Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 280: Tra Tấn Về Thể Xác Lẫn Tinh Thần



Vương Vũ Viện nhìn Mạc Nghiên với vẻ mặt oán độc, cơn ghen tuông lúc này đã cắn nuốt đầu óc cô ta, khó hiểu nhìn người đàn ông mình yêu đang cưng chiều nó trước mặt mình, đôi mắt đầy nước mang theo vài phần bất bình:

"Mục Thần, em yêu anh nhiều lắm. Sao anh không nhìn thấy? Từ nhỏ em đã đặt mục tiêu phải trở thành vị hôn thê của anh, mỗi ngày nhắc nhở bản thân pahir thật ưu tú để có tư cách đứng bên cạnh anh, nhưng từ lúc con tiện nhân này xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi ... Nếu nó biến mất ... thì anh sẽ nhận ra sự tồn tại của em phải không? "

Tiêu Mục Thần nghe thấy lời người phụ nữ kia buông lời nguyền rủa với bảo bối của anh, tức giận nói:

" Cho dù không gặp Nghiên nhi, tôi cũng sẽ không để cô vào mắt."

Nhìn vào đôi mắt ngoan độc của anh, Vương Vũ Viện hét lên đến tê tâm liệt phế:

" Vì cái gì, em không đủ tốt sao? Anh chắc bị con khốn này bỏ bùa, chỉ muốn lừa dối em để nó không làm hại em, thực ra anh vẫn rất quan tâm em , phải không, Mục Thần?"

Bệnh thần kinh, không thể giải thích được, thực sự không hiểu hay là não heo, Thần có bao giờ nói yêu cô ta đâu mà cứ ở đó ảo tưởng!

"Ỷ vào cái danh vị hôn thê giả này mà đi hù dọa người khác? Cô nghĩ rằng tôi không biết Vương thị của cô đã lấy bao nhiêu lợi ích từ cái danh vị hôn thê giả này, các quan chức chính phủ đã cho cô bao nhiêu? Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết. Những trò vặt vãnh này không cần phải xé rách mặt nhau, nhưng con người phải biết chữ ‘đủ’ là thế nào đừng nên tham lam, lại dám có tâm tư đánh vào Tiêu gia! Quả nhiên lão nhân gia càng già càng thêm hướng thiện, không đành lòng thì để tôi xử lí. "

"Anh không thể đối xử với em như vậy, em là vị hôn thê của anh mà.”Vương Vũ Viện vẫn chấp niệm gọi bậy, ánh mắt điên cuồng biến thái nhìn Tiêu Mục Thần.

“Nghiên nhi, em định xử trí như thế nào?” Tiêu Mục Thần mặc kệ tiếng gầm thét mắng mỏ phía sau, ánh mắt chỉ đặt lên bảo bối của anh.

Mạc Nghiên liếc mắt nhìn người phụ nữ điên kia, chậm rãi tiến lên:

"Nếu như cô động vào bé con của tôi, tôi cũng sẽ động vào người nhà của cô! Vì cô đã có dũng khí làm việc này, hẳn là tự tin vì gia tộc có thế lực chống lưng sao?"

Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Vương Vũ Viện, cô nhìn thấy trong mắt cô ta hiện lên một tia may mắn và vui mừng, sau đó chậm rãi nói, môi cong lên:

“Nhưng mà, cô nghĩ mình có thể tránh được một kiếp sao?”

Cô xoay người, ngửa đầu nháy mắt với Tiêu Mục Thần.

"Thần, anh nghĩ bệnh viện tâm thần tốt hơn hay nhà tù tốt?"

"Nghịch ngợm!"

Tiêu Mục Thần kéo cô vào lòng, điểm nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô, một tay kia vuốt mái tóc đen mềm mại của cô, ánh mắt hiện lên vẻ yêu thương và cưng chiều vô hạn.

"Em muốn tra tấn tinh thần, hoặc là tra tấn thể xác, hoặc cũng có thể..."

- - - -

Lâu đài cổ, năm đại gia tộc lạnh lùng nhìn cặp vợ chồng và một ông lão đang quỳ trên mặt đất. Giọng nói già nua của họ bất lực và khó chịu, khuôn mặt ăn năn không ngừng dập đầu xin lỗi.

“Xin lỗi, chúng tôi không dạy dỗ tốt Viện Viện, xin hãy tha thứ cho con bé, đứa trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện!”

Ông Vương trầm giọng cầu xin, đứa con gái ngu ngốc này chọc ai không chọc, lại chọc đến 5 ông hoàng của Đế Đô, thêm cả người phụ nữ tên Mạc Nghiên chưa biết có thân phận gì có thể khiến năm gia tộc lớn cùng nhau ra mặt.

“Còn nhỏ? Tôi nhớ Vương Vũ Viện là người lớn rồi, nên để những lời này cho chính mình ông nghe!”

Cung Kỳ Diệp và những người khác chậm rãi bước tới, trên mặt đầy sát khí.

Ánh mắt nhìn qua ba người đang quỳ gối, lúc bọn anh đi qua, một mùi máu tanh nồng xộc lên mũi, bà Vương chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, bà nhìn họ với khuôn mặt tái nhợt và hét lên:

"Các người đã làm gì con tôi vậy? ”

Diệp Hàn Ngự chế nhạo, ánh mắt tàn nhẫn lướt qua bà.

"Làm gì à? Vậy thì bà nên hỏi cô ta đã làm gì với người thừa kế tương lai của Diệp gia!"