thanh Knuckle nàng vừa xoay người lại để lén mang vào nhưng đáng tiếc hiện tại tạm thời còn chưa dùng.

Hình ảnh sống động trước mắt không khỏi khiến cho tâm tình chợt nhẹ nhõm của Motaru chợt treo lên, trong đầu thầm nghĩ:

- Cô nàng này hẵn không định thật sự đánh ta đi?

Chỉ là mặc dù rất muốn hỏi nhưng Motaru cuối cùng cũng không dám mở miệng, bất đắc dĩ chỉ có thể đem Akari để lên ghế Sofa cho đối phương nghỉ ngơi một lát liền quay đầu nhìn Shiraki nghi hoặc:

- Mà ta nói ngươi vì sao ngày nào cũng đến sớm như thế a, thậm chí hôm nay ta đã cố tính đến sớm một chút rồi?

- Ách, cái này... là do gia đình có thói quen dậy sớm để dùng bữa nha, nên ta cũng sớm quen thuộc.

Nói đến đây Shiraki không khỏi ngại ngùng tránh đi ánh mắt thăm hỏi của Motaru.

Nàng biết chính mình làm người thẳng thắng, che dấu cảm xúc hay nói dối đều rất tệ, vì vậy nàng trước giờ thường muốn làm gì thì làm cái gì.

Nhưng hiện tại tình huống không tốt lắm.

Cũng không thể nói chính mình một ngày chỉ ngủ một tiếng, thời gian còn lại toàn bộ dùng để sinh hoạt và luyện kiếm cùng "Onee-sama" để sớm ngày có thể đi chém giết đi.

Nói như thế Shiraki sợ rằng sẽ dọa hắn chạy mất.

Mặc dù nàng cảm giác tỉ lệ ấy không cao nhưng Shiraki vẫn cảm giác thời gian còn chưa đúng.

Ít nhất phải đến khi nàng có thực lực như "Onee-sama" để bảo vệ người mình yêu quý, hoặc ít nhất là tình huống bất khả kháng, nếu không Shiraki vẫn là không định nói ra.

Dù sao, những thứ nàng từng thấy và biết được quá mức kinh dị, dù là nàng cũng kém chút không tiếp thu nổi huống chi là người bình thường.

Vì vậy để bảo vệ người bạn "trên tình bạn" này, Shiraki quyết định giữ kín bí mất thêm một đoạn thời gian, vì thế nàng lựa chọn làm điều nàng trước giờ khinh bỉ đi làm nhất.

Nói dối.

Mà Motaru cũng nhận ra thiếu nữ trước mắt dường như đang lãng tránh điều gì đó không muốn nói với hắn.

Chỉ là Motaru cũng không để tâm lắm, hắn cũng không hiếu kỳ liệu con gái có bí mật gì.

Hăn chỉ biết một điều đó là cô nàng này mặc dù tính tình bạo lực ngay thẳng một chút, nhưng hắn rất thích kiểu người như vậy, có gì đều bộc lộ hết ra ngoài.

Mặc dù như thế sẽ khiến rất nhiều người khó chịu, mà quả như thế, Shiraki dường như từ nhỏ liền rất thiếu bạn chơi chung, dù sao ai chơi chung với nàng sợ rằng không thể tránh được bị đánh.

Chỉ là Motaru cũng không cảm giác khó chịu.

Có lẽ là do hắn phù hợp điều kiện của đối phương đi.

Một người cần bao cát để giải tỏa cảm xúc, một người không ngại làmbao cát, dù sao bị đánh còn có thể mạnh lên ngại gì không bị đánh nhiều chút.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là đối phương là "người siêu tốt" a.

Đứng trước "người tốt", mọi thứ đều trở nên bớt quan trọng đi, kể cả bị đánh.

Nếu là người xấu ai chịu bị đánh như thế a.