Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 323: Đỗ công tử, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay!



Có lẽ nhiều năm về sau, khi đám thanh thiếu niên này trưởng thành nhìn lại, cái bộ phim “thiếu niên năm đó chúng tôi cùng nhau theo đuổi” hẳn sẽ là vết nhơ trong lòng bọn hắn, thế nhưng cũng sẽ không ít kẻ cười trừ, hoặc sảng khoái cười, hoặc lắc đầu ngán ngẩm.

Kể ra lúc đó bọn ta điên vãi chưởng!!

Đầu giờ chiều, nội viện Ngô gia trang, Phong Nhã Hiên giờ phút này đang tấp nập vô cùng.

Đám thị nữ vốn đang cười cười nói nói chuẩn bị bưng lên đồ ăn, trang trí soạn sửa cho yến tiệc diễn ra vào lúc tối nay thì đột nhiên từ đâu có ba kẻ lạ hoắc xông tới khiến đả đám giật mình, tên thiếu niên đi đằng trước thì luôn miệng hô to “nước sôi, nước sôi!”

Thần mẹ nó nước sôi!

Không biết ai bắt đầu thế nhưng tiếng hú hết của đám thị nữ bắt đầu lần lượt tru lên, thấp thoáng nghe như tiếng mèo kêu mùa giao phối vậy...

Đỗ Anh Vũ cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy.

Không, phải nói hắn không biết tại sao lúc này mình lại còn để tâm đến những thứ này

- Tránh ra! - Vừa quát, hắn vừa chạy, tuyệt không có ý tìm đường lớn và luôn rúc vào chỗ đám đông để chạy.

Đồ ăn thức uống các nàng vừa mới bưng ra liền văng lên trên không trung rồi lả tả rơi rụng xuống đất.

Mâm cao cỗ đầy phút chốc liền hỏng.

Có một thiếu nữ sợ quá, vừa thấy ba tên thổ phỉ lao tới thì ôm mặt ngồi xổm xuống, cản đường chạy loạn của Đỗ công tử, chửi mẹ kiếp một tiếng, tiểu công tử dìm đầu nàng xuống, làm một cái nhảy ngựa vút qua, tư thế tiêu chuẩn, Đỗ Anh Vũ tự cho bản thân 9 điểm.

Lúc này đám Đặng Hoài phía sau cũng đã chạy tới, nhìn thằng góc áo đen lẩn nhanh như trạch thì hét lên:

- Hắn ở đằng kia, nhanh đuổi tới!

Dứt câu, cả đám liền như vận động viên bóng bầu dục xông tới, người đông thế mạng chen chúc lẫn nhau, lật đổ hết đống bàn tiệc vừa mới được các nàng tỉ mỉ bày lên.

Việc này càng khiến đám nữ nhân ở đây hoảng, mà khi hoảng thì chính là chạy loạn. Trong lòng các nàng cũng loạn thành một bầy, thầm nghĩ đám ác lang này xông tới hẳn chính là thèm muốn tư sắc của đám chị em.

Chỉ đến khi cơn bão người quét ngang qua, khi các nàng liểng xiểng rơi rụng ra đất, vậy mà hoàn toàn không có thấy có ma nào thèm đả động tới, các nàng lúc này mới lồm cồm bò dậy, ngơ ngác nhìn quanh, thấy đám nam nhân kia đã mất tăm mất tích thì vừa thở phào nhẽ nhõm lại vừa có chút thất lạc.

Ngẩng đầu lên lần nữa liền lập tức nhận một thân ảnh quen thuộc đang xông tới, các nàng mừng quýnh, vội hô:

- Tiểu thư... chúng ta...

- Tiểu tử kia đâu?! - Ngô Thanh Trà tự nhiên không để ý đến đám nữ nhân này tố khổ, lập tức quát hỏi:

Đám thị nữ mộng bức, nhất thời không biết thiếu thư là đang ám chỉ ai.

Vì vừa lúc này là có thật nhiều, thật nhiều tiểu tử xông tới các nàng...

Ngô Thanh Trà híp mắt, quét một vòng, thấy chẳng có ai đáp lời liền bĩu môi hừ lạnh:

- Một đám vô dụng, nuôi các ngươi có ích gì...

Rồi nàng quay đầu ra chỗ bọn binh tốt phía sau, quát nói:

- Chia ra tìm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

- Rõ! Thưa tiểu thư!

Phong Nhã Hiên rất rộng, một khu vườn có đủ các loại cây cảnh, cùng những khóm cỏ được cắt tỉa gọn gàng tạo thành khối, phong thái khá giống ngự viên trên phim truyền hình.

Đêm qua Đỗ Anh Vũ là định tiến vào xem thử, sau thì đổi ý, bây giờ mới có cơ hội thế nhưng hiện tại nào có thì giờ để thưởng hoa ngắm cảnh, đạp lên một cái thân cây không rõ giống loài, cả người hắn lấy đà bật lên chiếc bàn ăn phía trước, đúng lúc đó có một thứ phóng vèo qua mặt hắn, đập vào một cái đỉnh lớn dùng để đựng rượu.

Bịch!

Đỗ tiểu tử quay đầu cười hô xí hụt.

Tên hoàn khố vừa mới ném chiếc giày liền căm tức, cứ vậy một chân đi giày một chân đi đất tiếp tục truy đuổi.

Đám này cũng học thông minh, Đỗ Anh Vũ chân ngắn thế nhưng bộ pháp rất nhanh, trơn như trạch, đám chân dài bọn hắn bắt không dính liền quyết định dùng vật ném hắn.

Mũi tên hay ám khí loại hình là không thể nào, đơn giản nhất chính là giày dép.

Mưa giày không ăn thua thì chuyển sang đồ đạc, các loại chén bát vừa với được bày lên, tước rượu mâm tròn bay tứ tung, vung vãi khắp nơi, vỡ nát phát ra những tiếng giòn đanh.
— QUẢNG CÁO —


Chạy được một đoạn, thấy không còn vớ được cái gì nữa thì bọn hắn chuyển sang... ném bạc!

“A đù!” - Đỗ tiểu tử nhìn thấy vật thể màu bạc liên tiếp phi đến, đập xuống nền đất phát ra những tiếng lộp độp liền sợ hãi đám hoàn khố này tài Phú.

Tất nhiên bạc cũng không một thể một mực ném, bọn hắn bắt đầu chọn lấy nhưng thứ xung quanh, từ những cành cây cho đến hòn đá nhỏ, có mấy tên khỏe mạnh còn nhấc lên chậu cây cảnh, thậm trí có tên còn nhắc lên được một con cá chép đang dãy đành đành không biết kiếm đâu ra...

Con mẹ nó, mãi thế này không được!

Đỗ Anh Vũ thấy phe địch ngươi đông thế mạnh liền bật tiếng chửi thề, Phong Nhã Hiên tuy rộng thế nhưng chung quy có hạn, chạy lòng vòng không phải là cách hay, nếu để bọn hắn bủa vây chính là hết lối thoát, Đỗ tiểu tử lập tức quay đầu đối với hai tên Trần, Phạm chậm chạp phía sau nói:

- Chúng ta tách ra trốn, các ngươi chạy ra khu lều trại gọi viện binh tới cho ta.

- Viện binh nào? - Hai tên kia vừa né tránh ám khí vừa đồng thanh hỏi lại:

- Gọi công chúa!!! - Đỗ Anh Vũ tự nhiên phải đến dùng vương bài hộ vệ của mình, dứt câu, hắn lập tức theo trí nhớ phóng qua một cái viên môn, nhảy qua một cái hà đạo.

Đám phía sau hấp tấp chạy theo, không để ý ngã cái tủm.

Con mẹ nó, tên khốn nào ăn no rửng mỡ lại xây cái đường sông chắn ngang lối đi thế này?!

Ngẩng đầu lên đã thấy Đỗ Anh Vũ chạy mất hút trên đường hành lang, phi như bay đến khu ở của nữ quyến tại Ngô Phủ.

Phi Ưng Bộ tiểu thành Đỗ Anh Vũ bày ra nhuần nhuyễn vô cùng, nhưng chạy được một đoạn đột nhiên hắn thấy ngực mình đau nhói, phổi hắn như muốn quặt thắt lại.

Hổn phển!~

Tay nhỏ ôm lấy ngực, miệng liên tục thở dốc.

“Mẹ nó! Không phải đúng lúc này chứ?” Đỗ Anh Vũ nhăn nhó chửi thầm.

Vừa đúng lúc hắn đuổi đi Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ, bản thân chuẩn bị tăng tốc chạy thì cơ thể đột nhiên lại có vấn đề khiển hắn không khỏi cảm thán.

Ngoái ra phía sau thì thấy đám người kia sắp đuổi đến đít, mọi thứ đen đủi đều diễn ra cùng một thời điểm.

Định luật murphy thật không khéo chút nào.

Là trời cũng muốn Đỗ gia ta vong ở đây sao?

Đúng lúc này, từ phía trên có một thanh âm trêu tức vọng tới.

- Đỗ công tử, không nghĩ ngươi cũng có ngày hôm nay!

- Ngươi... - Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu lên, chưa kịp nói hết câu thì đã bị bao bố của đối phương trùm lên đầu.

Sau đó tất cả đều trở nên đen kịt.

...

Vừa từ bên trong chính sảnh đường đi ra, đảo mắt ngó đông ngó Tây một lượt, Ngô Bá Hạo lão nhân nhìn Phong Nhã Hiên bản thân nhiều năm tân Tân khổ khổ chăm sóc, hiện giờ đã bị đám người chạy loạn đạp đến xơ xác không còn ra hình thù thì khoé miệng lão không khỏi co giật liên hồi.

Bàn ghế đổ rạp, bát đũa vỡ nát, thức ăn cùng rượu chính là đổ tứ tung.

Khắp nơi là tàn hoa bại liễu cùng cành cây chậu cỏ, giày dép tán loạn...

Mẹ nó còn có cả tiền đồng bạc vụn vứt tung toé khắp nơi, ta Ngô Bá Hạo là cần các ngươi bố thí đền bù kiểu này sao?

Phong Lan của ta... trúc hoa của ta... đào cảnh của ta...

Nhìn những chậu cây nhỏ xinh mà lão từng ly từng tí chăm bón giờ đổ bể hết cả, Ngô Bá Hạo cảm xúc hiện tại chính là muốn giết người.

- Người đâu? - Lão quát lên một tiếng.

Rất nhanh liền có một đám gia binh lục đục kéo tới, cẩn thận từng chút một hô “lão gia?”

Lão quét mắt qua đám người, lạnh giọng hỏi:
— QUẢNG CÁO —

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Đám binh tốt ấp úng nhìn nhau, giống như đùn đẩy một thôi một hồi, sau mới có kẻ cắn răng lên tiếng giải đáp.

Đầu đuôi câu chuyện chính là Đại Hoàng Tử cùng Đỗ gia công tử gây gổ, đại hoàng tử phẫn nộ tìm người bắt lấy Đỗ gia công tử.

Chỉ là lực hiệu triệu mạnh, người đến có chút đông, thế nên mới thành ra cơ sự này.

Nghe qua loa lời kể thế nhưng lão Ngô tưởng tượng đến đầu đuôi câu chuyện tương đối chân thật.

Một đám nặc nô bình thường coi trời bằng vung, giờ hợp lại với nhau, càng không coi thể thống ra cái gì nữa.

Được! Được! Được!

Ngô Bá Hạo thật sự phẫn nộ, khuôn mặt phật hệ phúc hậu bình thường biến mất tăm, râu tóc dựng hết cả hết, liên tục nói ba tiếng “được”, sau lão liền quay ra chất vấn bọn bộ hạ tại sao không cản trở đám người này lại.

Đám hạ nhận lại một lần nữa bưng ra khuôn mặt khổ sở, bẽn lẽn giải thích.

Một trong số những kẻ cầm đầu lại chính là Đại tiểu thư, bọn hắn không dám ngăn cản.

- Là Thanh Trà sao? - Lão nhân tự lẩm nhẩm, khuôn mặt liền biểu lộ vẻ phức tạp.

Con gái cưng của hắn cũng là một trong đám hung thủ, hại lão Ngô hiện tại không biết nên xuống tay như thế nào.

Tiếng bước chân từ phái cổng kéo đến đánh động Ngô Bá Hạo ngẩng đầu lên nhìn.

Lại tới nữa sao?

Nhưng lần này kẻ tới không phải đám giặc chạy loạn mà là thần thái ung dung Ngô Ứng Long cùng đoàn người của hắn, Lý Dương Quang đám người cũng theo sau, tiểu hầu gia liếc mắt nhìn một vòng bãi chiến trường, vuốt căm lộ vẻ đăm chiêu.

- Ngươi... lúc này mới tới sao? - Ngô Bá Hạo vừa nhìn thấy Ngô Ứng Long thì cả giận, trầm giọng nói:

Ngô Ứng Long không vội đáp, khuôn dung bình thản, rảo bước tiến lên, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh chằm chằm nhìn lão cha của mình.

Khẽ cười một tiếng, hắn nói:

- Dù sao cũng đã chậm chễ, đổ vỡ điềm lành, của đi thay người, phụ thân đại nhân không nhất thiết phải sầu mi khổ kiểm đến vậy.

Khác với Ngô Bá Hạo một mặt tiếc hận, Ngô Ứng Long từ đầu đến cuối đều không cảm thấy đây là chuyện gì lớn lao cả, chỉ một chút bất ổn cũng không giữ được bình tĩnh, Long thiếu tự cho bản thân mình không phải là kẻ có cách cục thấp như vậy.

“Không khí giữa hai cha con nhà này có chút không đúng!” Lý Dương Minh thấp giọng nói, Kiều Liễu Thanh cùng Lý Dương Côn cùng nhận ra, lén lút gật đầu.

Tiểu hầu gia liếc mắt nhìn sang, ra hiệu bọn hắn chớ nhiều lời, xong thì thong thả tiến liên, đối với Ngô Bá Hạo chắp tay hành lễ:

- Thúc phụ!

Ngô Bá Hạo cũng nhận ra người tới, thái độ lập tức thay đổi 180 độ, niềm nở hẳn ra, lão cười nói:

- Dương Quang đấy à, ngươi đến cũng tại sao? Thật ngại quá, để ngươi chứng kiến đống lộn xộn này...

- Không có gì phải ngại cả, người một nhà cả mà thúc phụ! - Lý Dương Quang cười đáp.

Phía đằng sau, Lý Dương Minh nhìn thấy hai người này thân thiết liền lộ vẻ cả kinh, Lý Dương Côn thấy lão tứ không hiểu cũng tại chỗ phổ cập khoa học cho hắn.

Phụ nhân đã mất của Ngô Bá Hạo chính là cô ruột của tiểu hầu gia, em gái của Thành Diên Hầu, cha của Lý Dương Quang, xét thân thích thì Tiểu Hầu Gia phải gọi Ngô Bá Hạo là chú.

Mà chị gái của Ngô Bá Hạo lại chính là Chiêu Thánh Hoàng Hậu của Nhân Tông Bệ Hạ, vậy nên Ngô gia ba huynh muội đều phải gọi Nhân Tông là bác.

Ngô gia cũng Lý thị hoàng tộc có mối quan hệ chặt chẽ như vậy, thế nên Ngô gia quyền thế người ngoài là không thể tưởng tượng được.

Kiều Liễu Thanh tặc lưỡi, thấp giọng chửi một tiếng cẩu quý tộc, chó nhà giàu, Phan An đứng phía sau trợn mắt nhìn hắn.

Mẹ nó, làm như ngươi không phải.

Biết được mối quan hệ bên trong thì mọi người trong nội tâm lại nảy sinh ra một vấn đề khác nữa, đó là Lý Dương Quang cùng Ngô Ứng Long, mối quan hệ của bọn hắn là anh em họ, thế nhưng hai người này gặp gỡ đối với nhau lại xưng hô lại rất khách khí.

Một kẻ thì gọi đối phương là Hầu Gia, một kẻ khác thì gọi người kia là Ngô Công Tử.
— QUẢNG CÁO —


Cách xưng hô của hai người này... thật có chút xa lạ quá mức.

Đúng lúc này, nhóm thứ ba người xuất hiện, đi đầu chẳng phải người nào khác mà chính là Đại Hoàng Tử Lý Dương Quân.

Lý Dương Quân nhìn một mớ hỗn độn trước mắt, khuôn mặt hiện lên thần sắc kinh hoảng, nói:

- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!

...

Cách đó không xa, đám người Đặng Hoài cũng đã chạy tới, xa xa bọn hắn đã nhìn thấy Đỗ Anh Vũ bị người dùng bao bố trùm lấy, lúc chạy tới nơi thì đã không thấy người đâu, chỉ còn Đỗ Anh Vũ trong bao bị vứt lại.

Hắc hắc cười gian.

Răng chuột Đặng Hoài tiến tới, đá liên tục vào chiếc bao dưới đất, miệng không ngừng ngả ngớn:

- Đỗ công tử a! Thật không nghĩ ngươi cũng có ngày hôm nay đi.

Bên trong phát ra những tiếng ư ử u ử yếu ớt, Đặng Hoài lúc này cảm thấy nhân sinh của mình như vừa thăng cấp, năm mơ hắn cũng nghĩ tới cái ngày mình đạp lên tiếng tăm lẫy lừng Tiểu Thái Tuế, nhịn không được hắn thuận chân đá thêm vài cái nữa.

Đám phía sau lúc này cũng đã chạy tới, thấy Đặng Hoài một mặt đắc thắng đạp lên chiếc bao bố dưới chân hắn.

Chẳng có lẽ?!

Đám người nuốt lấy một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn nhau, rồi có một vài kẻ tiến lên, thấp giọng nói:

- Đặng huynh, để chúng ta thử một chút cảm giác có được không?

Đặng Hoài ha ha cười, nói các huynh đệ cứ thoải mái, đừng đánh chết là được.

Thế là từng người, từng người bắt đầu tiến lên, thẳng tay chà đạp Đỗ Anh Vũ, không thể không nói tên nhóc này người rất đầm, đánh rất sướng tay, hại người ta không thể không tăng thêm vài cái đám vài cú đá nữa cho đỡ nghiện.

Hăng say túi bụi một hồi, bỗng phía sau truyền ra tiếng nữ nhân lanh lảnh kêu lên:

- Các ngươi tránh ra, hắn là của ta!!!

Âm thanh lạnh lẽo, đầy sát khí của Ngô Thanh Trà vọng tới.

Đám người tự nhiên biết nàng là ai, cười cợt một tiếng rồi nhường đường cho tiểu nữ nhân này bước tới.

Thân thể nhỏ nhắn yêu kiêu kiều bước đến lại gần cái bao, nàng từ phía trên cao nhìn xuống như thể đang nhìn một con sâu kiến đang ngọ nguậy, giọng lạnh băng nói:

- Cởi cái bao ra, để ta nhìn xem mặt mũi của vị tiểu thái tuế nổi danh này như thế nào?

- Vâng! - Đám hạ nhân phía sau lập tức thay nàng làm việc.

Chiếc bao được mở, diện mạo của kẻ bên trong cùng từ từ lộ ra.

Ngô Thanh Trà nhìn thấy thì có chút ngây người, sững sờ một chút rồi che miệng kinh hô.

- Nhị ca!!!!

Cá đám hoàn khố phía sau cũng ngay lập tức nhận ra kẻ trong bao không phải là Đỗ Anh Vũ, chỉ là tên này mặt mũi bị đánh bầm dập, biến dạng khiến cho người ta nhất thời không có nhận ra đây là ai, chỉ đến khi nghe Thanh Trà kinh hãi hô lên thì nói người mới trố mắt ra nhìn.

Đây là Ngô gia nhị thiếu Ngô Luân?

Không phải đùa chữ?

Rồi tất cả đồng loạt nhìn về phía tên răng chuột đang đứng phía sau, bản thân Đặng Hoài lúc này cũng mộng bức ngây người.

Đây là đâu? Ta là ai?