Ma Thần Tướng Quân

Quyển 13 - Chương 4: Con gái



Dương Chính hiện giờ dở khóc dở cười, bất kỳ ai lúc này nhìn thấy hắn chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc.

Trên đầu hắn có một "tiểu ba trùng" (bò sát nhỏ), tiểu ba trùng này không ngừng nắm lấy tai Dương Chính chỉ huy:"Ba ba, đi tới kia xem xem."

"Ba ba, đi phía này."

"Ba ba, cha đưa con đi tới chỗ nào đẹp hơn đi."

"Ba ba..."

Hiện tại Dương Chính mới biết được nỗi khổ của người cha, Mật Tuyết Nhi thực sự là tiểu yêu tinh, không có chút an tĩnh nào giống như vẻ ngoài.

Vừa tỉnh dậy được hai thời thần thì nó đã dùng vai của Dương Chính làm tọa kỵ.

Dương Chính xưa nay vốn lãnh khốc vô tình nhưng đối mặt với Mật Tuyết Nhi mắt nhòa lệ nũng nịu thì cũng không có cách nào. Hắn đương nhiên có thể hung ác nhưng vẫn chưa đến mức độ máu lạnh vô tình đó, thân thế của Mật Tuyết Nhi khiến hắn không nỡ khiến cho nó phải thương tâm, hơn nữa Mật Tuyết Nhi còn có một tầng liên hệ tâm linh với hắn, có lẽ là vì ba giọt máu đó nên Dương Chính có cảm giác nó thực sự là con ruột của mình.

Hổ dữ không ăn thịt con!

Huống gì Dương Chính vốn là một nam nhân, tuy bình thường đối đãi với người khác lạnh nhạt nhưng đối với con của mình thì cũng chỉ là một nam nhân vừa mới được làm cha, yêu thương còn chưa đủ, nói gì đến hung ác. Mật Tuyết Nhi hình như đã thực sự quên hết ký ức, nó từ lúc bắt đầu tỉnh lại thì không hề hoài nghi gì cả mà cứ nhận định Dương Chính là phụ thân.

Đặc biệt là nó không hề hoài nghi vì sao nó không có mẹ, Dương Chính cảm thấy điểm này chính là do Sương chi ma nữ làm ra, nàng ta khẳng định đã sử dụng ma pháp gì đó để Mật Tuyết Nhi cho rằng mình không có mẹ.

Bất quá những chuyện này đều không trọng yếu, điều làm cho Dương Chính thất kinh chính là hắn bắt đầu hiểu được vì sao Sương chi ma nữ gọi Mật Tuyết Nhi là người truyền thừa ma pháp chân chính.

Trong phòng trữ sách của cổ bảo, Dương Chính đã nhìn thấy được vẻ huy hoàng của vương quốc này 1 vạn năm trước.

Thư tịch nơi này so với Đại Anh Bác Vật quán còn phong phú hơn, Dương Chính đương nhiên đọc không hiểu được những quyển sách này nhưng Mật Tuyết Nhi có thể, hơn nữa còn hạ ấn ký ma pháp Tri Thức Ấn Ký cho hắn.

Nhờ ma pháp này, Dương Chính nhanh chóng hoàn thành việc học tập những văn tự cổ lão đó.

Bất quá thư tịch chỗ này quá nhiều, thiên văn, địa lý, số học, lịch sử... trong đó nhiều nhất chính là thư tịch về ma pháp thể hệ.

Chỉ thư tịch về ma pháp đã chiếm hết 50 tủ sách, trong đó ghi lại sự khởi đầu và phát triển của bảy thể hệ ma pháp, hơn nữa kiến thức rộng lớn của những quyển sách đó khiến cho Dương Chính vốn tự hào trí tuệ hơn người cũng phải đau đầu nhức óc. Hắn chỉ giở xem một quyển sách tóm tắt về khởi nguồn của ma pháp thì đã phát giác nội dung trong đó hơn xa những gì hắn tưởng tượng. Nhiều thành quả nghiên cứu của ma pháp bao gồm số học, thiên văn, vật lý, hóa học, nguồn gốc không gian ba chiều khiến cho Dương Chính cảm thấy mình trước giờ có chút vô tri.

Vì vậy hắn tạm thời bỏ qua những thư tịch này.

Lịch sử liên quan đến Bành Thụy Tư công quốc khiến hắn cảm thấy hứng thú, suy cho cùng khảo cổ chính là nghề nghiệp của hắn, lịch sử mới là thứ hắn thích thú nhất. Nghĩ tới việc nghiên cứu xem vương quốc 1 vạn năm trước so với Kim tự tháp Ai Cập còn cổ lão hơn mấy lần, Dương Chính không khỏi máu nóng sôi trào.

Quyển sách Tát Đức văn minh đại sự ký lọt vào ánh mắt của Dương Chính.

Hắn ngồi trong tòa cổ bảo hôn ám, một hỏa cầu phát sáng lơ lửng trên không trung, đây chính là Chiếu minh thuật của Mật Tuyết Nhi, trên bàn còn có mấy chén canh ăn dở, cũng là công lao của Mật Tuyết Nhi dùng Thực vật chế tạo thuật biến hóa ra, tuy rằng thức ăn do ma pháp chế ra không có mùi vị gì ngon nhưng Dương Chính cũng chẳng quan tâm lắm.

Hắn ôm Mật Tuyết Nhi, tay lần giở quyển sách Tát Đức văn minh đại sự ký.

Tốc độ giở sách của hắn rất nhanh, Khoái tốc duyệt độc của Mật Tuyết Nhi giúp cho Dương Chính có thể đọc lướt rất nhanh, hơn nữa còn ghi nhớ lại nội dung trong đầu.

Lịch sử không giống như số hcọ, hóa học... Hắn có thể ghi nhớ được.

Hai thời thần sau, Dương Chính đã đọc xong quyển sách dày nửa xích đó.

Mật Tuyết Nhi lúc đầu còn nằm trong lòng hắn quậy phá nhưng về sau cũng mệt mỏi quá nên đã ngủ thiếp đi.

Gấp quyển sách lại, Dương Chính trong lòng vừa phấn chấn vừa hoảng hốt.

Đây thực sự là tư liệu lịch sử rất trân quý, những gì ghi chép lại nhờ công hiệu của ma pháp không chỉ hoàn chỉnh mà thậm chí còn có cả từng hình ảnh ma pháp, giống như tư liệu bằng hình ảnh thời xưa.

Dương Chính nhờ đó có thể chứng kiến nền văn minh quật khởi, phát triển và hủy diệt.

So với nền văn minh ở Lam Phong đại lục hiện tại thì nền văn minh Tát Đức đi theo một con đường khác, ma pháp phát triển cao độ khiến cho những khoa kỹ khác trở nên rất yếu ớt, còn đấu khí thì không hề có. Ở nền văn minh Tát Đức căn bản không có đấu khí, Dương Chính cũng đã xem qua phần giới thiệu về các lưu phái chiến sĩ.

Chiến sĩ Tát Đức không giống như chiến sĩ hiện tại, nam nhân trong ảo tượng đó, phụ thân chân chính của Mật Tuyết Nhi chính là một chiến sĩ dũng mãnh dị thường, lực lượng của y rõ ràng đã kết hợp cùng ma pháp, kiếm pháp giống như liệt hỏa, cho dù là ngư nhân cũng không thể nào ngăn cản, nếu như không phải bị nước biển vây khốn thì y cũng không dễ dàng chết đi như vậy.

Đấu khí tịnh không phải là phương thức chiến đấu cao minh, tất nhiên không đáng nhắc tới trong nềnn văn minh Tát Đức.

Chỉ là văn minh ma pháp phát triển quá cao nên mọi thứ sinh hoạt thường ngày của họ đều có quan hệ với ma pháp, tỷ lệ ma pháp sư cơ hồ chiếm tới 99% trong quý tộc, 60% trong dân chúng bình thường.

So với hiện tại, cho dù ở khu vực Áng Cách Tát, văn minh ma pháp tương đối phát triển thì cũng chỉ có chừng 30% pháp sư, hơn nữa những pháp sư này kém cỏi đến đáng thương, ngay cả sử dụng Chiếu minh thuật cũng phải niệm chú ngữ cả buổi. Như vậy đủ biết văn minh ma pháp Tát Đức cường đại tới cỡ nào.

Còn danh tự của Vi Kỳ, so với tưởng tượng của Dương Chính còn đại danh đỉnh đỉnh hơn nhiều.

Ma pháp hoàng hậu Vi Kỳ, mẫu thân của Mật Tuyết Nhi không ngờ lại là một trong 18 vị ma đạo sĩ xuất hiện trong lịch sử mấy ngàn năm của nền văn minh Tát Đức, hơn nữa lúc nàng ta trở thành ma đạo sĩ thì niên kỷ chỉ thua kém thiên tài ma pháp vĩ đại nhất Tát Đức, ma pháp hoàng đế Vưu Lợi Tư An có hai tuổi.

Từ đó có thể thấy địa vị của ma pháp hoàng hậu Vi Kỳ cường đại cỡ nào.

Nếu ở thời hiện tại thì nàng ta cơ hồ là một tồn tại bán thần.

Hơn nữa nàng ta trở thành Sương chi ma nữ, lại qua 1 vạn năm nhưng vẫn có thể hoán tỉnh con gái rồi mới tiêu tan.

Điểm này khiến cho Dương Chính không hiểu được, theo như trình độ ma pháp gần như là Thần của Vi Kỳ thì sao có thể dễ dàng chết đi như vậy.

Lẽ nào là vì nàng ta đem hết lực lượng ma pháp bổn nguyên toàn bộ chuyển sang cho Mật Tuyết Nhi, hy sinh bản thân mình sao? Dương Chính rất muốn biết ma pháp bổn nguyên rốt cục là gì, đáng tiếc với trình độ ma pháp kém cỏi của hắn thì nàng ta dù có nói ra hắn cũng chưa chắc đã hiểu được.

Dương Chính cúi đầu nhìn bé gái ngủ trong lòng mình, gương mặt nó thuần khiết giống như thiên sứ, ngôi sao sáu cánh trên trán phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đôi môi cong lên, xem ra đang có một giấc mơ đẹp.

Nhìn nó, Dương Chính cảm thấy lòng như mềm lại, hiện giờ hắn đã biết cảm giác bất an lúc chờ đợi Mật Tuyết Nhi tỉnh lại là gì.

Đó cũng là cảm giác một nam tử lần đầu tiên chờ thê tử sinh con trong sản phòng.

Cũng là cảm giác một nam tử lần đầu chờ đợi hài tử gọi mình "ba ba".

Nhiều cảm giác đan xen khiến cho hắn vừa cảm thấy chờ mong vừa thấy lo lắng.

Hắn thậm chí còn sợ rằng mình không chiếu cố tốt cho nó, Dương Chính đưa tay vuốt nhẹ lên làn da mềm mại trắng nõn như sữa dê của nó.

Bất kể thế nào hắn cũng không thể để cho nó bị thương hại.

......

Trên Kỳ tích hiệu, Mã Tác vừa điều khiển thuyền đi theo phương hướng trên tiêu chú của địa đồ vừa gấp rút ngóng nhìn ra mặt biển.

Đã 1 ngày 1 đêm Dương Chính không về rồi.

Kết quả xấu nhất chính là hắn đã bị Mỹ đỗ toa biến thành đá rồi giết chết, nhưng Mã Tác không muốn tin vào việc đó, nam nhân cường hãn như vậy, lẽ nào lại chết thầm lặng đến thế. Tuy Lai Qua Lạp Tư và Thụy Ngang đã tỉnh lại nhưng mất đi Dương Chính Kỳ tích hiệu giống như mất đi phương hướng.

Kỳ tích hiệu được hắn khống chế, không hề chạy ra xa hải vực của Mỹ đỗ toa.

Hiện tại hắn chỉ có thể chờ... chờ đợi mà thôi.

......

Trong thư quán, Dương Chính chợt giật mình tỉnh lại.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Kỳ tích hiệu bên ngoài. Đáng chết! Hắn vỗ mạnh đầu, mình sao có thể quên mất chuyện này được chứ? Tuy văn minh Tát Đức huy hoàng, di sản để lại phong phú đủ làm hắn mê say nhưng hiện giờ không phải lúc.

Nhìn Mật Tuyết Nhi đang ngủ say, Dương Chính lắc lắc tay, lay nó tỉnh dậy.

"Ba ba... a" Mật Tuyết Nhi còn đang ngái ngủ, lau nước bọt chảy ra miệng rồi rúc vào lòng Dương Chính định ngủ tiếp.

"Mật Tuyết Nhi, Mật Tuyết Nhi!" Dương Chính không thể chờ thêm được, hắn muốn đi khỏi mê vụ thì chỉ có thể nhờ vào Mật Tuyết Nhi.

Mật Tuyết Nhi bị lay tỉnh trở nên tức giận, chu miệng không nói gì.

Dương Chính còn chưa có kinh nghiệm la rầy trẻ nhỏ, nhìn thấy bộ dáng vùng vằng của Mật Tuyết Nhi, hắn chỉ có nước gãi đầu gãi tai ấp úng nói:"À, à... Mật Tuyết Nhi... Bọn ta cần rời khỏi chỗ này, đi ra ngoài được không?"

Lời nói thần thái mất tự nhiên khiến cho Dương Chính dáng vẻ trở thành ngốc nghếch vô cùng, hắn sờ cằm, nhịn không được thầm mắng bản thân mình.

Tròng mắt màu vàng của Mật Tuyết Nhi chuyển động, ánh mắt nó rất trong trẻo, lại mang dáng vẻ trẻ con.

Đối với lời nói của Dương Chính, Mật Tuyết Nhi không hề mãn ý.

Dương Chính bình thường lạnh lùng, nếu như là người khác thì hắn ngay cả nói cũng còn không muốn nói.

Nhưng Mật Tuyết Nhi lại không phải như vậy.

Dương Chính bi thảm phát hiện mình hoàn toàn không thể nào hạ ác tâm, hắn ở phương diện này thì kinh nghiệm ít ỏi đến đáng thương. Không thể không nói Dương Chính lúc còn ở địa cầu thì vốn rất lười nhác rất ngại mấy đứa nhỏ làm phiền, hắn từng nói nuôi con rất là phiền phức, thậm chí có một thời gian hắn muốn làm một cặp vợ chồng không con, sau này bị Tiểu Nhan rất thích trẻ con giận dỗi mấy lần hắn mới bỏ qua ý định đó.

Vì vậy hiện giờ đối với dáng vẻ giận dữ của Mật Tuyết Nhi thì hắn thúc thủ vô sách.

"Mật Tuyết Nhi... ta... Ba ba dẫn con đi chơi được không?" Dương Chính mặt hơi đỏ, hắn tự xưng là "ba ba", cảm giác này vừa lạ lẫm vừa bối rối, ta vẫn chưa kết hôn mà, hắn có chút tự trào nghĩ.

Nghe nói đến chơi đùa, sắc mặt bé gái rốt cục cũng lộ vẻ hưng phấn.

Nó đưa bàn tay mủm mĩm ra nắm lấy tai Dương Chính, rúc đầu vào dưới cằm hắn, râu hắn cạ vào đầu nó khiến nó cảm giác rất thoải mái.

"Được lắm, ba ba, bọn ta đi đâu chơi?"

Dương Chính ôm nó đứng dậy, đi ra ngoài cửa thư khố:"Đi ra ngoài xem xem đã."

Trên đường đi ngoài thư khố còn có kim khố, vũ khí khố.

Dương Chính quyết định trước hết phải võ trang cho mình đã.

Hắn đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, bụi bay mù mịt, một phòng chất đầy vũ khí hiện ra trước mắt..

Đây có thể là vũ khí do hoàng thất Bành Thụy Tư công quốc tàng trữ, tự nhiên không phải là thứ phẩm. Dương Chính để Mật Tuyết Nhi cưỡi trên vai đi qua lại trên những giá vũ khí cực lớn. Số lượng vũ khí nhiều đến kinh người, ít nhất cũng đủ trang bị cho mấy ngàn người.

Dương Chính cầm lấy một thanh thiết kiếm trên giá thử, cảm thấy cổ tay hơi trầm xuống, trong lòng thoáng ngạc nhiên, hắn ước lượng thanh kiếm này nặng chừng hơn 50 cân, quang mang màu đen mờ mịt khiến cho thanh kiếm càng thêm vẻ thô trọng, trên thân kiếm có khắc nhiều chữ viết nhỏ, Dương Chính đã xem qua mấy quyển thư tịch ma pháp, nhớ rằng văn tự này cũng cùng loại với văn tự trong đó.

Dương Chính xoay tay chém lên không trung, tiếng gió rít ào ào, hắc quang lẫm liệt, hàn khí bức người.

Suy nghĩ một thoáng, hắn bỏ Mật Tuyết Nhi xuống, bảo nó đứng bên cạnh.

Dương Chính lại vận dụng tinh thần lực, vung kiếm đâm mạnh, không khí chợt xuất hiện một mũi nhọn bằng băng, thanh kiếm này quả nhiên là vũ khí ma pháp.

Hơn nữa vũ khí loại này lại được quăng tùy tiện bên giá để, có tới mười mấy thanh kiếm giống thế nằm la liệt.

Quả nhiên là di chỉ của vương quốc ma pháp, một thứ quăng tùy tiện cũng là bảo vật có giá trị liên thành.

Dương Chính nhẹ nhàng búng vào thân kiếm, kim loại màu đen không biết là chất nào chế tạo thành, bất quá chất lượng rõ ràng hơn xa hắc thiết vốn rất hiếm có ở Lam Phong đại lục, hơn nữa còn lại có thêm hiệu quả đóng băng, loại vũ khí này nếu xuất hiện ở bất cứ nơi nào trên đại lục thì đều có thể dẫn lên một trường sóng gió.

Sau khi vung kiếm thử mấy cái, Dương Chính bỏ kiếm vào giá đỡ, vũ khí nơi này rất nhiều, thanh kiếm này chẳng qua chỉ là một vũ khí rất phổ thông.

Chọn đi chọn lại, cuối cùng hắn chọn một cây nỏ chữ thập, hai thanh loan nguyệt chủy thủ. Trước đây điều duy nhất Dương Chính tiếc nuối là trừ một kiện vũ khí hắn mang từ địa cầu tới thì không còn loại vũ khí sát nhân nhất kích trí mệnh vô thanh vô tức nào khác, hai thanh chủy thủ này không còn nghi ngờ gì, chắc chắn là chọn lựa tối ưu.

Long cốt chủy thủ tuy cũng tốt nhưng kỳ thật chỉ có thể sử dụng như đoản kiếm.

Thập tự nỗ (nỏ hình chữ thập) dáng vẻ đơn giản chỉ to chừng hai ngón tay cũng không ngoại lệ, chính là loại vũ khí hắn thích sử dụng nhất.

Mũi tên dùng cho thập tự nỗ dài chỉ nửa xích, nhỏ như sợi tóc, chất liệu giống như thiết kiếm vừa rồi, chỉ khác là phía sau thân mũi tên có một tinh thể to chừng hạt gạo màu lam, nhiều lớp phù văn ma pháp vây quanh. Thập tự nỗ xem ra rất đơn giản nhưng dây bắn màu lửa đỏ không biết rút từ gân sinh vật mà sức bắn lại dễ dàng xuyên qua được tường dày một xích.

Mũi tên còn có hiệu quả phụ trợ nào khác Dương Chính còn chưa thử ra.

Còn hai thanh chủy thủ không ngờ lại có thể khớp vào nhau giống như cặp sinh tử kiếm, thân chủy thủ trong suốt, cong như vành trăng non, ngay sống chủy thủ có hàng răng cưa nhỏ, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, kiến huyết phong hầu, còn một thanh kia bên ngoài màu đỏ như lửa, điêu khắc một con rồng đỏ uốn lượn quanh, rõ ràng hàm ẩn lực lượng cường đại phi thường.

Vũ khí cần tinh không cần nhiều, trang bị trong kho vũ khí này dù không tới mấy trăm loại thì cũng chừng mấy chục, hơn nữa toàn bộ đều được ma pháp gia trì, tùy tiện lấy ra một loại thì cũng thuộc hàng cực phẩm, nhưng Dương Chính chỉ chọn có hai loại rồi thôi. Đối với cấp bậc chiến sĩ như hắn thì không chỉ đơn thuần truy cầu vũ khí cường đại, vũ khí thích hợp nhất mới là mạnh nhất.

Trừ vũ khí ra, khôi giáp còn rất trọng yếu.

Dương Chính dễ dàng tìm được một bộ nhuyễn giáp bằng da ở chỗ hộ cụ (dụng cụ phòng hộ).

Dương Chính tịnh không thích những loại khôi giáp nặng nề che phủ toàn thân, nó sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán và tốc độ của hắn, so ra thì nhuyễn giáp lại là thứ hắn thích nhất. Bì giáp cũng giống như vũ khí, xuất sắc phi thường, kiện bì giáp màu đen hắn chọn có cầu vai xéo lên cao, còn có mấy gai nhọn, chất liệu bó sát người rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn rất đàn hồi, mặc lên người Dương Chính có cảm giác như đang mặc đồ bơi, nhưng thoáng khí hơn rất nhiều, ở ngực và lưng đều có ngân kính bằng nhuyễn ngân, bề mặt cũng điêu khắc những hoa văn phức tạp.

Ngoài ra, ở cổ tay, đầu gối đều có kim loại đặc chế, hoa văn ma pháp có khắp bì giáp.

Dương Chính cảm giác thân thể còn nhẹ nhàng hơn khi chưa mặc giáp.

Kiện bì giáp này chắc chắn đã có gia trì Khinh linh thuật.

Dương Chính vốn muốn cho Mật Tuyết Nhi tìm một loại hộ giáp nhỏ, ai ngờ đứa nhóc này lại không chịu mặc vào, hắn chỉ còn cách buông xuôi.

Thực lực ma pháp của Mật Tuyết Nhi rõ ràng rất cường đại, ít nhất Dương Chính từng thấy nó thi triển ma pháp chỉ cần bắt quyết, ngay cả chú ngữ cũng không cần niệm, kim tinh pháp trượng trở thành pháp khí chuyên dụng của nó.

Sau khi mặc bì giáp vào, Dương Chính chuẩn bị dẫn Mật Tuyết Nhi rời khỏi nơi đây.

Một chiếc rương lớn lớn ở góc tường khiến hắn chú ý, nó được tạo thành từ loại gỗ màu vàng óng, trên mặt gương cũng khắc hoa văn ma pháp, ngay chỗ mở khóa có một viên bảo thạch tỏa ra u quang màu đen giống như ánh mắt của ác ma đảo nhìn xung quanh, dù ở xa nhưng Dương Chính vẫn cảm giác được chiếc rương giống một con mãnh thú còn sống đang nằm nghỉ.

Loại lực lượng này khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Dương Chính muốn đưa tay mở rương nhưng vừa đụng vào viên bảo thạch màu đen thì một lực lượng mạnh mẽ đẩy văng cánh tay hắn ra, Dương Chính thử mấy biện pháp liên tục nhưng vẫn không thể mở được.

Lúc này Mật Tuyết Nhi cất tiếng cười:"Hi hi, ba ba tệ quá, đó là khóa An ca lạp ma, có thể phong bế thời gian và không gian, làm vậy sao có thể mở được?"

"Khóa An ca lạp ma lực?" Dương Chính xoay người, nghi hoặc nhìn con gái:"Mật Tuyết Nhi, con có thể mở được không?"

Con nhóc bĩu môi, đắc ý nói:"Đương nhiên có thể."

"Giúp ba mở ra đi."

Đứa nhóc này ôm chặt lấy cổ Dương Chính, kéo dài giọng:"Không... chịu..."

"Không chịu?" Dương Chính khóe môi lộ nét cười cợt.

"Đúng, không chịu giúp cho ba ba ngốc mở ra đâu..."

Dương Chính đột nhiên thò tay thọc vào nách Mật Tuyết Nhi, nó bị nhột liền cười ha hả, thân hình cố gắng tránh xa cánh tay Dương Chính.

"Có chịu giúp không, tiểu quỷ?"

"Không... hi hi.. không chịu... hi hi... Thôi, được, ba ba xấu, ba ba ngốc... hi hi..."

Dương Chính ẵm ngửa nó ra, đét vào mông nó:"Tiểu quỷ nghịch ngợm..."

Mật Tuyết Nhi bị hắn chọc cười đến chảy nước mắt, cuối cùng liều mạng ôm chặt lấy cổ Dương Chính, rúc đầu vào lòng hắn.

Dương Chính sợ con nhóc này cười đến ngất người nên dừng tay lại, vỗ nhẹ lưng nó, giúp cho nó hít thở dễ dàng.

Một lát sau, Mật Tuyết Nhi mới hồi khí, thò đầu ra, vươn tay nhéo mũi Dương Chính.

Dương Chính cười ha hả, vuốt ve gương mặt trắng nõn của Mật Tuyết Nhi:"Được rồi, ta biết Mật Tuyết Nhi không biết mở, thôi, ba ba không làm khó con."

Nói xong, hắn ôm lấy Mật Tuyết Nhi chuẩn bị đi ra ngoài.

Mật Tuyết Nhi vội kêu lên:"Con mở được mà, ba ba! Mở được, mở được!"

Dương Chính nén cười, hắn chừng như đã tìm ra cách đối phó với tiểu quỷ này.

Mật Tuyết Nhi nhảy xuống người Dương Chính, đi tới trước cái rương, đưa kim tinh đính tại đầu pháp trượng ra, tròng mắt màu vàng chợt lưu chuyển từng vòng hoa văn quỷ dị, gương mặt vốn đang tươi cười cũng biến thành nghiêm trang vô cùng. Tư thái này hệt như ma pháp hoàng hậu năm xưa, nó niệm khẽ mấy âm tiết khó biết, rồi trầm giọng quát một tiếng, đầu kim tinh pháp trượng chợt bốc lên ngọn lửa màu trắng, viên bảo thạch màu đen bên trong ngọn lửa càng giống như con mắt đang lóe sáng rực rỡ.

Dương Chính thậm chí có thể cảm giác được bảo thạch đang chuyển động giống như tròng mắt, trong lòng không khỏi lạnh toát. Cảnh tượng này quá quỷ dị, hắn còn muốn gọi Mật Tuyết Nhi thôi đừng mở rương ra.

Nhưng Dương Chính chưa kịp làm gì thì đầu óc đột nhiên chấn động mạnh mẽ, ánh mắt của hắn chợt trở nên sắc bén như đao.

Mật Tuyết Nhi đã quay người lại, giơ cao pháp trượng nói:"Coi đi, con mở nó ra rồi."

Viên bảo thạch màu đen vẫn còn y chỗ cũ nhưng nắp rương đã mở ra.

Dương Chính kéo Mật Tuyết Nhi lại bên mình, cảnh giác quan sát chiếc rương, cảm giác bất an giống như một luồng uy áp vô hình mạnh mẽ úp chụp lấy đất trời, nhưng Mật Tuyết Nhi lại không hề có chút cảm giác đáng sợ nào với nó.

Mạch của Dương Chính, cả tim của hắn cũng đập mạnh.

Yên lặng một lúc sau, chiếc rương cũng không có động tĩnh gì.

Dương Chính chậm rãi rút một thanh kiếm trên giá ra, từ từ lại gần cái rương.

Hắn giống như đang đối mặt với đại địch, vung kiếm hất nắp rương ra, tức thì trở nên ngây ngốc.

Bên trong không hề có ác ma gì cả, chỉ có ... một cái trứng.

Một cái trứng to chừng quả bóng rổ.

Bề mặt quả trứng có màu lam, chói sáng vô cùng, bên dưới lớp vỏ lộ ra lớp màng trong suốt, dưới quả trứng còn có những tảng đá phát ánh sáng yếu ớt.

Dương Chính nhìn về Mật Tuyết Nhi, nó lắc đầu, ngay cả nó cũng không biết đây là gì sao?

Lẽ nào lại sợ một quả trứng sao? Dương Chính lại gần, dùng thanh kiếm gõ nhẹ lên nó, tiếng cộp cộp vang lên, phía dưới rương chất đầy những viên đá phát sáng.

Dương Chính sờ vào quả trứng, cảm giác mát rượi như ngọc, rất là thoải mái.

Đột nhiên tiếng răng rắc vang lên.

Dương Chính khẩn trương đến mức suýt nhảy dựng lên, nhưng đến lúc hắn nhìn rõ âm thanh đó phát ra từ quả trứng thì hắn vội vàng lùi lại, vung kiếm nhắm chuẩn vào nó.

Lúc này, quả trứng chợt lắc lư, tiếng rắc rắc vang lên liên tục, vỏ trứng hiện lên mấy vết nứt, quả trứng không ngờ bắt đầu trở nên giống như da người nứt nẻ.

Dương Chính thần sắc càng thêm lạnh lùng, kéo Mật Tuyết Nhi ra sau lưng, ai biết được trong quả trứng này nở ra quái vật gì chứ.

"Rắc..." một cái đầu nhỏ đen thui lộ ra ngoài, sau đó cả quả trứng xoay một vòng, nở ra một loài vật gì đó.

Con vật này trên người còn dính chất nhờn, kêu lên mấy tiếng, nó cước bộ không vững, ngã lăn xuống đáy rương. Mật Tuyết Nhi mở to đôi mắt màu vàng, hiếu kỳ quan sát nó.

"Ba ba, chúng ta giúp nó đi, con thấy nó rất đáng thương."

Con vật trong rương kêu lên mấy tiếng thảm thiết, cái đầu nhỏ xoay vòng vòng, thân hình nó vẫn còn dính trong chất nhầy, dáng vẻ như có thể chết bất cứ lúc nào.

Dương Chính vốn không muốn để ý đến nó, bản năng hắn cảm thấy được uy áp không cách nào giải thích được từ con thú nhỏ này. Biện pháp tốt nhất chính là nhân lúc nó còn nhỏ chém một kiếm cho nó chết phứt.

Nhưng mà...

"Ba ba, chúng ta giúp nó đi, con thấy nó rất đáng thương!"

Mật Tuyết Nhi nắm lấy cổ áo của Dương Chính lắc lắc.

Dương Chính suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết định.

Giết chết con vật nhỏ thì không thỏa đáng, bằng không làm sao qua được ải của Mật Tuyết Nhi, huống gì nếu chỉ vì một cỗ uy áp không biết tên mà ra tay tước đoạt một sinh mạng bé nhỏ thực sự không phải là tác phong của Dương Chính.

Được rồi, mặc kệ ngươi có là cái gì!

Dương Chính đi tới, nhấc con vật đó lên, lấy vải lau khô thân thể nó, lúc này hình dạng của nó mới hiện rõ ra.

Đầu con vật này khá dài, có điểm giống như Dực long thời kỳ viễn cổ, tròng mắt màu xanh lục nhạt, chớp sáng phi thường, hai cánh còn có vuốt nhọn, toàn thân đen kịt, vì mới sinh ra nên làn da khá mềm mại, tuy không được khả ái nhưng Dương Chính nhìn vào mắt nó thì chợt giật mình kinh hãi.

Chừng như bản năng của nó bài xích Dương Chính, chỉ thân thiết với Mật Tuyết Nhi.

Mật Tuyết Nhi đưa tay sờ cái đầu nhỏ của nó, con vật này vươn mỏ mổ lại, Mật Tuyết Nhi bị nhột cười lên khanh khách.

Nhìn thấy Mật Tuyết Nhi cười vui vẻ, Dương Chính đột nhiên cảm thấy khả năng con vật này sau khi lớn lên sẽ gây nguy hiểm tịnh không cao.

...........

"Ba ngày rồi, còn chưa có bóng dáng của hắn, Lai Qua Lạp Tư và Thụy Ngang mấy ngày nay rất trầm mặc, một mực trốn trong hầm uống rượu. Bọn họ cho là mình đã làm hại Dương, suốt hai tháng trời từ khi bắt đầu hành trình đến nay, sĩ khí bọn ta chưa từng thấp kém thế này, cho dù đối mặt với Ma huyễn quần đảo hoang lương, bọn ta vẫn còn có dũng khí chiến đấu nhưng hiện tại dũng khí đã không còn. Không có ai muốn rời đi, không ai tin rằng Dương đã chết, bọn ta đều đang chờ đợi... Dương, ngài mau trở về đi." Mã Tác viết xong chữ cuối cùng, tròng mắt chợt cảm thấy cay xè, một giọt nước mắt đọng trên vành mi.

Hắn cố sức gạt lệ, lẩm bẩm:"Ta không thể khóc, ta phải cố chống chọi."

Hắn bỏ Nhật ký hàng hải xuống, đi ra khỏi khoang thuyền.

Trên sàn thuyền không có ai, Lai Qua Lạp Tư và Thụy Ngang chắc chắn đang ở hầm rượu.

Mã Tác đi vào phòng điều khiển, quan sát kỹ trạng thái của Kỳ tích hiệu, trên ra-đa vẫn một màu xanh biếc, cho thấy xung quanh không có sinh vật nào.

Hắn lại kiểm tra Kỳ tích hiệu, mọi thứ vẫn vận hành bình thường.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế, cầm lấy một xấp giấy lên xem, đây chính là bút ký do Dương Chính ghi lại sau khi nghiên cứu, khi Dương Chính còn ở đây, Mã Tác không hề nghĩ tới việc phải xem những thứ này, nhưng khi hắn ly khai thì Mã Tác mới phát hiện những ghi chép này vô cùng đáng quý.

Trên đó ghi lại những tài liệu quý giá về cách điều khiển Kỳ tích hiệu, rất nhiều nội dung khiến cho hắn phải mở rộng tầm mắt.

Mấy ngày nay, hắn nỗ lực học tập, càng ngày hắn càng điều khiến Kỳ tích hiệu thêm dễ dàng.

Kỳ tích hiệu cứ an tĩnh vận hành.

Ai cũng không biết những ngày tháng như vậy liệu sẽ kéo dài bao lâu... Bất quá, người họ chờ đợi giờ đang ở đâu?

Trước mắt chỉ có thể hy vọng, nhưng hy vọng ngày càng khô héo.

Dương Chính đột ngột xuất hiện.

Sau giờ ngọ, Dương Chính từ mặt biển nổi lên, hắn tìm một hòn đảo gần nhất, đốt một đống lửa cháy cả ngày lẫn đêm, khói trắng đương nhiên sẽ bay khắp nơi trên mặt biển.

Lúc Mã Tác điều khiển Kỳ tích hiệu tìm kiếm hắn, Dương Chính cũng chỉ có thể dựa vào biện pháp này để tìm kiếm Kỳ tích hiệu.

Lam Mộng hải quá rộng lớn, hai người đều không thể cử hành hoạt động tìm kiếm nào vô nghĩa được, càng không thể nào rời xa hải vực của Mỹ đỗ toa, một khi đi sai phương hướng thì vĩnh viễn chẳng thể tìm lại được nhau.

Dương Chính không hề gấp rút.

Chỉ cần Kỳ tích hiệu còn tồn tại, hắn tin chắc bọn họ sẽ tìm thấy mình.

Hắn cũng tin chắc họ không tử vong... Đây chính là lòng tin vô điều kiện đối với đồng bạn.

Sau một tuần lễ, thân ảnh hùng vĩ của Kỳ tích hiệu xuất hiện trên mặt biển.

Mã Tác nhìn thấy khói trắng, kích động điều khiển Kỳ tích hiệu đi về phía tiểu đảo, lúc còn chưa tới nơi thì một hỏa cầu to lớn đã bay vút lên trời nổ tung ra.

Là Dương!

Nhìn thấy cảnh này, Mã Tác trong lòng vui mừng khôn xiết.

Hắn chạy lên sàn thuyền, cầm lấy viễn vọng kính, nhìn thấy một bóng người đang vẫy tay trên bãi cát ở tiểu đảo phía trước.

"Dương quay lại rồi, tìm thấy Dương rồi!"

Mã Tác nhảy lên reo hò trên sàn thuyền, hắn nghĩ một chút, lại chạy xuống hầm rượu.

Tinh linh vương tử gương mặt say sưa đang tựa vào cửa, Mã Tác xông tới chụp cổ áo y quát lớn:"Dương quay lại rồi, không được uống rượu nữa!"

Tinh linh vương tử hớp thêm một ngụm rượu, tựa hồ không nghe thấy gì.

Nhìn thấy dáng vẻ như người chết rồi của y, bao nhiêu ủy khuất dồn nén hơn 1 tuần chợt tuôn trào, Mã Tác vung tay tát mạnh vào mặt Lai Qua Lạp Tư.

"Ta nói Dương trở về rồi, các ngươi phấn chấn một chút được không?"

Lai Qua Lạp Tư lắc lư cái đầu:"Dương?"

Mã Tác không lý gì đến y nữa, đi thẳng ra ngoài, ném lại một câu:"Để Dương tới thu thập các ngươi."

Dương Chính leo lên thuyền, liền thấy ngay Mã Tác mắt lấp lánh ánh lệ, thân hình gầy ốm đang đứng.

Hắn đi tới vỗ vai Mã Tác:"Khổ cực cho ngươi rồi!"

Mã Tác vùi đầu vào lòng hắn, nước mắt tuôn trào, hơn 1 tuần lễ chờ đợi tịnh không lâu nhưng vì hai người suy sụp, một mình hắn phải gánh lấy mọi việc trên Kỳ tích hiệu, nỗi gian nan và tịch mịch đó người ngoài khó mà hiểu thấu.

Dương Chính vỗ nhẹ vào lưng hắn mấy cái, ánh mắt lướt nhìn lên Lai Qua Lạp Tư đang ngồi trên cột buồm, nhẹ gật đầu.

Lúc này Tinh linh vương tử hoàn toàn tỉnh táo, với năng lực của y thì có đến một vạn biện pháp để tỉnh lại trong nháy mắt, hơn 1 tuần đắm chìm trong men rượu chỉ vì y muốn say mà thôi, y không muốn tỉnh táo để tâm ma hành hạ dày vò mình, bằng không Lai Qua Lạp Tư cũng không dám xác định mình có thể bảo trì được tín ngưỡng của Tinh linh hay không.

Dụ hoặc của đọa lạc thực sự quá lớn.

Y không muốn, cũng không thể biến thành Hắc ám tinh linh, chỉ có thể dựa vào thứ ma túy này để trốn chạy.

Bất quá hiện tại đã không cần nữa, Dương đã trở về!

Cho dù là đọa lạc thì Dương cũng ở bên cạnh giúp đỡ y, đó là bằng hữu, là đồng bạn, cũng là huynh đệ của y.

Thụy Ngang ở bên cạnh y vẫn còn vẻ say, bất quá lúc này hắn đang cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Dương Chính, hắn đang tự trách mình quá mức suy sụp trong hơn 1 tuần lễ đó.

Dương Chính lúc này không nghĩ tới chuyện trách ai.

Hắn cảm giác thân thể Mã Tác dần trở nên nặng nề trong lòng mình, biết rằng hắn vì căng thẳng quá độ, giờ đây đột nhiên được giải tỏa nên trở thành rất mệt mỏi.

Hắn cúi người ôm Mã Tác lên, nhìn Lai Qua Lạp Tư nói:"Bọn ta vào khoang thuyền nói chuyện, ta có chuyện quan trọng muốn thông báo, ta đã biết được nguyên nhân Tinh linh tộc biến mất.

Lai Qua Lạp Tư hai mắt sáng lên, hô hấp cũng trở nên gấp rút.

Y cố gắng đè nén hơi thở phập phồng của mình, đi theo Dương Chính.

Dương Chính dùng Thông linh thuật để Mã Tác ngủ say một giấc.

Sau đó hắn ngồi xuống ghế, Lai Qua Lạp Tư và Thụy Ngang ngồi đối diện, Dương Chính suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:"Tiểu Lai, việc này phức tạp hơn bọn ta nghĩ rất nhiều, vì vậy lúc các ngươi lắng nghe đừng ngắt lời ta, cũng không cần hoài nghi, vì ta bảo đảm rằng tất cả những việc này ta đều tận mắt chứng kiến, hơn nữa các ngươi sẽ nhanh chóng nhìn thấy tất cả những gì ta thấy.

"Được, Dương, ngươi nói đi!"

Dương Chính nhìn Lai Qua Lạp Tư gật đầu, nói tiếp:"Việc này bắt đầu từ lúc ta bị Mỹ đỗ toa truy đuổi, vì để dẫn dụ chúng rời xa Kỳ tích hiệu, ta lặn sâu trong đáy biển rất lâu, sau đó khi xuyên qua một rặng san hô thì gặp phải một màn mê vụ kỳ quái..."

Sau nửa thời thần, Dương Chính mới kể tường tận mọi chuyện đã xảy ra...

Hai người nghe đến xuất thần, ánh mắt lấp lánh, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Bất quá từ đầu đến cuối họ đều không hề ngắt lời Dương Chính, nhưng vẫn bị những gì hắn kể khiến cho kinh ngạc không thôi.

Dương Chính kể xong, một lúc sau Lai Qua Lạp Tư hỏi:"Ngươi nói Tinh linh tộc bọn ta bị hải tộc cướp đi sao? Bọn chúng vì sao lại làm vậy, Tinh linh tộc bọn ta trước nay không tranh giành với đời..."

Dương Chính nhíu mày nói:"Đó cũng là vấn đề ta suy nghĩ, lúc hải tộc hủy diệt nền văn minh tuyệt đối rất hung tàn, bất quá bọn chúng tịnh không đồ sát Tinh linh tộc mà chỉ đưa họ đi, ta nghĩ là... bọn chúng có thể bị người ta khống chế."

"Ai có thể khống chế được lực lượng có thể hủy diệt thế giới?"

"Ta không biết!" Dương Chính chợt nghĩ tới một việc, dạng tồn tại như vậy đương nhiên là có, từ khi hắn nhìn thấy Ba Bỉ , trải qua những chuyện tranh đấu vượt quá sự tưởng tượng của nhân loại thì hắn đã biết thế giới này còn có một lực lượng rất đáng sợ.

Dương Chính nhìn sắc trời bên ngoài nói:"Hiện tại còn kịp đi tới di tích thành bảo đó một chuyến, các ngươi ở đây chờ ta, ta đã để lại ký hiệu, đến lúc có thông đạo không gian mở ra thì bọn ta có thể đi vào trong thành bảo, các ngươi có thể nhìn rõ chân tướng."

"Không gian ma pháp?" Lai Qua Lạp Tư ngạc nhiên.

"Đúng vậy, là không gian ma pháp, một vạn năm trước, đó tịnh không phải là cấm kỵ mà là lĩnh vực nhân loại có thể đạt tới" Dương Chính đi ra ngoài:"Ở trên đảo đợi ta, mang theo cả Mã Tác."​