Ma Kính: Tình Yêu Không Đáng Tin?

Chương 2



Má ơi—

Tên say rượu này không những kéo lấy chân cô, mà cả thân thể bốc mùi của gã ta còn muốn lại gần cô hơn nữa, đôimắt hõm sâu đựng đầy tia máu trừng trừng nhìn cô, thoạt trông không khác gì ma quỷ đến đòi mạng.

“Buông ra!” cô hét chói tai.

“Natalie?”

“Anh đừng có lại gần! mau buông tôi ra!” Trời ạ, sức mạnh của gã thật là đáng sợ.

Gã bắt lấy cổ chân mảnh khảnh của cô kéovề phía mình, sau đó đè lên người cô, nâng khuôn mặt nhỏ nanh xem xétcẩn thận, báo hại cô mở to mắt hoảng sợ, trước mũi cô nồng nặc một mùirượu.

“Natalie—”

“Natalie gì chứ? Không phải là tôi đâu!”

Tên này không phải mượn rượu làm loạn đó chứ? Không! Cô không cho phép!

Cô đem hết sức bình sinh, đá gã một cáithật mạnh, kết quả cũng thoát ra khỏi sự kiềm chế, trốn sang một bênhoảng sợ mở trừng mắt, tay vô thức nắm chặt cái ghế cảnh cáo:

“Anh, anh đừng lại đây, nếu không tôi sẽ không khách khí đấy!”

“Ừm…” anh ta đột nhiên mở miệng, trong cổ họng còn phát ra âm thanh ùng ục, dường như sắp phun ra cái gì, làm hại cô vội vàng giơ ghế lên tự vệ, không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh.

Anh ta cúi xuống như muốn nôn, phản xạ thần kinh nhanh nhạy được dịp phát huy:

“Đừng có nôn! Đợi chút—đừng có nôn ngay!”

Đành hết cách, cô không thể trơ mắt nhìnngười ta nôn ngay ra sàn nhà, trong chốc lát không thể tìm thấy đồ đựng, tình thế cấp bách, cô chủ động dắt tay anh ta vào phòng tắm. Làm ơn đi, muốn nôn thì phải nôn vào bồn cầu chứ!

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, khi cô kéo được anh ta đến bồn cầu cũng vừa đúng lúc, may mà anh ta không nôn ra ngoài.

Phù! Cô thở dài nhẹ nhõm, tốt rồi, anh ngoan ngoãn ôm bồn cầu mà phun nhé.

Thừa dịp anh ôm bồn cầu phun như điên, cô ra khỏi phòng tắm trở về phòng ngủ, tiếp tục xem xét tấm gương kia.

Cô cầm lấy gương, sờ sờ bên trái, sờ sờbên phải, thầm nghĩ chắc chắn có cơ quan gì đó mở ra thông đạo, tronglòng băn khoăn không biết có nên kêu gọi ma quái gì đó đến mở thử xemsao hay không?

“Ô ô ô—”

Tiếng khóc của anh ta truyền ra từ phòng tắm, làm cô ngây cả người, kinh ngạc quay đầu lại.

“Natalie ~~ ô ô ô ~~”

Dương Kỳ Kỳ tò mò thập thò đi đến, cẩn thận, lén lút đến bên phòng tắm, nhìn ngó vào trong.

Anh ta cứ như vậy cuộn mình lại trongphòng tắm, bộ dạng rất chật vật, quần áo trên người còn dính sản phẩm do đợt nôn vừa rồi, nước mắt đầy mặt, làm cho cô không khỏi ngây ngốc đứng yên một chỗ, ngơ ngác nhìn anh.

Anh khóc như một đứa trẻ, rất thương tâm, ngay cả trong không khí đều nồng đậm nỗi ưu thương, kéo theo cô cũngbuồn lây, nhịn không được tiến đến bên anh

Cô chưa từng gặp một người con trai khócđến bi thương như vậy, biết là vô duyên, nhưng bộ dáng của anh cô đơn,rất cô đơn, như thể bị thế giới vứt bỏ lại nơi tối tăm này.

Nếu bản thân mình còn tránh xa, khôngquan tâm tới anh thì không hiểu nổi anh còn đến thế nào nữa, là vừa ngủvừa khóc? Hay luẩn quẩn trong ý nghĩ tự sát?

Ý nghĩ đó làm lòng cô thật bất an.

Ai da… không được rồi, nếu anh ta có ýnghĩ tự sát thật, thì chắc chắn lương tâm cô sẽ bất an không thôi, tuyanh và cô vốn không quen biết, cô cũng không có nghĩa vụ phải chăm sócanh, hơn nữa cô bỏ đi cũng chẳng ai biết, nhưng trái tim thiện lương làm cho cô không thể mặc kệ anh được.

Cô đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, vận mệnh đã đem cô đến này, chắc hẳn có nguyên nhân nào đó.

Nhìn bộ dạng thê thảm của anh ta, cô nghĩ rằng cho dù phải đi, cũng nên an bài cho anh ta thật tốt cũng không phiền hà gì.

Cô là người không có sở trường gì, chỉ là biết cách quan tâm tới mọi người, không phải cô khoe khoang, nhưng từng có chú cún gầy đến da bọc xương, bị lạc chủ thật đáng thương, nhờ côkiên nhẫn chăm sóc trong một thời gian dài mà cuối cùng thành công, lạigặp được cô cún xinh đẹp, đồng thời tìm được một chủ nhân tốt cho chú.

Tuy rằng người này không phải là chú cúnbị lạc nhưng bộ dạng anh ta bây giờ cũng không khác là mấy, nếu có gặpchính là có duyên, được rồi, quyết định chiếu cố anh ta một chút.

Giống như trước đây cô từng chăm sócngười mẹ hay mượn rượu giải sầu của mình, cô rất tự nhiên cởi bộ quần áo dơ bẩn của anh ra, muốn giúp anh vệ sinh thân thể, nhưng gian phòng tắm này so với anh lại càng bẩn, bồn rửa mặt hơi nhỏ, vòi nước cũng khôngra vòi nước, có nói sao thì, đồ vật trong nhà của người này đều chẳng có chút gì giống với ở Đài Loan cả, ngay cả khăn mặt cũng không khác gìgiẻ lau, làm sao mà dùng được.

Về sau cô tìm thấy một chiếc áo làm bằngvải bông, liền lấy tạm làm khăn mặt, vắt khô chiếc áo, cô lau sạch haibên miệng và những vết bẩn trên người bị dính vào khi nãy, sau đó kéoanh ra khỏi phòng tắm.

Người này một mặt thì khóc, một mặt chẳng rõ nói nhăng nói cuội cái gì, tuy không biết vì sao anh ta khóc thươngtâm như vậy, nhưng anh ta say rượu chắc chắn có liên quan đến nguyênnhân này.

Được rồi, cô có thể làm người tốt, ngoạitrừ bộ phận trọng yếu trên người anh, cô lau cả người anh một lần, rồimới dìu anh lên trên giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó lại đi đến phòngtắm giặt sạch quần áo của anh, thuận tay dọn dẹp phòng tắm thật sạch sẽ.

May là trong phòng không còn người nào khác, nếu không thật sự cô không biết giải thích tại sao mình xuất hiện trong căn hộ này.

Mọi việc xong xuôi trong chốc lát, cô lại gần bên giường, xem ra anh ta cũng không còn khóc nữa, hơn nữa có vẻngủ rất ngon, cô cũng nhẹ lòng, sau đó đi đến chỗ tấm kính, bây giờ cũng có thời gian xem xét kỹ lưỡng tấm gương.

Nếu cô có thể đi qua gương đến nơi này, ắt hẳn cũng có thể đi qua gương lần nữa để trở về.

Cô thử đem hai tay đặt trên mặt gương, bình tĩnh lớn tiếng khẩn cẩu…

“Ma kính ơi Ma kính, làm phiền ngài đưa tôi về nhà được không?”

Cô mỉm cười tỏ vẻ thân mật với chiếcgương, hi vọng nó có thể trả lời, nhưng trên gương không xuất hiện mặtngười, cũng không hề nói chuyện, rốt cuộc cũng chỉ là một chiếc gương.

Được rồi, phương pháp của Công chúa Bạch Tuyết không được ta thử phương pháp của Alibaba xem thế nào?

“Vừng ơi mở ra.”

Đợi một lúc lâu sau cũng không thấy có gì thay đổi, gương vẫn là gương, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

Được, ta lại dùng cách khác, thử xem phương pháp của Aladin—

Cô đem gương lau chùi đến sáng loáng,không còn một hạt bụi, lại gần nói: “Thương lượng vậy đi, ta lau chùingươi sạch sẽ như mới, ngươi làm ơn đưa ta về nhà được không?”

Gương cũng không vì cô lau chùi mà hiệnra mặt người, cũng không xảy ra một kỳ tích gì, chỉ có khuôn mặt cô đang cười ngây ngô, sau đó nụ cười tắt hẳn.

“Này, đừng có được đằng chân lên đằng đầu, ngươi đem ta đến đây, cũng nhất định đưa ta về nhà được.”

Gương vẫn như cũ không có một chút độngtĩnh, làm cô rất nóng lòng, không lẽ cô sẽ bị nhốt ở nơi quỷ quái nàysuốt đời sao? Sống cùng phòng với một người tối ngày say rượu, khôngbiết khi tỉnh lại có bị anh ta tiền dâm hậu sát hay không nữa đây?

Không được, cô nhất định phải trở về.

“Ngươi hơi bị quá đáng rồi đó, ta lauchùi ngươi sạch sẽ tinh tươm, ngươi lại lấy oán trả ân, đưa ta tới nơiquỷ quái này, rốt cuộc là có ý định gì hử?”

Dương Kỳ Kỳ vừa bực bội, vừa sợ hãi, điđi lại lại trước gương, ngay cả đằng sau tấm gương cô đều xem qua, chắcchắn đây không phải một giấc mơ, nếu cô không thể quay về, cô phải làmsao bây giờ?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cấp bách đến mức phát khóc, ngay cả sự điềm tĩnh thường ngày đều mất đi.

Nhưng vào lúc này, cô chú ý tới một khung ảnh trên bàn trà, bởi vì phòng quá tối, cô không nhìn rõ lắm, nhất thời tò mò cầm khung ảnh lên, nhìn kỹ khuôn mặt trong đó.

Vừa nhìn qua, cô không ngừng chớp mắt, nghi ngờ chính mình liệu có nhìn nhầm hay không?

Ảnh chụp một người con trai mà dù chỉliếc qua cô cũng không thể nhận nhầm, vẻ mặt ấy, ánh mắt ấy, lại còn nụcười ấy, đều làm cô nghẹn họng, nhìn trân trối nửa ngày nói không thànhlời.

Cô trừng mắt nhìn ảnh chụp, rồi nhìn quangười đang nằm trên giường, không tự chủ thốt lên thành tiếng. “Ôi trờiơi, làm sao có thể! Anh là Hứa Kiệt Lộ đấy ư?”

Cô vừa sợ lại vừa nghi ngờ, chẳng lẽ người say rượu này chính là người cô yêu đơn phương bấy lâu nay Hứa Kiệt Lộ?

Cô muốn kiểm chứng một chút, bước tới cẩn thận so sánh với người trên giường, tuy rằng đầu tóc của anh rối bù,cằm thì đầy những râu, đôi mắt đen cộng thêm vẻ mặt tiều tụy, nhưng vẫncó thể nhận ra anh ta chính là Hứa Kiệt Lộ.

“Trời ơi, là anh thật sao?” cô không thểtưởng tượng được ảnh người cô quý trọng để trong ví da lại xuất hiện rõràng trước mặt cô.

Bởi vì quá kinh ngạc, cô vô thức lùi vềphía sau, không phát hiện ra tấm gương sau lưng đang biến hóa, từ mặtgương phát ra luồng ánh sáng quỷ dị, biến thành những gợn sóng mềm mại,mà cô không ngừng lùi về phía sau, vừa vặn đụng phải mặt gương.

Hô nhỏ một tiếng, cô ngã vào trong gương, cảm giác như xuyên qua một lớp thạch hoa quả mềm mại, đem cô đến mặtkia của tấm gương.

Đau quá!

Dương Kỳ Kỳ xoa xoa cái mông, kinh ngạcnhìn bốn phía, đây là phòng ngủ cô vừa quét dọn, mà sắc trời ngoài cửasổ lại là ban ngày.

Cảm ơn trời đất, cô đã trở lại.

Mọi việc xảy ra như một giấc mộng, nếukhông phải khi quay về cô vô tình mang theo bằng chứng, nếu không côkhẳng định mình đã bị ảo giác rồi.

Trừng mắt nhìn khung ảnh trên tay, người trên tấm ảnh và trong ví da là cùng một người.

Hứa Kiệt Lộ, hai mươi tám tuổi, Hoa kiều ở New York, nhà thiết kế thời trang.

Dương Kỳ Kỳ tìm trong đống tạp chí cô sưu tầm, trong đó có tư liệu cơ bản về Hứa Kiệt Lộ.

Sinh ra tại Đài Loan, mười sáu tuổi bắtđầu thiết kế trang phục, hai mươi tuổi được nhận vào học viện Luân Đôn,hai mươi tư tuổi đến New York tự khẳng định mình, tạo dựng nên nhãn hiệu được ưa chuộng, năm nay hai mươi tám tuổi, hoạt động mạnh tại thịtrường trang phục nữ ở Luân Đôn và New York.

Trên tấm ảnh là một người tràn đầy khíphách, anh tuấn tiêu sái, không thể làm cho người ta liên tưởng đếnngười nằm trên giường đó, vì sao anh lại trở nên tiều tụy thảm hại đếnvậy?

Dương Kỳ Kỳ chỉ cần có thời gian sẽ nhìnchằm chằm ảnh chụp mà đờ người ra, trước kia cô học rất chăm chú, làmviệc vô cùng chuyên tâm, nhưng kể từ hôm xảy xa kỳ tích xuyên qua tấmgương, tới tận bây giờ, cô cũng chưa hết kinh ngạc cùng hoàn hồn, làmcho cô cả ngày hôm nay đi học, tối đến làm việc mà cũng không thể tậptrung tâm trí, toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên người Hứa Kiệt Lộ.

Về việc cô đã gặp chuyện kỳ lạ cùng chiếc gương, Dương Kỳ Kỳ cũng không nói với bất kỳ ai, kể cả ba người bạn thân.

Mặt gương kia có lẽ là cửa vào, nhưngkhông biết có thể đưa đến những nơi nào, mấy hôm nay cô không dám tùytiện sờ loạn vào gương, nhưng bản tính con người vốn tò mò, cô cũngkhông phải là ngoại lệ, tuy rất sợ hãi nhưng không thể ức chế sự hiếukỳ, hơn nữa cô nhịn không được lo lắng liệu Hứa Kiệt Lộ có biết chăm sóc chính mình hay không.

Ngày đó anh khóc rất thương tâm, nước mắt của đàn ông nặng tựa ngàn vàng, không hiểu sao, nước mắt đàn ông lạilàm cho phụ nữ thương xót, huống hồ cô lại yêu thầm Hứa Kiệt Lộ đã lâu.

Đấu tranh tư tưởng ba ngày, cô nhịn không được lại đi tới trước mặt gương.

Dương Kỳ Kỳ nhìn tấm gương, lấy tay lần sờ, cứng ngắc.

Gương không xảy ra biến hóa gì, làm chocô cảm thấy yên tâm. Lại có chút thất vọng, vì vậy cô thêm lớn mật, hếtsờ đông lại sờ tây, sờ soạng cả buổi, gương vẫn là gương, không pháthiện ra có gì đặc biệt.

Cô nghĩ nghĩ, có lẽ gương và cô phải có gì đó kết nối mới được.

Lần đầu tiên xuyên qua gương, là lúc cô đang cầm tấm ảnh của Hứa Kiệt Lộ, trong lòng thầm nghĩ đến anh.

Lần thứ hai cô xuyên qua gương trở lạiphòng mình, cũng là vì cô cầm khung ảnh của anh, trong lòng đang nghĩtới Hứa Kiệt Lộ, không lẽ chỉ cần trong lòng nghĩ tới Hứa Kiệt Lộ, mặtgương sẽ thay đổi?

Cô không muốn nghĩ nhiều, thử rồi sẽ biết!

Vì vậy cô nhắm mắt lại, trong tâm trí chật vật hiện lên khuôn mặt Á Đông kia, tĩnh lặng tư tưởng—

Hỡi gương, cầu ngươi đem ta tới phòng của Hứa Kiệt Lộ.

Ngay khi cô nghĩ vậy, cũng thật thần kỳ,thật đúng là có phản ứng, cô cảm nhận được sự biến đổi trên từng đầungón tay, tò mò mở mắt ra phát hiện mặt gương có những gợn sóng như trên mặt nước, thật không thể không kinh ngạc.

Trời ạ, thật sự có biến đổi sao?

Tay cô có thể xuyên qua mặt gương, nhưngvì sợ hãi nên cô rụt tay lại, chỉ chốc lát sau, cô lại tò mò vươn tayra, chỉ chỉ mấy cái vào mặt gương. Cuối cùng, cô lấy hết dũng khí, đầutiên cô chui đầu qua, tiếp đến là chân, sau đó cả người lọt vào tấmgương, chỉ nháy mắt, cô thật sự đi vào căn phòng kia.

Thật sự vô cùng kỳ quái, bây giờ rõ ràng là buổi tối, vậy mà sau khi cô xuyên qua gương, đột nhiên biến thành ban ngày?!

Vì đã dự phòng ngộ nhỡ có gì xảy ra, côxác định mình có thể về nhà bất kỳ lúc nào, vì vậy cô làm cái thínghiệm… vừa rồi cô đang nghĩ tới Hứa Kiệt Lộ, là có thể theo gương đếnphòng này, nhưng kỳ lạ là, cô cố gắng nghĩ đến phòng của mình, nhưngkhông có cách nào trở lại được.

Lần này cô có vẻ bình tĩnh hơn, hơn nữacũng đủ thời gian để một người cẩn thận như cô suy nghĩ lại, bản thânlần trước cô làm sao về được nhà? Nhất định có điểm mấu chốt nào đó, làm cho cô vô ý khởi động ma lực của gương.

Đột nhiên cô nhớ tới ảnh của Hứa Kiệt Lộđược cất giữ trong ví da của mình, mà thật thần kỳ, mặt gương lúc nàylại sinh ra vài gợn sóng, mở ra thông đạo, sau đó cô theo mặt gương trởlại chính căn phòng của mình.

Ha, cô đã hiểu!

Khởi động Ma kính mấu chốt ở chỗ phảiliên quan gì đó đến Hứa Kiệt Lộ. bởi vì vừa rồi trong đầu cô vừa nghĩtới ảnh Hứa Kiệt Lộ trong ví da ở Đài Bắc, cô liền thuận lợi trở lại.

Cô hết xuyên đến lại xuyên đi. Luyện tập vài lần, cuối cùng cô cũng tâm đắc, vậy là cô có thể tự do ra vào Ma kính.

Chỉ cần có thể về nhà, cô an tâm khôngít, lá gan lại càng lớn thêm, ở căn phòng xa lạ tò mò nhìn ngắm xungquanh, thầm hỏi rốt cuộc đây là nơi nào?

Khi trước cô đi vào căn phòng này, vì làbuổi tối nên cô không có cơ hội xem xét kỹ lưỡng khắp nơi. Bây giờ làban ngày, nên cô có thể ngắm nghía căn phòng và quang cảnh bên ngoài một cách rõ ràng.

Căn hộ này cũng không lớn lắm, có mộtgian phòng ngủ, một phòng khách, đồ dùng đều khá cũ, cô tiến tới gần cửa sổ, mở toang hai cánh cửa, so với cửa sổ hai bên không tương đồng, sauđó cô nhìn xuống phía dưới, là một ngõ nhỏ tụ tập không ít người, tất cả đều là người nước ngoài, đại bộ phận là người da đen.

Cô ngây ngốc nhìn, trong giây lát thấy thật choáng váng, nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Dương Kỳ Kỳ ra khỏi phòng ngủ, hiếu kỳxem xét chung quanh, vô tình phát hiện ra lá thư trên mặt bàn, cô tò mòcầm lên, vừa nhìn thấy địa chỉ bằng tiếng Anh, làm cho cô cực kì khiếpsợ… không thể tin được, trời ơi! Nơi này lại là New York?!

Cô ở New York? Không thể nào?

“Rượu……”

Đột nhiên có tiếng rên rỉ làm Dương Kỳ Kỳ hoảng sợ, cô quay đầu lại, không thấy bất kỳ người nào, có điều cô chắc chắn, vừa rồi cô rõ ràng nghe được thanh âm đó.

Có người? Nhưng người đâu? Chẳng thấy ma nào.

“Rượu……”

Tiếng rên rỉ lại truyền đến, làm cho côsợ tới mức đóng băng được, âm thanh kia hình như phát ra từ sau ghế sôpha, cô lần theo âm thanh đó, không bao lâu, quả nhiên sau chiếc sô phacũ nát là một người đàn ông nằm sõng xoài trên mặt đất.

Cô đứng sau sô pha, tò mò nhìn ngắm kỹ càng, người kia đúng là Hứa Kiệt Lộ, anh lại uống rượu.

Ban ngày ban mặt mà cũng uống say như chết?

Cô to gan lớn mật tiến lại gần, cẩn thận đánh giá đối phương.

Vài ngày không gặp, Hứa Kiệt Lộ cànggiống người nguyên thủy, đầu tóc rối bù, lôi thôi lếch thếch, chòm râutrên cằm lại rậm thêm mấy phần, trên người vẫn là mùi rượu nồng nặc, vừa nhìn thấy đã biết anh mấy ngày không hề tắm rửa.

Cô nhìn xung quanh căn phòng, không lẽkhông có một ai quan tâm chăm sóc anh sao? Theo tư liệu cô thu thập trên google, cô nhớ rõ gia đình Hứa Kiệt Lộ đều sống ở Đài Loan, chắc hẳnbọn họ không biết tình trạng hiện giờ của Hứa Kiệt Lộ.

Cô đi đi lại lại khắp nơi, phát hiện trên bàn ăn có đồ ăn thừa, nhưng không để tủ lạnh nên giờ đã bốc mùi, trênbàn còn vài vỏ chai rỗng.

Mở tủ lạnh ra, ngoại trừ bia thì cái gìcũng không có, hơn nữa còn có bát đĩa chồng chất lên nhau, trên đó là đồ ăn hỏng, lại còn vài con gián qua lại như không.

Ở trong căn phòng này, con người không mắc bệnh mới là lạ.

Đi dạo một vòng, cô quay lại phòng khách, lại gần sô pha, nhìn anh và thầm nghĩ, người này là Hứa Kiệt Lộ sao?Rốt cuộc anh đã gặp chuyện gì, làm cho anh dùng rượu hủy hoại bản thânđến thế?

Nhìn anh tự làm khổ chính mình như vậy,Dương Kỳ Kỳ không khỏi lắc đầu. Anh ta thật hôi muốn chết, cô nhìnchướng mắt quá đi, lại làm người tốt lần nữa, kéo anh tới phòng tắm. Đểlàm gì hả? Đương nhiên không phải để dìm chết rồi, mà là giúp anh tắmrửa, dù sao anh cũng say gần chết rồi, co cũng không sợ chi.

Cô nhìn xung quanh, trong phòng tắm của anh chỉ có mỗi xà bông, hơn nữa cũng giống mấy cái khăn mặt kia, bẩn ơi là bẩn.

May mắn là cô có “Cánh cửa như ý”.

Cô đi qua gương, chẳng những đi siêu thịmua dao cạo râu, lúc quay về còn mang theo một đống đồ, nào là sữa tắm,dầu gội đầu, và cả khăn mặt mới nữa.

Trước tiên cô giúp anh rửa mặt, sau đódùng dao cạo cẩn thận từng li từng tí cạo râu giúp anh, trên mặt đượcdọn sạch cỏ dại, cuối cùng lộ ra chân dung quen thuộc.

Cạo hết râu, để cho người khác thấy diện mạo đích thực của anh, đúng vậy, đây mới là khuôn mặt mà Hứa Kiệt Lộ nên có.

Cuộc gặp gỡ khó tin này làm cho cô ngâyngốc thật lâu, vẫn không thể tin được, Hứa Kiệt Lộ ở ngay trước mặt cô,có thể đụng tới anh! Đây là một sự kiện vô cùng thần kỳ à.

Cô nhìn chằm chằm anh đã lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định… cô muốn chăm sóc anh.

Trước tiên, cô phải tắm rửa sạch sẽ choanh, nếu không sẽ rất mất vệ sinh, hơn nữa cũng rất dễ mắc bệnh. Vì vậycô giúp anh gội đầu, tắm rửa, thế nhưng tắm đến giữa chừng, cô gặp mộtđại nạn, cô không biết có nên hay không tắm xuống phía dưới của anh, rửa sạch “bộ vị quan trọng”.

Tốt xấu gì người ta cũng chưa tỉnh lại,người ta chưa cho phép cô chạm vào nơi riêng tư đó, dường như cũng không hay cho lắm? nghe nói người nước ngoài rất tôn trọng sự riêng tư củamỗi người, tuy Hứa Kiệt Lộ là người Châu Á, nhưng anh ở nước ngoài nhiều năm, chắc chắn cũng rất coi trọng sự riêng tư.

Không đúng, ở nước ngoài hay không cũng chẳng liên quan, vấn đề là cô có nên làm như vậy?

Kỳ thực cô cũng không ngại gì, chỉ sợ anh sau đó lại trách cô chưa được phép mà đã giúp anh rửa “nơi đó”, vấn đềlà giữ vệ sinh “nơi đó” rất quan trọng, cô lại là người làm việc khôngmuốn bỏ dở giữa chừng, đã làm phải làm đến cùng.

“Rửa?”

“Không rửa?”

“Rửa?”

“Không rửa?”

Cô cực kỳ do dự a ~~

Cuối cùng cô tự mắng bản thân mình, không do dự nữa, người ta say như vậy, làm sao biết cô làm cái gì? Chỉ cần cô không nói, ai biết được! Dù sau này anh ta biết, nếu anh muốn cùng lắmcô tình nguyện chịu trách nhiệm…

Nghĩ thông suốt, cô không hề do dự, tiếp tục rửa xuống phía dưới, ai da ngại thật, thì ra nó dài như vậy… A!không được nghĩ lung tung! Phải thật nghiêm túc!

Sau khi giúp anh tắm rửa sạch sẽ, cô tìmkhăn tắm bọc lấy người anh, sau đó cô tìm trong ngăn kéo có một cái máysấy, kiên nhẫn sấy khô tóc anh, lại tìm được trong tủ một chiếc áo sơ mi sạch sẽ và quần dài mặc vào cho anh.

Sau khi hết thảy đều hoàn hảo, cô lại tòmò ngắm anh một chút, tuy thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng cũng khônggiảm đi vẻ nghiêm nghị vốn có, trong mắt cô, anh vẫn vô cùng tuấn tú,hơn nữa anh được tắm rửa sạch sẽ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, trênngười không có mùi hôi, chỉ có thơm ngát mùi xà bông tắm.

Cô đặt anh lên giường, sắp xếp cho anh thật thoải mái, cuối cùng đại công cáo thành.

Tuy nhiên cô vẫn chưa hài lòng, lại chạyqua gương về nhà, không bao lâu cô mang theo nhiều đồ dùng quay lại, cókhăn lau, bàn chải, cây lau nhà, máy hút bụi, lại còn nước tẩy chuyêndụng cho phòng tắm, chuẩn bị cho một cuộc tổng vệ sinh.

Nếu đã biết anh ấy là Hứa Kiệt Lộ—ngườimình ái mộ đã lâu, cô tuyệt đối không mặc kệ anh được, cô bắt đầu chămchỉ dọn dẹp đống bát đĩa trên bàn ăn, đem những đồ ăn hỏng đổ hết đi,lau chùi bàn ăn, sau đó gom những bình rượu cũ bỏ vào thùng rác.

Sau khi hoàn thành mọi việc, trong lòngcô cuối cùng thoải mái một chút, thật hài lòng nhìn thành quả của chínhmình, ha… cuối cùng cũng thuận mắt hơn nhiều, chỗ ở phải sạch sẽ mới hợp lý, nếu không ở lâu sẽ sinh bệnh.

Kế tiếp chỉ cần dọn dẹp gian phòng cũ này một chút, là hoàn thành mọi việc.

Sau khi cô dọn dẹp xong, đánh một cáingáp lớn, nhìn lên đồng hồ, tuy ở đây là ban ngày, nhưng hiện tại ĐàiLoan cũng đã là rạng sáng, trách không được cô lại buồn ngủ như vậy.

Dương Kỳ Kỳ quyết định về ngủ trước, ngày mai sẽ đến xem anh thế nào.

Cô kéo lê thân mình mệt mỏi, đi vào phíatrước gương, thuận tay còn kéo lại chăn cho Hứa Kiệt Lộ, sau đó mới vừalòng lò dò đi qua tấm gương.