Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 244: Cao vô cầu đại chiến quy nguyên



Cao Vô Cầu, đệ nhất thiên tài của Cao Gia hồi năm trăm năm trước?

Bắt đám người buộc phải hiện thân xong, Cố Sở không có lập tức truy sát mà lẳng lặng đứng nhìn lấy chúng. Nghe thấy đối phương xưng tên thì thoáng lộ ra vẻ hứng thú, tự mình lầm bầm trong miệng.

Năm trăm năm trở lại đây, Tuyết Vũ đại lục vẫn một mực lưu truyền những câu truyện về thiếu niên thần thoại của Cao Gia, Cao Vô Cầu. Một kẻ yêu nghiệt nghịch thiên, năm tuổi Luyện khí bảy tuổi Ngưng nguyên, mười ba tuổi bắt đầu bước đi trên con đường trận pháp, ngay lập tức lĩnh ngộ được một phần áo nghĩa của Lục Đạo Phong Thiên trận, thành tựu đương kim vô địch thiên tài.

Mười tám tuổi đột phá Hoá Linh, mang theo tư thái vô địch đi khắp đại lục khiêu chiến thiên kiêu, chưa một lần bại. Thậm chí có vài thế lực lo ngại sự tồn tại của hắn mà phái ra cao thủ ám sát, nhưng không một lần nào thành công, ngược lại còn sa vào rắc rối liên miên.

Còn nhớ một trận chiến, hắn lấy tu vi Sinh Thần, đại chiến với tám vị Hồng Trần cường giả và bốn đầu yêu thú cấp tám mà không rơi xuống hạ phong, chấn động toàn bộ Tuyết Vũ đại lục. Nghe nói sau đó hắn còn giết được một đầu Thanh Ưng, rút ra móng vuốt cùng xương chân làm gậy gãi lưng, đem tám vị cường giả Hồng Trần chọc giận đến điên người, nhưng chỉ biết trơ mắt mà nhìn, không làm gì được hắn.

Kể từ đó, không còn bất cứ ai hay là thế lực nào dám chọc vào hắn nữa.

Chớp mắt năm trăm năm trôi qua, hắn sau này mặc dù không có xuất hiện trở lại, nhưng uy danh vẫn một mực lan xa, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của rất nhiều người. Năm đó Cố Sở vì bế quan đột phá Vấn Đỉnh cảnh giới cho nên bỏ lỡ, chỉ được nghe lại những câu truyện tràn đầy truyền thuyết về hắn, trong lòng có hứng thú là chuyện đương nhiên.

Nhìn vào tên tiểu bối kém mình cả mấy ngàn tuổi ở phương xa, trong tròng mắt của lão không khỏi ánh lên dị sắc. Nhất là ở cái nét mặt bình tĩnh và lãnh đạm đó, khiến cho lão trở nên kinh nghi, không biết điều gì khiến hắn có thể tự tin đến vậy.

Vấn Đỉnh điên phong, mạnh, nhưng so với Quy Nguyên thì vẫn chưa đủ thành đạo. Một khi chân chính đại chiến, ngươi chỉ có con đường chết mà thôi. Phải biết năm đó Bạch Chấn Long độ qua tam kiếp nhất tai đã bị đạo thương phản phệ, dẫn đến bước ra Quy Nguyên không hoàn chỉnh, nhưng vẫn như cũ có thể khiến cho Cố Sở nắm trong tay Phong Thiên Lạc Địa kích không đường hoàn thủ.

Mà Cố Sở, là chân chính Quy Nguyên chí cường giả, còn có cả tiên khí cực phẩm trong tay, Cao Vô Cầu làm sao có thể phản kháng?

Rất nhanh thôi, lão sẽ có được câu trả lời.

- Cầu nhi, không nên vọng động. Hắn đã bước ra Quy Nguyên, ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu. Mau rời khỏi nơi này, chúng ta thay ngươi đoạn hậu. Nhanh lên.

Không đầy hơi thở sau đó, một cái bóng người bỗng nhiên từ hố lớn mạnh mẽ vọt lên trên trời, chắn ngang giữa pháp tướng của Cố Sở và Cao Vô Cầu. Không có quay người nhìn lấy người của mình, hắn vừa quát lên vừa đánh ra pháp thuật, muốn tạo cơ hội cho Cao Vô Cầu rời đi.

Chỉ là hắn quá đánh giá cao bản thân mình cũng như quá xem thường Cố Sở. Tu vi Vấn Đỉnh trung kỳ, đứng trước mặt Cố Sở chỉ là con sâu cái kiến.

Cánh tay khổng lồ vươn ra vỗ ập xuống, kéo theo cương phong và tiếng rít bạo nổ kinh người. Người kia không khác gì một con ruồi, bị lão quất cho bay tận ra mấy chục dặm xa xa, không rõ sống chết thế nào.

- Quy Nguyên thì sao? Cao Vô Cầu ta đại chiến vượt cấp bao nhiêu năm, duy chỉ có Quy Nguyên là chưa được nếm thử.

Người của mình bị Cố Sở đánh bay, Cao Vô Cầu không tỏ ra lo lắng chút nào. Ngược lại, khi trông thấy Cố Sở tràn đầy khí thế vô địch, sắc mặt của hắn càng trở nên hưng phấn. Vấn Đỉnh điên phong đối đầu Quy Nguyên chí cường giả, một trận chiến này hắn đã đợi thật lâu. Cố Sở càng mạnh mẽ, hắn càng cảm thấy trận đấu này có ý nghĩa. Hôm nay, hắn muốn bại Quy Nguyên.

- Năm năm trước ta tự mình chạy tới Khương Gia khiêu chiến Khương Tử Diệp nhưng không được ứng chiến, còn nghĩ phải đợi đến khi giới chiến nổ ra mới có cơ hội đấu Quy Nguyên, không ngờ rằng hôm nay lại may mắn gặp được ngươi. Ha ha, buông ra toàn bộ thực lực của mình đi, cùng ta đánh một trận đi, hôm nay dù cho kết quả thế nào, ta cũng không hối tiếc.

Giương đôi mắt tràn đầy khát khao chiến đấu nhìn lấu Cố Sở, hắn cười lên từng tràng hưng phấn. Lời dứt người lên, sau lưng hắn chợt loé ra vô tận bạch quang chói sáng, bóng tối chung quanh chớp mắt bị xua tan.

Vọt lên nền trời, thanh âm của hắn vẫn còn đang vang vọng lan đi, nhất là mấy từ “ta cũng không hối tiếc” như hoá thành tiếng gầm chấn thiên, hoá thành một làn sóng xung kích vô hình trong không gian, dọc đường lan đi đều khiến cho đại hoang phía dưới rung lên bần bật, cổ thụ đổ nhào.

- Hay cho một câu không hối, đã vậy, lão phu liền thành toàn cho ngươi.

Cố Sở một mực lắng nghe lấy lời nói của Cao Vô Cầu, cuối cùng phá lên tiếng cười tán thán.

Mặc dù là lần đầu gặp nhau, lại lấy tư cách là kẻ thù, nhưng tên tiểu bối này để cho lão có cảm giác rất thưởng thức. Bởi lão nhận ra, hắn không phải là một kẻ ngông nghênh cuồng vọng, mà là một tên cường giả khao khát sức mạnh, truy cầu chiến đạo, hay còn gọi là một kẻ cuồng chiến.

Những kẻ như thế này, bất kể là người mình hay địch thủ, đều rất đáng được người khác tôn trọng. Chí ít, trong mắt lão lúc này là như thế.

Lão dứt lời, cũng không có đợi Cao Vô Cầu ra tay mà chuyển mình công kích tới. Nếu đã xem nhau là đối thủ, lão sẽ tuyệt đối không có xem thường hắn, cũng coi như là một cách tôn trọng đối thủ của mình.

Pháp tướng của lão như một vị thần tuyệt thế, tắm mình trong kim quang chói sáng. Giữa trời đêm u tối, mỗi cái chuyển động đều làm cho không gian vang lên tiếng run rẩy, tựa hồ quá tải với sức mạnh nhục thể này.

- Vậy đa tạ rồi! Ha ha!

Cao Vô Cầu lúc này thân thể đã vọt lên tận ngàn mét cao, đối diện với khuôn mặt khổng lồ của Cố Sở, buông ra lời đa tạ khoái ý. Trước tràng công kích của đối phương, hắn không lùi mà tiến. Trong tay nắm lấy trường thương vừa triệu hồi ra, sôi trào chiến khí, đâm thẳng về đằng trước.

Thần quang vạn trọng, mũi thương dưới sự kích phát của hắn toát ra vô tận phù văn, chớp mắt hoá thành một đầu thần long quang hoá, gầm thét mà qua.

Bàn tay của Cố Sở lúc này đang úp xuống đầu hắn, cảnh tượng không khác gì trời sụp, mãnh liệt va chạm với thần long. “Đùng” một tiếng kinh thiên động địa, chỉ thấy bàn tay khổng lồ của lão thoáng khựng lại giữa tinh không, thậm chí còn bị lức lui đôi phần. Nơi lòng bàn tay không gian nứt vỡ, lan tràn vô cùng vô tận năng lượng loạn lưu, kéo nhau lan rộng xuống dưới đại hoang.

Cao Cơ vốn đang trọng thương ở bên dưới, trông thấy một màn này thì kinh hồn táng đảm, vội vàng triệu hồi ra pháp khí phòng hộ, thậm chí tận dụng chút sức lực cuối cùng để kích phát Thanh Loan Phiến, nhưng vẫn không có xi nhê gì.

Năng lượng loạn lưu dũng mãnh không thể đỡ, liên tiếp phá toái toàn bộ pháp khí phòng ngự của hắn, nghiền nát phân nửa hai chân và cánh tay. Thanh Loan Phiến không còn được thúc dục, ảm đạm rơi xuống đống đổ nát, nhìn không ra là tiên khí.

- Quy Nguyên, quả nhiên không tầm thường. Lại tới.

Mà trên bầu trời, Cao Vô Cầu đại chiêu bị phá huỷ, sớm bay ngược ra xa, liên tiếp va nổ mấy chục ngọn đại sơn mới dừng lại được. Quy nguyên cường giả quả nhiên không yếu, chí ít áp lực so với những lần hắn đại chiến vượt cấp trước đây đều lớn gấp bội lần.

Liếm liếm bờ môi khàn khàn cười, hắn vung lấy trường thương trong tay, sau đó cắm phập xuống nền đá. Một cú nhảy nhẹ đạp lên mũi thương, bàn chân dụng lực đem thân thương bẻ cong thành hình bán nguyệt, sau đó vụt mình tựa lực lao tới.

Trường thương sau khi trở thành điểm tựa đả lực cho hắn, phá nát đất đá mà lên. Một đường vòng uốn lượn hai trăm bảy mươi độ, bay trở lại lòng bàn tay của hắn, phá ra tiếng run rẩy động trời.

Ngay sau đó là một màn kinh người phát sinh, chỉ thấy trường thương vừa chạm bàn tay Cao Vô Cầu vậy mà biến lớn, không khác gì biến hoá của Phong Thiên Lạc Địa kích. Trăm lần, ngàn lần, vạn lần biến trướng, to lớn vô cùng. Tuy kích thước còn chưa đủ để so sánh với Phong Thiên Lạc Địa Kích, nhưng cũng đủ để cho người ta bất khả tư nghị, thanh thế quá mức kinh người.

Một thương này bá đạo, đem đất trời này đánh cho lắc lư nghiêng ngả, phù văn ngày một sáng, mơ hồ huyễn hoá thành Huyền Vũ và Kim Long thần thú, gầm lên thanh âm nhè nhẹ, cuốn lấy thái cực tinh vân, chiếu rọi khắp vạn dặm tinh không.

Mà Cao Vô Cầu lúc này thân thể một mực ôm lấy chuôi thương, nhìn qua chẳng khác nào một đầu kiến càng đang bò trên đại thụ. Hắn cũng không có giống như Cố Sở đem binh khí biến lớn mà không sử dụng được, hai tay hằn lên phù văn, khoé miệng mở ra hét lên âm thanh cuồng bạo, đẩy trường thương vụt về phía đối phương.

Cố Sở trong lòng thoáng nổi lên kinh sợ, trường thương còn chưa tới, một cỗ khí tức bá vương đã đập thẳng vào mặt lão. Áp lực cuồng nộ như thiên uy, cuồn cuộn dâng trào lên khí thế, muốn quất thẳng vào mặt của lão.

- Phanh!

Cố Sở đương nhiên sẽ không để cho Cao Vô Cầu được như ý muốn, cánh tay lấy một tốc độ không tưởng rút trở về chắn ngang trước mặt. Năm ngón như năm đỉnh núi to lớn vươn ra chụp lấy ngọn thương, bạo ra một tiếng va chạm đinh tai nhức óc.

Huyền Vũ và Kim Long dưới cái nắm tay của lão nhất thời tán loạn, nhưng chớp mắt cuồn cuộn hoá thành vô biên văn tự cổ. Những văn tự cổ này vậy mà đều mang trong mình lực lượng thần bí, khiến cho cả bàn tay của lão đều lâm vào chấn động, rơi vào trạng thái đông cứng, không thể nào mà buông ra.

Lực lượng rất lớn, lớn đến mức pháp tướng của Cố Sở đều có chút không thụ nổi, liên tiếp lui mạnh về phía sau, cho tới khi va phải Phong Thiên Lạc Địa kích mới có thể dừng lại, ánh mắt hãi nhiên nhìn về phía Cao Vô Cầu.