[Ma Đạo Tổ Sư] Vấn Linh Mười Ba Năm

Chương 15: Phiên ngoại 1.1: Sinh thần* (1)



* là sinh nhật ấy, vì là truyện cổ đại nên mình để vậy

Hôm nay, gió nhẹ ấm áp, trời cao trong xanh.

Lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện dậy sớm như vậy.

Lam Vong Cơ tỉnh lại theo thói quen đưa tay sờ bên người, nhưng sờ trúng một mảnh lạnh băng, y chợt giật mình, thanh tỉnh hơn phân nửa. Bỗng phát hiện Ngụy Anh từ trước đến giờ luôn dính chặt trên giường nay không nằm cạnh mình, vội vàng hốt hoảng đứng lên nhanh chóng tìm khắp nhà cũng không thấy bóng dáng hắn.

Trong lòng hoảng hốt, nỗi sợ hãi dâng lên bao trùm cả trái tim, khoác vội ngoại bào, giày cũng không mặc, vội vàng phóng ra ngoài cửa.

Mới vừa ra cửa liền thấy người, nháy mắt lấp đầy cõi lòng lo lắng, người nọ trên tay bưng một tô [1] mì trường thọ, nước canh vẩy ra rơi trên vạt bào trắng tuyết của Lam Vong Cơ.

[1] một phong tục xưa của TQ, ăn vào ngày sinh nhật với mong muốn sống lâu trăn tuổi

Trên mặt Ngụy Vô Tiện có mấy vết đen, đôi mắt có chút sưng đỏ, lông mi còn dính chút tro than, làm khuôn mặt tuấn tú nhìn qua có chút buồn cười.

Trán Lam Vong Cơ còn không cột khăn buộc trán, tóc tai tán loạn, quần áo xốc xếch còn dính một chút dầu mỡ vàng vàng, chân trần đứng trên sàn nhà, ánh mắt đờ đẫn.

Hai người lăng lăng nhìn đối phương, vẫn là Ngụy Vô Tiện tròn mắt nhìn trước, bỗng phốc một tiếng bật cười: “Lạm Trạm, ngươi đã dậy rồi.”

Hắn dừng một chút, ánh mắt không có hảo ý nhìn Lam Vong Cơ từ trên xuống dưới một lượt, hài hước nói: “Bất quá Hàm Quang Quân vội vàng dồn dập như vậy là muốn làm cái gì nha?”

Lam Vong Cơ theo ánh mắt y cúi đầu xuống, mới bừng tỉnh nhận ra mình còn chưa mang giày, lập tức vành tai nhanh chóng đỏ bừng.

Trong lòng không khỏi ảo não, chính mình đang sợ cái gì đây, bây giờ Ngụy Anh đã là người bên gối mình, sẽ không có ai dám gây bất lợi cho hắn. Chỉ là trong tiềm thức luôn cảm thấy sợ hãi, sợ hắn một lần nữa biến mất không thấy, như nhiều năm trước. Lại nhớ đến mười ba năm kia, mỗi khi tỉnh dậy tìm không thấy Ngụy Anh mà hoang mang không biết làm sao trải qua một ngày…

Ngụy Vô Tiện bưng bát trong tay đặt trên án kỷ, vừa hỏi, thanh âm nhẹ nhàng không che giấu được nồng đậm tiếu ý: “Lam Trạm, sáng sớm ngươi hoảng cái gì vậy?”

Nghe vậy Lam Vong Cơ đỏ mặt, Ngụy Vô Tiện vốn không có ý định muốn y trả lời, lại nghe Lam Vong Cơ khẩn trương nói: “Ta sợ tìm không thấy ngươi…”

Ngụy Vô Tiện hơi ngừng động tác, rồi nhanh chóng cười cười cọ lại gần y: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lạm Trạm sao ngươi ngốc vậy, ta một người lớn như vậy sao lại nói tìm không thấy liền không thấy.”

Lam Vong Cơ rủ mắt không nói, Ngụy Vô Tiện cọ đến trong ngực đưa tay ôm lấy eo y, như là an ủi vỗ vỗ lưng y hai cái, thở dài: “Aiz, ngươi đừng giận, ta chỉ cười một chút thôi mà.”

Hít một hơi mùi đàn hương trong trẻo lạnh lùng trên người y, tiếp tục nói: “Là ta không tốt, là ta đem ngươi trở thành như vậy, là ta năm đó không tốt với ngươi…”

Không đợi Lam Vong Cơ nói, Ngụy Vô Tiện nở nụ cười thật tươi, đi tới bên án kỷ gọi Lam Vong Cơ qua ngồi xuống.

“Lam Trạm, ngươi quên à, hôm nay là sinh thần ngươi.” Vừa nói vừa đem bát đến trong tay Lam Vong Cơ, ngượng ngùng gãi đầu: “Ừm, nếm thử một chút, ta tự mình làm, có thể sẽ khó ăn…”

Lam Vong Cơ sửng sốt, đưa tay lau đi vết đen trên mặt hắn, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ nhàng. Gắp lên một đũa cho vào miệng, mặt không đổi sắc nuốt xuống. Nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi trước mắt, chậm rãi mở miệng, trong thanh âm mang theo vô vàn ôn nhu: “Ăn ngon.”

Ngụy Vô Tiện nửa tin nửa ngờ, rút đôi đũa trong tay y, gắp một sợi bỏ vào miệng, giây kế tiếp liền phun ra ngoài: “Phi phi phi… Mặn chết, Lam Trạm ngươi đừng có ăn, để ta đem đi đổ a.”

Vừa nói vừa đưa tay muốn bưng bát đi, lại bị Lam Vong Cơ bắt lấy cổ tay, Lam Vong Cơ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt hắn lặp lại lần nữa: “Ăn ngon.”

Ngụy Vô Tiện không thể làm gì khác hơn, ngồi nhìn y ăn xong bát mì mặn chết người, ngay cả nước canh cũng không còn một giọt.

“Lam Trạm, hôm nay là sinh thần ngươi, chúng ta ra ngoài chơi đi!”

“Được.”

Trên trấn thủy vực, một chiếc [2] thuyền câu trôi trên mặt nước, trên thuyền là hai nam tử trẻ tuổi dung mạo xuất chúng, đặc biệt là nam tử áo trắng ngồi ở trước, y phục trắng tuyết, khí độ xuất trần, làm cho cư dân dọc hai bờ sông đang rao hàng cũng phải tròn mắt há miệng nhìn.

[2] thuyền chài, thuyền đánh cá

Nhìn cảnh sắc quen thuộc làm Ngụy Vô Tiện nổi lên lòng ham chơi, hướng hai bờ sông phóng ra một chuỗi mị nhãn: “Tỷ tỷ! Sơn trà này bán thế nào?”

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nhưng cũng không cản hắn.

Quả nhiên một nữ tử ngẩng đầu cười đáp: “Tiểu lang quân, sơn trà này tặng ngươi đấy, lấy không?”

Thanh âm nữ tử mềm mại trong veo, nghe có chút đặc biệt, tựa như hương lưu bên tai.

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: “Tỷ tỷ đưa, tất nhiên là lấy.”

Vừa nói, nữ tử kia thật sự tìm trong sọt một quả sơn trà tròn vo ném tới: “Chớ nên khách khí, nhìn ngươi anh tuấn!”

“Tỷ tỷ còn đẹp hơn nhiều!”

Lam Vong Cơ ngồi bên mạn thuyền nhìn hắn một bên trêu hoa ghẹo nguyệt ba hoa chích chòe, cũng không giận, chỉ mặc cho hắn nháo nháo. Thầm nghĩ mười mấy năm trôi qua mà cái tính này của Ngụy Anh một chút cũng không thay đổi, Lam Vong Cơ đáy mắt mang theo ý cười, tầm mắt dính chặt Ngụy Vô Tiện không rời.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên quay đầu lại: “Lam Trạm, ăn sơn trà không?”

Không đợi Lam Vong Cơ trả lời, lại quay đầu đi: “Tỷ tỷ, ngươi nhìn y có tuấn hay không? Tiểu huynh đệ này của ta rất thích ăn sơn trà ở đây, các ngươi chỉ tặng ta không tặng y, y sẽ ghen tị với ta.”

Vừa nói hắn vừa nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, mặt nở nụ cười không ý tốt: “Ngươi nói có đúng hay không a, Vong Cơ huynh~” âm cuối hơi ngân cao, mang theo tia mị hoặc.

Xưng hô này làm cho Lam Vong Cơ run lên, vẫn như cũ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói lời nào.

“Hảo hảo hảo, cũng đưa cũng đưa.” Quả sơn trà thứ hai tới tay, trong cảnh cười cười nói nói hai bên bờ, thuyền nhỏ chậm rãi trôi theo sóng nước phiêu đãng về phía trước.

Ngụy Vô Tiện nằm trên boong thuyền, đầu gối trên đùi Lam Vong Cơ, miệng ngậm cọng cỏ, nhìn mây trắng chầm chậm trôi, rất là thích ý.

Hắn đột nhiên nhớ đến cái gì chợt ngẩng đầu: “Lam Trạm, ngươi cũng là người Cô Tô, ngươi nhất định nói giọng ở đây, ngươi dạy dạy ta, tùy tiện cái gì cũng được. Trước kia ngươi chỉ biết nói ta nhàm chán, một chút cũng không chịu dạy ta…”

Lam Vong Cơ nghe vậy cúi đầu nhìn vào mắt y, trong con ngươi là biển ôn nhu đem người nhấn chìm, như là muốn cho người trước mắt thấy rõ cả chỗ sâu trong linh hồn. Ở dưới ánh mắt như vậy, tình cảm gì gì cũng không còn chỗ che giấu, Ngụy Vô Tiện bị y nhìn đến tâm đánh trống, thẹn thùng đỏ mặt.

Thanh âm Lam Vong Cơ trầm thấp từ tín, chậm rãi nói: “Âu khoát hỉ nội.”[3]

[3] này chắc là tiếng địa phương của Lam ca

“Ừ? Nghĩa là gì?” Ngụy Vô Tiện nháy mắt mấy cái, làm bộ nghe không hiểu.

Lam Vong Cơ nghiêm trang nói cho hắn: “Ta thích ngươi.”

Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhổm dậy hôn môi y, tỉ mỉ nhấm nháp, hồi lâu mới buông y ra, khí tức bất ổn nói: “Ta cũng vậy.”