Mang Tang Tử

Chương 37



Đi đến trước mặt Lục Bất Phá, Pháp Lý Bố mang vẻ mặt lo lắng nói: “Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện cho ta biết ngài bị mẫn cảm, ta không yên tâm, nên nhất định phải tới thăm ngài.”

Lục Bất Phá có chút cảm động, sự lo lắng của Pháp Lý Bố đích thực rất chân thành. Hắn cười nói: “Cám ơn Pha-ra-ông. Cũng không nghiêm trọng lắm.”

“Ngài mau ngồi xuống.” Thấy những vết hồng nhạt trên cổ cùng mu bàn tay Lục Bất Phá, Pháp Lý Bố dìu Lục Bất Phá ngồi vào trên giường, Lục Bất Phá thuận tay đỡ ông ngồi bên cạnh mình. Mông vừa chạm giường, Lục Bất Phá liền đổi đổi sắc mặt, nhưng lập tức khôi phục lại khuôn mặt tươi cười. Trước khi Pháp Lý Bố hỏi, hắn lập tức nói sang chuyện khác, hỏi: “Pha-ra-ông đã nhận được ‘Đôi đũa’ ta nhờ người mang đến cho ngài chưa?”

Sắc mặt Pháp Lý Bố trở nên nhu hòa, ông chậm rãi nói: “Đã nhận, cám ơn ngài, Mang Tang Tử tiên sinh.”

“Pha-ra-ông không nên khách khí. Ta hẳn phải tự mình mang đến mới đúng. Kết quả tối hôm qua trở về, trên người liền bị mẫn cảm, bác sĩ không thể phán đoán cụ thể ta bị dị ứng với thứ gì, bảo ta tạm thời không nên đi ra ngoài, vì thế ta đành thất lễ nhờ người mang đến cho ngài.” Lục Bất Phá thoáng nghiêng người, làm cho mông sống khá giả chút. Xuất phát từ lễ tiết ngoại giao, tuy rằng Hiên Viên Chiến rất muốn ngồi vào phía sau Lục Bất Phá để làm đệm người cho hắn, nhưng chỉ có thể đứng phía sau ngay bên cạnh Lục Bất Phá, đảm đương vị trí cận vệ.

“Thành ý của Mang Tang Tử tiên sinh ta đã cảm nhận được, ngài trong lúc thân thể không khỏe mà vẫn nhớ đến chuyện đã đáp ứng ta, ta phi thường cảm động.” Pháp Lý Bố  khẽ cười với Lục Bất Phá, rất giống ET a, gương mặt đầy nếp nhăn cười rộ lên cũng không dễ xem lắm, nhưng lại làm cho Lục Bất Phá rất kinh ngạc. Thượng Quan Nông cũng rất kinh ngạc, hắn lần đầu tiên thấy Pháp Lý Bố cười.

Lúc này Trầm Dương đưa tới ca-cao, hoa quả cùng vài loại điểm tâm để đãi khách, Lục Bất Phá nhân cơ hội nhìn về phía Thượng Quan Nông, trong mắt hiện lên sự tò mò, hắn nhớ rõ Charlie King có nói với mình rằng người này chính là cháu nội của Thượng Quan Tùng Phong, hình như làm bên bộ phận ngoại giao. Thấy Mang Tang Tử tiên sinh đang nhìn mình, Thượng Quan Nông lộ ra một nụ cười tao nhã đến cực điểm, dịu dàng đến cực điểm, xinh đẹp đến cực điểm. “Mang Tang Tử tiên sinh, xin thứ lỗi ta vẫn chưa giới thiệu về mình. Ta tên là Thượng Quan Nông, hiện đang công tác tại bộ ngoại giao thuộc tổng hợp lại bộ, chịu trách nhiệm đón tiếp đoàn viếng thăm của Pha-ra-ông, thực sự vinh hạnh được nhìn thấy ngài vào tối hôm qua.”

Lục Bất Phá mỉm cười đáp trả: “Cám ơn ngươi về việc tối hôm qua. Thượng Quan bá bá thật biết giữ bí mật, cư nhiên lại chưa nói với ta ông có cháu nội. Rất hân hạnh được biết ngươi.” Hắn vươn tay phải, Thượng Quan Nông sửng sốt, tươi cười càng đậm, kích động vươn tay phải nắm lấy tay Mang Tang Tử tiên sinh, lúc đối phương buông tay cũng làm tương tự.

Ấn tượng đầu tiên mà Thượng Quan Nông mang lại cho Lục Bất Phá rất tốt, so với một người nghiêm chỉnh như Hiên Viên Chiến, Thượng Quan Nông thật giống như một luồng thanh phong, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái. Mà hắn vừa mở miệng, liền làm đáy lòng người nghe cảm thấy thư thái. Giọng nói của Thượng Quan Nông không giống như Hiên Viên Chiến, một quân nhân có vẻ lỗ mãng, cũng không uy nghiêm như Hiên Viên Tri Xuân, rất giống giọng nói thanh ưu của người lồng tiếng cho nhân vật Shusuke Fuji trong《 Hoàng tử tennis 》. Tại sao Lục Bất Phá lại nhận xét như vậy? Bởi vì hắn mẹ phi thường say đắm nhân vật Shusuke Fuji này, làm đứa con độc nhất của nàng, mẹ sao có thể bỏ qua cơ hội bắt hắn “thưởng thức” cùng nàng chứ.

Dù sao cũng còn một vị Hàn Cát Pha-ra-ông đang ở đây, cuộc nói chuyện giữa Lục Bất Phá cùng Thượng Quan Nông tạm dừng tại đây. Đem lực chú ý dời lại trên người Pháp Lý Bố, Lục Bất Phá tò mò hỏi: “Pha-ra-ông đến một mình sao?”

Pháp Lý Bố nói: “Hôm nay ta là lấy danh nghĩa cá nhân tới thăm Mang Tang Tử tiên sinh, không cần thiết để bọn họ đi theo. Ngày hôm qua ở yến hội, ta đã kiểm tra qua tình trạng thân thể của ngài, lúc ấy có nhiều người nên ta không tiện nói ra.”

Đúng rồi! Còn chuyện này nữa. Lục Bất Phá lập tức hỏi: “Pha-ra-ông, cơ thể của ta có cái vấn đề gì sao?” Sẽ không phát hiện hắn xuyên tới đi. Khuôn mặt nặng nề của Hiên Viên Chiến lộ ra nét khẩn trương, cả ý cười cũng biến mất trên gương mặt Thượng Quan Nông.

Pháp Lý Bố mắt nhìn Thượng Quan Nông cùng Hiên Viên Chiến, Thượng Quan Nông hiểu ý liền đứng lên, đối với Lục Bất Phá khẽ cười nói: “Thật có lỗi, ta đi toilet một chút.” Nói xong, hắn hướng Hiên Viên Chiến ra hiệu, rồi xoay người rời đi. Mà Hiên Viên Chiến vẫn đứng tại chỗ, tựa hồ không hiểu ý Pháp Lý Bố cùng ánh mắt Thượng Quan Nông có nghĩa là gì.

Chân mày Pháp Lý Bố hơi nhíu lại, Lục Bất Phá uống cạn ly ca-cao đưa cho hắn: “Hiên Viên thượng tá, có thể phiền toái ngài rót cho ta chén nước? Nước lọc là được rồi.”

Hiên Viên Chiến tiếp nhận cái ly, không muốn đi. Lục Bất Phá nhìn hắn: chờ bọn hắn đi ta sẽ nói cho ngươi biết. Hiên Viên Chiến lúc này mới gật gật đầu xoay người rời đi, cũng đóng cửa lại.

Hàn Cát nhân rất chú trọng lễ nghi, huống chi lại là Pháp Lý Bố, nhưng ngại thân phận cận vệ của Mang Tang Tử tiên sinh, ông cũng khó nói. Nhìn ra bất mãn của ông đối với Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nói: “Xin Pha-ra-ông bỏ qua cho thái độ của Hiên Viên thượng tá. Hắn chỉ muốn biết cơ thể của ta có chỗ nào không ổn. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, hắn vẫn đảm nhiệm vị trí cận vệ của ta, cho nên đối với ta tương đối khẩn trương.”

Thần sắc Pháp Lý Bố hơi hòa hoãn lại, nói: “Tuy rằng hắn ta không có những cử chỉ hợp lễ nghi, nhưng hoàn toàn đủ tư cách của một cận vệ. Bên người Mang Tang Tử tiên sinh cần những người như vậy.”

So với cách nói khách sáo theo kiểu ngoại giao, Lục Bất Phá vẫn thích phương thức nói chuyện thẳng thắn của Pháp Bố Lý. Dù ghét hay thích ông cũng biểu hiện rõ ràng ở trên mặt, mặc dù đôi khi sẽ làm người ta cảm thấy ông ngạo mạn vô lễ, nhưng cùng người như vậy ở chung tương đối dễ hơn.

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Lục Bất Phá cùng Pháp Lý Bố, Lục Bất Phá nói: “Pha-ra-ông, ngài gọi ta Bất Phá hoặc Tiểu Phá đi. Luận tuổi tác, ngài chính là trưởng bối của ta, ngài không cần gọi ta là tiên sinh này tiên sinh nọ. Nói thật, ta thích mọi người gọi ta là Tiểu Phá, làm ta cảm thấy thân thiết.”

Pháp Lý Bố nhíu nhíu mày, nửa ngày không nói gì, rồi ông mới mở miệng: “Chuyện này không hợp lễ nghi ngoại giao.”

Lục Bất Phá cũng chọn chọn lông mày: “Lễ nghi để sử dụng trong trường hợp ở nơi công cộng, chuyện cá nhân không tất yếu phải dùng. Ngài không thích gọi ta là ‘Tiểu Phá’ hơn ‘Mang Tang Tử tiên sinh’ sao?”

Pháp Lý Bố lần thứ hai khẽ cười: “Sự xuất hiện của ngài đối với Mang Tà nhân mà nói sẽ có ảnh hưởng phi thường trọng yếu. Theo cá nhân ta nhận xét, ta không thích Mang Tà nhân mất đi chính mình. Năng lực sinh tồn của Mang Tà nhân rất mạnh, nhưng chung quy bọn họ vẫn không tìm thấy vị trí của chính mình trong tinh hệ này. Tiểu Phá, là ‘Mang Tang Tử’ của bọn họ, trách nhiệm của con rất khó khăn.”

Lục Bất Phá giật mình ngây người nhìn Pháp Lý Bố, đây là lão nhân ET kiêu mạn ngày hôm qua sao? Sao hắn có loại cảm giác tất cả mọi người đều bị ông đùa bỡn a?

Pháp Lý Bố lại khôi phục thành bộ dáng trang trọng nghiêm túc, ông cầm cổ tay trái của Lục Bất Phá, nhắm mắt lại, không có ý giải thích những điều vừa nói có ý tứ gì. Lục Bất Phá nhìn ông, nháy mắt mấy cái, vắt vắt lông mi, suy nghĩ sâu xa.

“Tiểu Phá, làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, ta muốn làm cuộc kiểm tra tỉ mỉ cho con.”

“Nga.”

Học bộ dáng Pháp Lý Bố nhắm mắt lại, nhưng Lục Bất Phá không cách nào bình tĩnh. Như vậy thôi là có thể kiểm tra giúp hắn sao? Nói như thế chẳng lẽ Hàn Cát nhân là trung y? Chẳng lẽ đây chính là tinh thần lực? Quá thần kỳ.

“Tiểu Phá.”

“Con vẫn đang cố gắng.”

Hít sâu mấy hơi, Lục Bất Phá tạm thời áp chế đầy bụng nghi vấn, không ngừng cầu nguyện ngàn vạn lần không cần phát hiện là hắn xuyên tới được nha.

Phía ngoài, bên trong phòng khách, Hiên Viên Chiến cùng Thượng Quan Nông ngồi trên hai chiếc ghế sofa đơn đối diện nhau. Một người sắc mặt âm trầm, một người nét mặt mỉm cười; một người cúi đầu nhìn bên trong cái ly trống không trên tay, một người chậm rì rì mà nhấm nháp ca-cao mỹ vị. Tổ ba người Biệt Lâm tránh ở trong phòng thì thầm, đoán già đoán non xem có phải Hiên Viên thượng tá lại cãi nhau cùng Tiểu Phá hay không.

“Chiến, Hàn cát nhân có tinh thần lực càng cao, thì khả năng chữa bệnh càng mạnh. Pha-ra-ông chịu vì Mang Tang Tử tiên sinh làm kiểm tra, liền cho thấy ông sẽ không để ngài ấy xảy ra vấn đề gì. Chiến, sự bình tĩnh vốn có của ngươi đâu?”

Hiên Viên Chiến giương mắt liếc về phía Thượng Quan Nông, nét nghi hoặc hiện lên trong mắt đối phương, nhưng vẫn  bảo trì mỉm cười. “Ngươi tựa hồ đối với ta có bất mãn. Ta làm gì chọc ngươi sao?” Tiếp theo, hắn hơi hơi nghiêng đầu, trầm tư, “Ngày đó ở Hàng Lạc tháp là Mang Tang Tử tiên sinh. Ngươi không cho ta hỏi đến, nghĩa là không muốn ta biết đến sự tồn tại của Mang Tang Tử tiên sinh hay là không muốn ta nhúng tay vào chuyện của Mang Tang Tử tiên sinh?”

Thái độ Tiểu Phá đối với hắn rất bất đồng. Nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt giữa Lục Bất Phá và mình, Hiên Viên Chiến sắc mặt thay đổi càng trầm hơn.”Thân phận của Tiểu Phá là chuyện cơ mật của liên bang.”

Thượng Quan Nông chống khủy tay trái lên tay vịn ghế sofa, chống cằm: “Chiến, ngươi không trả lời vấn đề của ta.”

“Trước khi thân phận của Tiểu Phá được công khai, ngoài những nhân viên cấp cao, bất luận kẻ nào không thể biết sự hiện hữu của hắn.” Rũ xuống mắt, Hiên Viên Chiến lại bắt đầu nhìn chăm chú cái ly của Lục Bất Phá.

Khẽ thở dài, nhưng trên mặt Thượng Quan Nông không có biểu hiện thất vọng, hắn khẽ cười nói: “Chiến, ta thực sự hâm mộ ngươi. Quan hệ giữa ngươi cùng Mang Tang Tử tiên sinh nhất định rất tốt, bằng không hắn sẽ không cho phép ngươi gọi hắn, bằng cái kia tên. Ta đã hỏi qua ông nội cùng cha ta, bọn họ nói chỉ cần Mang Tang Tử tiên sinh không phản đối, ta có thể tùy thời đến thăm. Vào ban ngày Mang Tang Tử tiên sinh có đoạn thời gian đặc biệt nào không muốn bị quấy rầy không? Ngươi là cận vệ của hắn, hẳn là rõ ràng nhất.”

Tuy rằng gia gia cùng Thượng Quan bộ trưởng luôn chỉ vì một chút việc nhỏ mà phát sinh tranh chấp, nhưng hắn cùng Thượng Quan Nông lớn lên cùng nhau, theo ý nghĩa nào đó, bọn họ là bạn bè. Nhưng vừa nghĩ đến Thượng Quan Nông sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt Tiểu Phá, Tiểu Phá sẽ vừa cười vừa nói, rồi viết thơ, ca hát, viết chữ thiếp… cho hắn, trong lòng Hiên Viên Chiến cảm thấy chưa bao giờ khó chịu như thế, khó chịu đến mức sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm.

“Chiến, ngươi không muốn ta tới thăm hỏi Mang Tang Tử tiên sinh sao?”

Hiên Viên Chiến trầm thanh nói: “Buổi sáng trước 13 giờ, buổi tối sau 24 giờ ngươi đừng tới. Tiểu Phá có đôi khi sẽ ngủ trưa, nếu ngươi muốn tới, nói cho ta biết trước.”

Hai mắt Thượng Quan Nông lóe lóe, cười nói: “Hảo. Trước khi đến ta sẽ thông báo. Cám ơn nhiều, Chiến. Khi đoàn người Pha-ra-ông trở về Hàn Cát tinh, ta cùng Long sẽ tới thăm hỏi Mang Tang Tử tiên sinh.” [Anh Nông đúng là dân ngoại giao]

“Long?” Sắc mặt Hiên Viên Chiến lại đen thêm một phần.

Thượng Quan Nông hiện lên sự bất đắc dĩ: “Toàn bộ liên bang không người nào không muốn đến thăm Mang Tang Tử tiên sinh. Là thế hệ trẻ nhất của Liên bang tứ đại gia tộc, ta, Vô Nghiệp, Long cả ba hẳn là cùng đi thăm, nhưng tình trạng giữa Vô Nghiệp cùng Long… Ta nghĩ, ta cùng Long đi thì tốt hơn.”

Bán khuôn mặt của Hiên Viên Chiến có chút rút lại, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống trước khi Tiểu Phá công khai thân phận thật là hoàn mỹ. Hắn cứng rắn cứng rắn gật đầu: “Ân.”



“Pha-ra-ông, cơ thể của con có bệnh gì sao?”

Cổ tay được buông ra, Lục Bất Phá lập tức trợn mắt, khẩn trương hỏi. Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần không cần bị phát hiện a!

Pháp Lý Bố chậm rãi mở to mắt, trên mặt đều là vẻ khó hiểu, một lát sau, ông nói: “Thân thể của Tiểu Phá, cùng Mang Tà nhân, có chút bất đồng.”

Lục Bất Phá ở trong lòng hô: đương nhiên bất đồng! Hắn là tổ tông của Mang Tà nhân a, trải qua biến hóa mấy ngàn năm, khẳng định phải có bất đồng.

“Mang Tà nhân đúng là sinh vật than cơ, thân thể của con lại không hoàn toàn là than cơ, còn có một loại kết cấu ta không thể phân biệt được. Cấu tạo nội tạng của con cũng khác, bên bụng trái có nhiều hơn một bộ phận. Tiểu Phá, con có thể nói cho ta biết con là từ đâu tới hay không?”

Nhìn biểu tình vô cùng cẩn thận của Pháp Lý Bố, Lục Bất Phá nuốt ngụm nước miếng, không khỏi khẩn trương lên.”Con, ân, con đến từ một tinh cầu xa xưa, cơ hồ đã bị hủy diệt, do nhóm người chủ tịch quốc hội mang con về đây. Do luôn hôn mê, nên con cũng không rõ quá trình xảy ra cho lắm.”

Pháp Lý Bố nghe xong lâm vào trầm tư, qua hồi lâu, hắn nói: “Điều này cũng có thể là nguyên nhân. Tiểu Phá, con cùng Mang Tà nhân có chỗ tương tự, nhưng con không phải là Mang Tà nhân thuần túy. Bất quá cũng đừng lo lắng, thân thể của con rất khỏe mạnh. Bất đồng  tinh cầu, chủng tộc cũng sẽ tồn tại khác biệt. Chứng dị ứng của con chính là do cơ thể dần thích ứng với hoàn cảnh sống mà sinh ra.”

“Mang Tà nhân không thể chấp nhận tinh thần lực của Hàn Cát nhân, nhưng vừa rồi ta thử lưu lại tinh thần lực chính mình trong cơ thể con, làm ta kinh ngạc chính là, con có thể chấp nhận. Có tinh thần lực của ta, ba ngày sau vết hồng trên người con sẽ biến mất.”

“Cám ơn ngài, Pha-ra-ông.”

Khủng bố như vậy sao?! Lục Bất Phá không có hưng phấn, chỉ có bất an, hắn đã xuyên thủng vào một khối thân thể gì vậy nè?

“Tiểu Phá.”

Lục Bất Phá ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập bối rối.

Pháp Lý Bố rất hiểu lòng người: “Không cần vì chuyện chưa xảy ra mà lo lắng. Có đôi khi khác biệt chính là thay đổi. Nếu sau này thân thể con có xuất hiện phản ứng dị thường nào, con đến tìm ta.”

Dứt lời, ông lấy từ trong túi ra một chuỗi hạt châu màu trắng, đeo vào cổ tay Lục Bất Phá. Làm hắn khiếp sợ chính là, hạt châu vừa đụng vào da hắn liền biến mất, giống như hòa tan vào trong thân thể.

“Này chính là ‘Hồn châu’ do tinh thần lực của ta tạo thành, có thể ở thời khắc nguy hiểm mà bảo vệ con. Chỉ cần con đặt chân trên mặt đất ở Hàn Cát tinh, ‘Hồn châu’ sẽ mang con tìm được ta.”

“Pha-ra-ông…” Sờ cổ tay trống trơn của mình, cái mũi của Lục Bất Phá bắt đầu lên men, bụng đầy áy náy. Tối hôm qua hành động của hắn toàn bộ đều là gạt người, lại không nghĩ tới Pháp Lý Bố lại dùng thật tâm đối đãi lại. Sớm biết như thế này, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác hỗ trợ xếp sao, hắn sẽ tự viết lời chúc phúc bằng chữ Hán ở bên trong mỗi ngôi sao.

Pháp Lý Bố hỏi: “Tiểu Phá, có thể thổi lại thủ khúc tối hôm qua không?” Thủ khúc kia làm ông nhớ tới cái ôm của thân nhân khi trở về bên thần.

“Hảo.”

Chớp mắt, mặc cho hai giọt nước mắt rơi xuống, Lục Bất Phá lấy qua cây sáo trên bàn của Hiên Viên Chiến, đi đến trước mặt Pháp Lý Bố, cúi người chào thật sâu đối với ông, rồi mới đem cây sáo giơ lên bên miệng.

Cơ thể hai người vẫn đang chờ bên ngoài đồng thời chấn động, tổ ba người ở trong phòng tị nạn cũng sững sờ, liền luống cuống tay chân mà đi lấy dụng cụ ghi âm. Trầm tẩm trong niềm thương cảm do《 Loạn Hồng 》mang lại, tinh thần lực của Pháp Lý Bố chậm rãi tràn ra, ánh sáng màu trắng như ẩn như hiện trên người ông. Tiếng sáo cùng tinh thần lực của ông lại ngoài dự đoán đang cộng hưởng lẫn nhau.

Khi âm điệu cuối từ từ dừng lại, Lục Bất Phá kinh ngạc đến ngây người nhìn Pháp Lý Bố bị bạch quang bao phủ, lúc này ông thoạt nhìn một chút cũng không giống ET, mà tựa như một vị Bồ Tát hiền lành. Hồi lâu sau đó, bạch quang mới dần dần biến mất trên người Pháp Lý Bố, ông mở mắt ra, đối với Lục Bất Phá làm một cái Hàn Cát lễ cao nhất. “Tiểu Phá, cám ơn con.”

“Pha-ra-ông.” Lục Bất Phá lập tức tiến lên từng bước đỡ lấy ông, “Nên nói cám ơn chính là con.”

“Tiếng sáo của con làm cho tinh thần lực của ta tăng lên, nó phi thường đẹp, phi thường tinh khiết.” Pháp Lý Bố vẫn còn chìm đắm trong dư vị.

Lục Bất Phá đột nhiên cảm thấy không thể đem ấn tượng ban đầu đối vị Pháp Lý Bố này cùng với bây giờ đánh đồng một chỗ. Hắn không cầm lòng nổi mà nói: “Pha-ra-ông, con có thể ôm ngài một cái không?”

Pháp Lý Bố sửng sốt, ngay sau đó, ông bị người dùng lực ôm lấy, tiếp theo đối phương buông ra.

“Pha-ra-ông, con lại thổi cho ngài một bài tiết tấu vui tươi, ngài ngồi đi.” Để che dấu xấu hổ, Lục Bất Phá đem Pháp Lý Bố ấn trở lại trên giường, cũng không chờ người đáp lại, hắn liền giơ cây sáo lên. Lập tức, trong phòng vang lên tiếng sáo với tiết tấu vui nhộn. Pháp Lý Bố không dám lãng phí, lại phóng xuất ra tinh thần lực của mình. 



Nhìn Thượng Quan Nông bên người mang vẻ mặt say mê, Hiên Viên Chiến nhìn thấy sự say mê ấy càng nhiều càng cảm thấy khó chịu, cũng không rõ nguyên nhân tại sao lại không thoải mái.