Ma Vương Tuyệt Tình

Chương 57: Rời đi



Sau đêm qua, lính gác được cắt cử đông hơn hẳn, liên tục ra ra vào vào, m à Vũ Đồng vẫn lẳng lặng n gồi đợi, dù sao bây giờ chỉ có thể như vậy, ít ra Thương Hiên cũng tỏ ra rất thản nhiên và bình tĩnh, ắt hẳn đã có kế sách.

Một đêm lại trôi qua, đây đã là ngày thứ 3, theo ước hẹn chỉ còn đêm nay nữa thôi, nàng sẽ rời khỏi nơi đây.

Trên đầu vang lên tiếng vụt, n hư tiếng người lướt trên mái nhà. Nàng và Hoa Nhi mở cửa chạy ra, chỉ nghe tiếng “hự” vang lên, 4 lính gác cổng đã ngã xuống.

Trên bốn góc cột là 4 bóng đen tuyền như chìm trong đêm đen, trên tay họ là những ống trúc kỳ dị, vang lên tiếng “phụt” liên tục.

Hoa Nhi có vẻ ko thấy kỳ lạ, nàng ta chạy vào ôm lấy túi hành lí, trịnh trọng nói với Vũ Đồng: “Nghe nói họ chính là cận vệ thân cận của Thái Tử, nương nương, chúng ta sẽ rời k hỏi đi!”

-Ngươi có thể phản bội hắn mà theo ta sao?

-Nương nương là gia đình của Hoa Nhi, nô tỳ nguyện theo nương nương đến chân trời góc bể.

Tiếng “phụt” vang lên càng n hiều, thân hình lính gác càng, thật kỳ lạ, đội ngũ lính gác cũng ko phải thường, ai cũng biết, binh lính của Dục Hỏa Quốc đều l à những tinh anh được rèn luyện từ nhỏ trong hàng trăm người, thế mà hôm nay dễ dàng gục xuống.

Nhưng Vũ Đồng ko còn tâm trí nào suy nghĩ về việc này, theo ra hiệu của một hắc y nhân, nàng và Hoa Nhi vôi v àng lẻn theo.

Cửa Lãnh Cung đã hiện ra trước mắt, số binh l ính ngã quỵ vẫn cứ tang l ên, vô cùng thuận lợi cho cả hai người thoát ra.

Chợt trong không khí tỏa ra mùi lan thơm nồng, Vũ Đồng linh tính ko lành, vội núp đằng sau hắc y nhân dẫn đường. Bóng h ồng tươi rực rỡ trong đêm theo dải lụa bay xuống nhẹ nhàng kinh diễm. Ko ai khác, chính là Lan.

-Vũ Đồng, ngươi ko thể rời khỏi đây!

Vũ Đồng cắn môi: “Hắn ra lệnh cho ngươi?”

Lan cười khổ: “Ko, tự ta đến đây, muốn g ặp người nói chút chuyện, ko ngờ thấy một màn này, nhưng Vũ Đồng, ta ko thể để ngươi rời khỏi nơi đây!”

Vũ Đồng nhìn chăm chăm vào Lan, rồi kiên định: “Ko phải ngươi yêu h ắn sâu đậm, ko phải ngươi cũng ko thích ta sao? Ta rời đi phải là chuyện tốt chứ?”

-Nhưng sẽ tốt hơn là với ả tiện nhân độc ác kia, vì vậy, Vũ Đồng, ta ko thể để chuyện này xảy ra, vì Vương phải được hạnh phúc, ta nguyện cả đời bảo vệ hạnh phúc cho người.

Nói đoạn, Lan phóng lên, dải l ụa màu hồng vươn ra, mềm mại lúc đầu, rồi bỗng sắc bén như lưỡi nhuyễn kiếm, lia về phía hắc y nhân.

Mà thân thủ hắc y nhân cũng ko kém, hắn nhảy lên, đạp lên dải lụa làm điểm tựa mà lao về phía Lan. Dải lụa vâng lệnh chủ nhân thu về, chuẩn bị tiếp chiêu. Hắc y nhân ko hề nao núng, ống trúc trong tay nhanh nhẹn hướng về phía hồng y nữ tử. Móng vuốt trên bàn tay nhỏ xuất ra, kẹp chặt lấy đầu ống trúc, chưởng lực trong bàn tay phát ra, đẩy lùi hắc y nhân ra xa mấy thước.

Nhìn thấy thân thủ dẻo dai có lực của Lan, hắc y nhân biết mình đụng phải cao thủ, y ko hề nao núng, xoay xoay ống trúc trong tay, những lưỡi dao mỏng sắc nhọn vùn vụt bay đến. Ko có sự phòng bị ám khí, Lan lúng túng phóng lên tránh ra, mà ngay khoảnh khắc đó, hắc y nhân lắc mình lao ra đằng sau Lan, ống trúc trong tay lóe sáng hướng thẳng về đầu vai Lan mà hạ xuống. Vũ Đồng đứng n goài quan sát, vội hét lên: “Cẩn thận đằng sau…” làm Sơn Minh cười khổ vội thu về đáp xuống.

Thấy đổi thủ lui về cố thủ, Lan vận công, từ trên cao, bay lên những dải lụa hồng lấp lánh, nhắm thẳng hắc y nhân đứng dưới đất. Do đã có kinh nghiệm lúc nãy, Sơn Minh ko hề tỏ ra sợ hãi, đứng v ững nghên đón, ống trúc hùa theo lực cuốn của dải lụa, cuốn lại từng từng lớp. Sơn Minh cười khẽ, có lẽ mình đánh giá nữ tử này khá cao.

Đột ngột một dải lụa hồng từ đâu đánh đến, quá bất ngờ, Sơn Minh ko kịp trở tay, dải lụa quấn quanh người hắn, rồi từ từ thít chặt mà trên cao, Lan đang dồn nội l ực vào mười ngón tay.

Người dưới đất đã bị thít chặt, cựa quậy, rồi như cạn lực, từ từ khụy xuống. Hoa Nhi thấy tình h uống ko ổn, vội che trước người Vũ Đồng, có một điều ít người biết, Lan ko chỉ là phi tử sủng ái của đế vương Dục Hỏa Quốc mà còn là một trong những 4 ám vệ tinh anh của Vương, thực lực vô cùng cao, đừng nhìn thấy thân hình yểu điệu phong tình mà đánh giá lầm, cuối cùng chỉ có thể “chết dưới bóng mẫu đơn”.

Mắt thấy đối thủ có lẽ đã ko chịu nổi, Lan chuẩn bị buông tay, ra kích cuối cùng. Nhưng ko ai ngờ, bóng dáng hắc y nhân tưởng đã quỵ xuống đột nhiên đứng thẳng dậy, một tiếng “uỳnh” vang lên dữ dội, dải lụa nổ tung, văng ra những mảnh hồng tươi rực rỡ, mà cả người Sơn Minh cũng tràn đầy những vết cắt ứa máu, hắn ho khùng khục,một bụm máu rơi xuống đất, có v ẻ bị thương ko nhẹ, trong hai tay h iện lên những vuốt sói đâm từ xương mu bàn tay ra, đầm đìa máu, có lẽ nếu ko p hải thời k hắc sinh t ử, hắn cũng ko chọn lựa phương thức này.

Một tiếng “bịch” lại vang lên, cả thân h ình Lan như lá úa rụng mùa đông, rơi xuống đất, khóe miệng tràn ra máu đỏ tươi. Do bị phản lại lực tấn công, Lan bị nội thương khá nặng, hôn mê trên đất.

Tiếng chân người náo loạn từ phía bên kia đường m òn vọng lại, Sơn Minh lo l ắng thúc giục, Vũ Đồng cuối cùng ra một quyết định làm tất c ả sững sờ, kéo luôn Lan đang trọng thương hôn mê theo họ một đường thoát ra Lãnh Cung.

Một đường theo rừng trúc trốn ra, trước mặt là bờ tường cao ngất, Sơn bản và Sơn Húc ăn ý gật đầu, đẩy Sơn Minh bị thương lên trước, quay đầu nói với Vũ Đồng: “Bên n goài đã có người của mình chờ sẵn, nương nương chỉ cần bám sát Sơn Minh là được, chúng ta sẽ hộ tống đằng sau. Thứ lỗi tại hạ ….”

Nói đoạn, hai tay rắn chắc lực lưỡng của Sơn Bản đã giơ ra, tóm lấy vai của cả ba, quăng lên như quăng đồ chơi, Hoa Nhi có chút ít nội công, vững v àng đáp xuống ,mà Vũ Đồng chới với cùng lan đang hôn m ê thì ngã xuống đau điếng, tuy nhiên có lẽ đã chuẩn bị, bên kia chất sẵn một đống rơm cao.

Trước mắt là Sơn Minh bị thương và một hắc y nhân dong dỏng cao, gầy gò. Hắn cầm một ống nhỏ xíu, thổi vào 3 hơi, một xe ngựa đơn sơ chạy lại, cả 3 người vội vã leo lên, mang theo Lan đã hôn mê.

Đêm tối, cả Lãnh Cung sáng trưng bởi la liệt đuốc nến và đèn, Thiên Tứ chạy hết đầu này đến đầu k ia, mồ hôi ướt đẫm, mà lính thị vệ mãi vẫn chưa mang tin vui trở về, Cổ Nghịch Hàn đôi mắt tràn ngập tơ máu, phẫn nộ đập phá toàn bộ đồ đạc.

Hắn đã lường trước, mới tăng cường lính gác, thế mà nàng lại dễ dàng trốn ra được. Nàng chán ghét hắn đến mức độ này rồi sao?

Mai từ đâu ung dung bước vào, nhìn một mảnh hỗn loạn vỡ nát trong nội điên, cười khẽ, tiến đến vỗ vai Cổ Nghịch Hàn, châm chọc: “Sao thế, tức giận à? Trong lòng đã có mỹ nữ, còn nhớ đến ai khác nữa à? Nữ tử nào có bản lĩnh mức này nhỉ?”

Cổ Nghịch Hàn vung tay, một làn gió xé đến, gò má Mai bỏng rát, hắn hét lớn: “Cút…Mai …ngươi cút đi cho ta!”

Một đường máu ẩn hiện, Mai nhẹ nhàng quẹt tay, cuồng tiếu: “Được, ta cút, nếu cần, có thể gọi ta!”

Suốt gần một đêm, cả hoàng cung như bị lật lên, một viên gạch cũng ko b ỏ sót, mà bóng dáng người cần tìm vẫn ko thấy tăm hơi. Mà lúc này, Lan quý phi cũng biến mất, Cổ Nghịch Hàn điên cuồng cả một đêm, giờ thì lạnh lẽo ngồi trên đại điện, phẩy tay, toàn bộ lính gác lãnh Cung đều bị đưa ra hành hình.

Quần thần nơm nớp lo sợ, quyết định cầu viện mỹ nhân trong lòng của Vương. Hi vọng sự xuất hiện của Diệm Cơ sẽ xua tan được sự phẫn nộ của hắn.

Ngươi mong ngóng cũng đã xuất hiện, Diệm Cơ đẹp kinh diễm, một thân bạch y lấp lánh, nhẹ nhàng bước vào, quần thần thở một hơi, len lén rút ra ngoài.

Diệm Cơ đến gần, hai tay quàng qua vai Cổ Nghịch Hàn đang âm hàn trên ghế rồng, thổi khí: “Đừng tức giận nữa, chàng cả đêm ko ngủ, nên nghỉ một chút, có tin tức gì, hạ nhân sẽ báo ngay mà!”

Hắn ko nhấc mi, gỡ hai cánh tay trắng phấn nộn ra, đứng lên. Diệm Cơ cắn môi: “Dù gì đó cũng là nguyện vọng của nàng ta, chàng …có thể nào…thành toàn?”

Ngoài cửa có tiếng bước chân, một tên thị vệ cấp tốc chạy vào, ngã rạp ra đất, bẩm tấu: “Bẩm Cương, đã phát hiện đoàn người của Thái Tử, hiện họ đang hướng về cổng thành, muốn rời đi…”

-Đóng cổng thành, điều thêm lính gác, chuẩn b ị ngựa, Trẫm sẽ đến đó!

Nói rồi, khoác hắc phi phong, chân bước ra ngoài, một lực đạo đằng sau kéo lại, cả người Diệm Cơ nhào lên, ôm chặt lấy thân hình cao lớn của Cổ Nghịch Hàn: “Ko được đi, thiếp ko cho chàng đi, quên đi, quên người đó đi, chàng có thiếp rồi, hãy quên người đó đi, thiếp biết, chàng là nhất thời…nhất thời mới nhìn đến nàng ta, nhưng mà thiếp đã trở về rồi, ko phải sao, vậy thì nàng ta, đáng lẽ phải biến mất sớm hơn rồi chứ, Vũ Đồng, cuối cùng chỉ là thế thân của thiếp thôi, thiếp biết, chàng nhớ nhung thiếp nên mới như thế, cả Mẫu Đơn, cả Vũ Đồng, cả hai đều là thế thân của thiếp, nhưng đoạn thời gian chia cách của chúng ta đã qua rồi mà, đã qua rồi mà ko phải sao?...”

-Vũ Đồng ko phải là thế thân của nàng, càng ko phải thế thân của ai, nàng ấy chính là nàng ấy.

Cổ Nghịch Hàn, n ắm chặt nắm tay, ko quay đầu, bước ra ngoài, Diệm Cơ điên cuồng gào k hóc sau lưng: “Ko được đi, thiếp ko cho phép chàng đi, chàng sẽ hối hận, thiếp sẽ khiến cho chàng hối hận, ko đươc đi….!”

----------------

Cổng thành…

Một đoàn người ngựa sang trọng bị chặn lại, cổng thành đóng im ỉm.

Thương Hiên trầm mặc ngồi trong xe, mà Sơn Bản nóng nảy đã rời khỏi xe ngựa, thân hình cao lớn áp đảo, to tiếng qua lại với đội trưởng lính canh.

-Ngươi chán sống mới dám chặn đườngThái Tử Thiên Lang Quốc rồi!

Đội trưởng lính canh vẩn cứng rắng ngăn cản, một mặt xoa dịu: “Vương đã có lệnh, muốn tận tay tiễn Thái Tử rời khỏi Dục Hỏa Quốc, ngài đang trên đường đến đây, mong Thái Tử chờ thêm một chút”

Giọng Thương Hiên nhàn nhạt: “Hừm…ta lại ko thấy có tí thành ý gì!”

-Vậy chứ hành động của Thái Tử là có thành ý với Trẫm sao?

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, nhất tề những người có mặt đều quỳ xuống, bóng phi phong phất phới trong gió ban mai, ko làm giảm sự lạnh lùng tàn bạo của Cổ Nghịch Hàn.

Thương Hiên cười nhạt, bước xuống xe ngựa, hướng Cổ Nghịch Hàn gật đầu: “Ý của Vương ta ko hiểu lắm!”

-Cũng chẳng có gì, chỉ là muốn tiễn đưa Thái Tử, thuận lợi hỏi xem, ko biết Thái Tử có lầm lẫn m à mang nhầm người của Trẫm theo luôn hay ko?

-Haha, rất cảm tạ vương đã chiếu cố, c òn về phần mang nhầm cái gì đó, Vương cũng thấy rồi, toàn bộ tùy tùng đều là người của Thiên Lang Quốc…”

-Thà giết lầm hơn bỏ sót…Xét!

Một đoàn lính thị vệ từ đâu tiến đến, lục soát toàn bộ xe ngựa cùng rương hòm hành l ý, cả thị nữ, tùy tùng của Thương Hiên cũng buộc phải gỡ khăn trùm mặt, kiểm tra gắt gao.

Nhưng ko thấy tăm hơi người cần tìm, gương mặt Cổ Nghịch Hàn tối lại. Còn Thương Hiên vẫn nhàn nhã cười, rồi phẩy tay lên lên xe ngựa, chờ lính gác mở cổng thành.

Bên phía sườn núi hướng ra sa mạc biên giới Dục Hỏa Quốc, một cỗ xe ngựa đơn sơ chậm rãi trên đường tiến ra hướng quan ngoại. Hai nam tử ngồi đánh xe ngựa nhàn nhã, trong xe là ba nữ tử mệt mỏi nằm ngủ.