Ma Túy

Chương 19



Cơn đau buốt từ trong tim từng chút lan ra toàn thân.

Tôi có chút không thở được, trong mắt đều là nước mắt, quật cường không cho nó rơi xuống.

"Nếu như em nói em chính là Lam Yêu thì sao." Giọng nói của tôi bất giác nghẹn ngào.

Ánh mắt Bạch Tứ lạnh lùng. Tia sáng lờ mờ rơi trên người hắn tạo thành một mảng bóng râm.

Hắn dùng mũi dao nâng cằm tôi lên, nhìn tôi mà không có bất cứ tình cảm gì.

"Cô không phải."

"Vậy tại sao..." Môi tôi run run, "Tại sao...mấy ngày trước anh không nhận ra."

Hắn cười nhạo.

"Tôi yêu Yêu Yêu đến mức dù cô ấy thay đổi nhiều như vậy, tôi vẫn nghĩ rằng cô ấy có thể đã nghĩ thông suốt rồi, cô không biết lúc đó tôi đã vui vẻ biết bao nhiêu."

"Nhưng phản ứng trong lúc nằm mơ của cô hôm nay, không thể không khiến tôi sinh nghi."



"Sau đó tôi bình tĩnh nghĩ lại..." Bạch Tứ tự giễu nói, "Cô ấy làm sao có thể tha thứ cho tôi."

"Không bao giờ có khả năng."

Hắn nhìn tôi, lúc hắn nói trong đôi mắt tràn ngập nước mắt.

Tim tôi giống như bị một sợi dây thép trói chặt lại, rất đau.

"Anh vì cô ấy, đi tới bước đường này, đáng giá sao."

Bạch Tứ cười, trong mắt đầy nước: "Đáng giá hay không tôi cũng chấp nhận."

Nói xong, hắn nhanh chóng giơ tay áo lên lau, sau đó lạnh lùng hỏi tôi.

"Cô rốt cuộc là ai, đừng hỏi tôi những điều không liên quan đến chuyện này."

Không có chút nào liên quan sao.

Tôi mím môi nhìn hắn, cười rạng rỡ.

Hắn nhíu mày: "Cười cái gì? Muốn chết sao?"

"Không muốn." Tôi nói.

"Vậy Yêu Yêu ở đâu, cô mau nói cho tôi."

Mắt tôi rủ xuống, do dự.



"Lam Yêu...Tôi cũng không biết cô ấy đi đâu, sau khi tôi ngủ dậy, đã ở trong cơ thể của cô ấy."

Không khí phút chốc yên tĩnh.

Bạch Tứ đột nhiên cười lớn, vuốt vuốt con dao.

"Cô đang đùa với tôi sao? Bây giờ đã thời đại nào rồi? Thế kỷ 21, cô dùng chiêu này đối phó tôi? Cô coi tôi là đồ ngốc sao? Hả?"

"Tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì dịch dung thành Lam Yêu, còn có mật đạo dưới giường kia, cô rốt cuộc cùng người bên ngoài hợp tác... thay xà đổi cột bao lâu rồi? Hả? Che giấu tốt như vậy?"

"Yêu Yêu đến cùng ở đâu, còn không nói đúng không."

Tôi im lặng nhìn hắn chất vấn, nước mắt không kiểm soát được rơi xuống, nhẹ giọng đáp: "Anh không tin thì tôi cũng không có biện pháp gì."

"Không nói phải không?"

"Tôi đang nói sự thật, hơn nữa, tôi đề nghị anh mau trốn đi, càng xa càng tốt, nếu không anh sẽ chết."

Dù sao cũng đã bại lộ, tôi thẳng thắn đem toàn bộ nói ra, cho dù hắn cũng sẽ không tin.

Quả nhiên, Bạch Tứ nhìn tôi giống như nhìn một bệnh nhân tâm thần, hắn hung hăn bóp mạnh cằm tôi: "Cô đang nói hươu nói vượn cái gì nữa? A?! Cô con mẹ nó rốt cuộc là ai!!"

"Lộc Miên."

Lộc trong cẩm niên trầm, Miên trong sương lạnh.

"Bây giờ tôi không cần lấy cái tên Lam Yêu đi thích hắn.

Ít nhất vẫn còn có điểm tốt này.

Tôi tự an ủi.

"Lam Yêu ở đâu!"

"Không biết."

"Cô có phải thật sự muốn chết."

Sát khí trong mắt hắn xuyên thấu trái tim tôi.

Bạch Tứ thích Lam Yêu, Lộc Miên cuối cùng vẫn kém Lam Yêu.

Tôi cười ưu nhã.

"Vậy anh mau giết tôi đi."