Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 69



Nguyện ước của Vong Hương

” Ma do tâm sinh. Nếu thức tỉnh được chủ tâm, tức sẽ giải thoát. Nếu đến được giải thoát tức là Bàn Nhược tam muội.”

Người kia ngồi trên đài sen cao cao, thanh âm ngân nga thần thánh, khuôn mặt cũng bị hoa quang rực rỡ chiếu chói mơ hồ không rõ. Trên bầu trời hồng nhạn ẩn hiện kêu to khởi vũ, vạn sự vạn vật cảm tạ, thành kính, tinh lọc trong tiếng nam nhân tụng kinh phật trang nghiêm. Đó là Phật tổ, sức mạnh của Phật tổ khi nào tồn tại trong vạn vật, hắn không muốn biết, có lẽ, tâm hắn cũng cùng trầm luân theo sức mạnh thánh khiết này, cùng quỳ gối dưới toà sen cao cao, cùng chìm đắm trong một giấc mộng nào đó quang minh lại vô tận, nhưng hắn vẫn tỉnh. Từ trong một loại hỗn độn nguyên thủy tỉnh lại, thức tỉnh trong an nhàn hòa cát vô tận, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình xao động, phảng phất như xao động chất chứa mấy trăm vạn năm trong huyết nhục bứt rứt vỡ đê.

Tay giơ lên, một mảnh tro bay khói tản, mọi người kinh hoảng thất thố, tiên nhân cao cao tại thượng lúc này lại chật vật không chịu nổi, không chút lực chống cự, tựa như con kiến, hắn cảm thấy căn bản không cần thiết phải tồn tại.

Hắn không biết hắn là ai, hắn cũng không biết đây là đâu, chỉ biết thánh khiết mấy vạn năm không đổi làm hắn bỗng nhiên thấy chán, thế giới đáng thương, để hắn hủy hết mọi thứ đi, hủy diệt hư vô, hủy diệt hòa bình, khiến mọi thứ trở về nguyên thủy, để mọi thứ một lần nữa nảy sinh với cách thức của hắn, thay trời đổi đất, đây là chuyện hắn muốn làm.

Trời sụp đất nứt, Càn Khôn đảo lộn, đây là đối quyết lừng lẫy nhất thế thượng, cũng là lần đầu tiên hắn thấy nam nhân kia có biểu cảm, thương xót, thiêng liêng, còn mang theo một chút đau thương và phiền muộn vô danh nhàn nhạt. Như Lai phật tổ, đó là Như Lai phật tổ sao? Hai người giằng co trên đại địa nhiễm máu, dù y sam đã mất hết hoa lệ, dù đều bị thương và mỏi mệt, nhưng nam nhân này vẫn có sức mạnh phong ấn năng lực của hắn, vẫn dùng thanh âm từ bi vạn năm không thay đổi nói.

“Ma vực tiên cảnh chỉ giữa một con đường, ngươi vốn có tuệ căn lại chịu không nổi phiền nhiễu thế tục, ma tính vừa tỉnh là sinh linh đồ thán, thiên hạ đại loạn. Sát nghiệt của ngươi quá nặng, cứ hạ phàm lãnh kiếp thanh tịnh dị tâm đi.”

Thân thể dần bị hút vào hắc động sâu không thấy đáy, chỉ có vẻ mặt hắn càng lúc càng rực rỡ, hắn cười, cười cuồng vọng đắc ý.

” Như Lai, ngươi chờ đi, cuối cùng rồi sẽ có một ngày ta trở về tìm ngươi, cuối cùng rồi sẽ có một ngày!”

Trở về, trở về làm gì?….

Lại gặp ác mộng, Lạc Vô Trần ngồi dậy từ sàn thuyền, đêm tối sâu thẳm, một hai viên tinh tú nhấp nháy dẫn dắt nơi xa… Bồng Lai tiên cảnh. Đó là nơi Vong Hương nở hoa, nhưng, tại sao trong lòng kích động như thế, nhiệt lưu mênh mông mãnh liệt tán loạn toàn thân, như muốn khóc ra tiếng, lại mơ hồ có chút sợ hãi, cảm xúc cuồng dã xa lạ như vậy, thật giống như trong mộng, cái người trong mộng kia, y là ai chứ?

” Khặc khặc… Người kia chính là ngươi mà… Ngươi mà…”

Nước gợn lưu chuyển, thanh âm xa lạ dưới sắc nước đen ngòm đắc ý cười rộ lên, một cái đầu bám đầy rong tảo từ dưới nước thoát ra giữa không trung, trong đám rong tảo rối rắm xanh rờn lộ ra hàm răng dày trắng, cái đầu xương khô cười cười quái dị, nhìn thẳng Lạc Vô Trần kinh hãi, mở miệng lại là một tiếng rít the thé.

” Ngươi là ma đầu, ngươi là ma đầu, ngươi sợ hãi… Ha ha, ngươi sợ hãi.”

Rong tảo trên đầu lâu dần rơi xuống, trong hốc mắt tối tăm phảng phất như có lục quang thiêu đốt, hơi thở nguy hiểm dần tới gần, Lạc Vô Trần lại không thể nhúc nhích, thân thể phảng phất như bị trúng định thân thuật, cho đến lúc huyết quang chợt hiện, ngực đã bị đầu lâu cắn ra một mảnh đỏ tươi.

Bang!

Bạch cốt bay tán loạn, tan thành bột phấn màu trắng, tán vào trong nước, mọi thứ ban nãy phảng phất như ảo giác.

” Ha ha, đó không phải ảo giác.”

Đầu thuyền không biết khi nào đã ngồi một nam tử trầm trầm cười khúc khích, y sam nguyệt sắc, mày kiếm mắt sao, rõ là một người mỹ lệ tao nhã, dù trong đêm tối, trên người y vẫn có quầng sáng màu trắng, đem cả chiếc thuyền bọc trong bạch quang ấm nồng.

Lại là một thần tiên nữa sao?

” Không sai, ta là tới cứu ngươi.”

Nam tử cười khoan thai, nâng tay hóa ra một vòng sáng bay đến trên người Lạc Vô Trần, thương khẩu chảy máu nháy mắt khép lại, một cỗ khí tức ấm áp theo kinh mạch dần khuếch tán ra, Lạc Vô Trần thoải mái muốn thở phào.

” Tại sao muốn cứu ta?”

” Cứu người còn cần lý do sao?”

Nam tử buồn cười nhìn hắn.

” Ban nãy là vô ảnh quỷ, chuyên dựa vào nhìn trộm nội tâm kẻ khác xâm phệ linh hồn, ngươi trong mắt nó chính là một bữa ăn ngon đấy!”

” Hừ, bữa ăn ngon?”

Lạc Vô Trần lạnh lùng nhướng mày.

” Dù ngươi không cứu ta, ta cũng có thể giết nó.”

” Ta biết.”

Nam tử không nửa phần kinh ngạc, lại tức thì thay đổi một thần sắc cô đơn.

” Hắn chung quy vẫn nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ta chỉ có thể liều mạng cứu, cứu một là một, mới có thể đợi bên cạnh hắn.”

Lý luận kỳ quái, nam nhân kỳ quặc, Lạc Vô Trần không nhìn y nữa, chỉ lẳng lặng ngồi trong khoang thuyền, hắn có chuyện của mình, tại sao phải quản ân oán dây dưa của kẻ khác. Nam tử cũng ngồi im lặng, sao thưa trăng sáng, ánh mắt đạm đạm của y rơi trên người Lạc Vô Trần, khóe miệng hơi cong, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thấy.

” Ngươi muốn đến Bồng Lai?”

Ngữ khí hỏi han từ phía sau bay tới, Lạc Vô Trần sát khí chợt bùng, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản hắn, cho dù là thần tiên cũng không thể, dù vận dụng sức mạnh Nguyệt Dương làm hắn đau đớn đến độ ngay cả linh hồn cũng đang cháy. Lúc trước, Liễu Sinh Hương chính là cứu hắn như vậy sao, thiêu đốt linh hồn chính mình, cuối cùng tóc trắng xoá, hồn phách hư vô.

” Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi.”

Nam tử mỉm cười lắc đầu.

” Ta cũng không thương tổn tất cả sinh vật thế gian, dù tội ác tày trời ta cũng muốn tận lực tinh lọc nó, mà linh hồn ngươi lại sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, ngay cả ta cũng thấy mặc cảm.”

Sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Họ cũng từng nói như vậy nhỉ, Lạc Vô Trần cười gượng, nhưng hắn tại sao cảm thấy mình đã vô phương cứu chữa?

” Sự tình cũng không phải như ngươi nghĩ.”

Nam tử tựa hồ rất thích vận dụng thuật đọc tâm, thảnh thơi nhàn nhã nói.

” Bồng Lai có hoa tên Vong Hương, có thể giải kết vạn vật thế gian, nếu ngươi tìm được nó liền có thể toại nguyện, cuối cùng thành thân thuộc.”

” Bất quá, Vong Hương hoa kỳ chưa tới, dù có tới, với tu vi ngàn năm của ngươi muốn đoạt hoa để ước nguyện e rằng còn chưa được.”

Nam tử chậm rãi sửa sang lại một chút hỗn độn trên y sam, thấy Lạc Vô Trần sắc mặt nháy mắt có chút xám trắng, chớp chớp mắt giảo hoạt.

” Ngươi biết không? Chỉ có ta mới giúp ngươi được.”

Giúp Lạc Vô Trần hắn bắt được hoa Vong Hương, là muốn đoạt dùng cho bản thân sao, Lạc Vô Trần ngay cả nhìn cũng không muốn thấy y.

” Hi hi, ngươi quả nhiên không tin ta.”

Nam tử nhướng mày.

” Hứa Hiên ta còn có thể gạt người sao?”

Bạch quang bỗng nhiên dâng lên đem hai người bao phủ, một trận đất xoay trời chuyển, nam tử gọi là Hứa Hiên nhẹ nói trong sương trắng.

” Bồng Lai tiên cảnh dù ngươi phiêu bạc một vạn năm trên biển cũng không đến được, thần vực là nơi chỉ rộng mở cho thần linh, dù ngươi có pháp lực ngàn năm bất quá cũng chỉ là một nhân loại, cứ để ta giúp ngươi một tay đi.”

Lưu quang tiên cảnh, loan phượng ca hát, còn chưa tới Bồng Lai mờ ảo trong mây mù, đã cảm nhận được thánh khiết cao thượng tiên cảnh, đàn sáo êm tai, vàng son choáng ngợp nhân gian cũng không sánh bằng. Nơi này tràn đầy một loại khí tức hòa bình cổ kính, khiến người ta bất tri bất giác trầm luân thăm thẳm. Lạc Vô Trần nhíu mày, kiềm nén sóng triều mơ hồ dao động trong tâm, sao lại bất an như vậy? Xao động lẩn trốn trong huyết nhục khát máu, chẳng lẽ đúng như lời nói của đầu lâu, hắn, vốn là một ma vương, ma vương nhất quyết tử chiến cùng thần linh tôn quý nhất trong thiên địa.

Lúc chân đạp lên thổ địa kiên cố, nam nhân gọi là Hứa Hiên kia bỗng nhiên hư không tiêu thất, chỉ có tiếng cười mơ hồ quanh quẩn trong không khí.

” Lạc Vô Trần, ta đã giúp ngươi tới Bồng Lai, sống hay chết, thành hay bại toàn bộ do bản thân ngươi, hy vọng ngươi không phải làm ta thất vọng! Ha ha ha…”

Lạc Vô Trần xoa ngực, sóng triều cuộn trào mãnh liệt quay cuồng, phảng phất như đang kháng cự một sức mạnh vô danh đáng sợ nào đó, hắn hiện tại, ngay cả nhấc chân cũng là cực kỳ khó khăn.

” Kẻ nào dám tự tiện xông vào Bồng Lai tiên cảnh!”

Bạch y phi vũ, hơn mười thủ vệ tiên nhân đã bao vây hắn, bóng đêm sáng rõ, Lạc Vô Trần hơi cúi đầu, khóe miệng một chút ý cười châm chọc, mới đến liền bị phát hiện, thật đúng là xui xẻo, là Hứa Hiên kia cố ý sao? Cố ý để hắn bị người phát hiện?

” Các hạ là ai?”

Một người từ trong đi ra, đạm bạc lại uy nghiêm. Y lạnh lùng đảo mắt qua Lạc Vô Trần cúi đầu, nam nhân không hiểu sao quét qua một chút hoang mang, giống như sợ hãi thật lâu trước kia đột ngột tuôn trào.

” Ta muốn có được hoa Vong Hương.”

Hít sâu một hơi, Lạc Vô Trần ngẩng đầu lên, tia nắng ban mai ôn nhu chiếu vào trên mặt, kiên định không dao động.

Ngay sau đó, tiên nhân bạch y trên cỏ tán một cái sạch sẽ, chỉ còn lại gió, bất an gào thét.

Sờ má mình, Lạc Vô Trần cười ảm đạm, cũng tốt, e rằng mình rất giống ma đầu trong mộng kia, ngay cả Như Lai cũng có thể bị y đả thương thành như vậy, trách không được những người này lại sợ hãi. Cũng có thể mình chính là y chăng, trong lòng có hoảng sợ đạm nhạt, đó là một sinh mệnh thế nào? Có phải tựa như Sinh Hương, chiếm cứ một góc nào đó ở trong lòng, chỉ là, linh hồn này quá mức bá đạo tà ác, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng đang chờ đợi cắn nuốt hắn.

” Vong Hương, ngươi rốt cuộc đã đến.”

Vong Hương, tên người trong mộng kia sao? Sao lại giống hoa Vong Hương vậy? Trong lòng có dự cảm bất an, Lạc Vô Trần nhìn đại đội tiên nhân bồng bềnh tới trước mặt, người bạch y bạch bào đi đầu, một chòm râu trắng tang thương khắc đầy năm tháng, con mắt vốn nên đen nhánh kia cũng có sương mù trăng trắng. Vốn phải là tiên nhân bình yên nhàn nhã, lại mang theo một loại căng thẳng cùng uy nghiêm nguy cấp.

” Ta không có ý đánh với các ngươi, chỉ cần đem hoa Vong Hương giao cho ta.”

Lạc Vô Trần chậm rãi nói, hai mắt nhìn quét toàn bộ.

” Nếu không ta phải biến nơi này thành Tu La địa ngục.”

Tiên nhân sắc mặt khẽ biến, lại chợt thở dài thật mạnh, ánh mắt nhìn hắn vừa thương xót vừa kinh sợ.

” Ngươi chính là hoa Vong Hương, chuyện ngàn năm trước đây, ngươi thật không nhớ sao?”

Bạch y lão nhân thâm thâm hít khí.

” Ta sớm biết ngày này sẽ đến, chuyện năm ấy, ngoại trừ mấy người chúng ta may mắn còn sống sót, không còn người biết nữa, dù sao Bồng Lai sự kiện là ác mộng lớn nhất của tiên giới chúng ta.”

Trong đầu như có cái gì nổ vang, thân hình Lạc Vô Trần có chút bất ổn, trong ngực khí huyết cuồn cuộn, từng tình tiết thiết kế tinh mỹ lướt qua trước mắt, phật ngồi phía trên đài sen cao cao, tiếng tụng kinh thành tâm cầu nguyện, và tiếng cười quái dị của một kẻ vô danh, thanh âm kia xuyên phá tâm tạng tụng kinh phật.

” Ngươi là hoa Vong Hương cao quý, tiếp nhận linh khí thiên địa, ấp ủ tinh hoa vạn vật, vì sao phải khuất phục dưới trướng nam nhân kia, tại sao không lấy sức mạnh chính mình thay trời đổi đất, tại sao, tại sao…”

Sinh linh đồ thán, máu nhiễm đại địa, tiếng thét chói tai, rên la kêu lóc, vị khói bụi, mùi máu tươi, phút chốc làm tai mắt mũi miệng hắn choáng váng. Vô số tiếng gào thét sợ hãi bi ai nức nở cầu tha xuyên tới, mộng chưa bao giờ trở nên chân thật như lúc này, hắn phảng phất như có thể thấy trên tay mình còn nhiễm máu nam nhân cao quý kia, tiếng cười đắc ý vênh váo của bản thân.

Tại sao? Mình, quả thật là hoa Vong Hương rơi vào ma đạo sao? Tâm có một khắc hoàn toàn trống rỗng, Liễu Sinh Hương, Nguyệt Dương, các ngươi đều đang đợi ta, đợi ta dùng hoa Vong Hương đổi lấy hạnh phúc, nhưng các ngươi cũng biết, trên đời này vẫn có chuyện tâm ước bất thành, hoa Vong Hương là thần vật pháp lực cao cường, nhưng vẫn đánh không lại dục niệm, dục vọng trăm ngàn năm qua, tiên đạo tăng chúng cũng không thể tránh được.

” Ha.. Ha ha ha….”

Lạc Vô Trần bỗng nhiên cười to, hắn cười thê lương như quỷ, tuyệt vọng hung tàn, trên mặt đất tự nhiên cuồn cuộn nổi lên một trận gió lạnh, buốc thấu xương người, sức mạnh đang tuôn ra, tâm lại dần dần mê liệt, một loại tâm tình hân hoan cuồng hỉ nguyên thủy từ từ chiếm giữ tâm tư, còn mang theo một loại dương dương tự đắc khó có thể che giấu.

” Ta đã trở về, ha ha ha, ta đã trở về.”