Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 272: Tam Kiệt Ngô Gia tề tụ Bắc Hà



“ Trăm nghe không bằng một thấy, thám

báo đưa tin đúng là tinh nhuệ kị binh của Ngô tặc ẩn hiện Tế Nam, không ngờ chỉ một chiêu của tướng quân có thể nhìn thấu gian kế của hắn, lại có thể nhẹ nhàng điều quân phá vỡ âm mưu của tên này. Đông Pha nơi này xin cảm ơn tướng quân vì nước nhà bôn ba, cảm ơn tướng quân đã giữ lại tinh lực cho quân ta. Ngài yên tâm chuyện này ta sẽ cẩn thận bẩm báo bệ hạ, tránh bệ hạ hiểu nhầm tướng quân”

Trong quân doanh một văn quan đang cúi người bái lạy võ tướng, đây là chuyện hiếm gặp ở triều Đại Tống. Không ngờ lần này người đến truyền chỉ lại là Đại Học Sĩ Tô Thứ Tô Đông Pha đại danh đỉnh đỉnh.

“ Thị Lang không cần nói quá như vậy, ta.... ta mặc cảm không bằng Liêu Đông Vương, giữ lại nguyên khí cho Đại Tống, e là không tốt như ngài suy nghĩ rồi”

Quách Quỳ sắc mặt bệnh hoạn vành như nến, mắt vằn tia máu mệt mỏi ngồi đó chằm chằm nhìn bản đồ chiến sự.

“ Cớ sao đại soái lại nói như vậy, chúng ta tuy có chút khó khăn , nhưng toàn quân nguyên khí vẫn thịnh, các thành trì lớn chưa rơi vào tay giặc, lại nói phía Bắc chúng ta tường thành cao lớn, hào sâu muôn trượng dễ thủ khó công , quân địch toàn là kỳ binh, công thành khó. Thêm nữa kế hoạch vườn không nhà trống đã thành, quân địch muốn có lương thảo phải xa xa vận chuyển, chúng ta chỉ cần phái binh tập kích không phải có thể đẩy lùi Ngô Tặc sao?” Tô Thức miệng dẻo quẹo, lời nói đầy lý lẽ, đây chính là tài hùng biện của văn nhân sao?

Quách Quỳ trợn mắt, râu hổ dựng ngược đầy giận giữ.

“ Đây là đám văn nhân các ngươi ở Biện Kinh nghĩ ra? Các ngươi nghĩ thuộc làu kinh sử, thuộc làu bịn thư là có thể thấu hiểu chuyện dẫn bịn đánh trận?”

“ Các ngươi nghĩ ta nổi nóng ở Tế Nam là thật? Thánh Thượng không có chiếu cần vương thì nội trong một hai ngày ta cũng tự đưa quân lui về Trịnh Châu, ta nổi giận để thám tử địch quân nghĩ rằng ta vẫn chưa biết kế hoạch cuối cùng của chúng mà thôi”

“ Tô đại học sĩ, ngươi có thể đọc trăm vạn cuốn sách ngàn cuốn binh thư, nhưng một ngày ngươi chưa thực sực lãnh binh tắm máu xa trường thì người vẫn chưa hiểu được thế nào là binh giả quỷ đạo giả”

“ Bình sinh trên đời, ta chưa thấy được ai dụng quân khủng bố như Liêu Đông Vương, Đại thế đã mất, ta nói thẳng lần này Quách Quỳ ta tận trung báo quốc, quyết chết dưới tay Liêu Đông Vương, ít nhất mười vạn Tống quân chiến sĩ cùng phải chết theo ta, tranh thủ cho Đại Tống ba tháng thời gian”

Quách Quỳ có phần điên cuồng, hắn nộ, hắn bất nhẫn, hắn lực bất tòng tâm, hắn vô sức hồi thiên.

Cờ thấp một bậc, quân lại yếu một tấc, kẻ làm tướng như hắn chỉ có thể tận mệnh báo quốc ân. Hắn đã ôm chí tử chỉ để dành cho Tống quốc ba tháng thời gian thở gấp.

Liệu Quách Quỳ có nghĩ nhiều không? Rõ ràng ở bến Tế Nam chính miệng Liêu Đông Vương cũng đã giải thích Đại Thế trước mắt đám nhóc thảo nguyên, tuy Liêu Đông chiếm đại thế nhưng cũng không đến nỗi khủng bố như Quách tướng quân nói nha.

Không không không Ngô Khảo Tước là Vương, là Đế quân tương lai, hắn đã thành khí hậu, hắn đã có phong cách hành sự riêng của mình. Lời hắn nói nếu ngươi tin tất cả thì ngươi chỉ có chết mà không hiểu tại sao. Ngô Khảo Tước ngoại trừ đối với Ngô Khảo Ký sẽ nói chuyện mười phần, với tất cả người khác hắn chỉ nói bảy phần giữ lại ba, ngay cả chuyện Đại Thế này cũng vậy. Ba phần giữ lại đó chính là mấu chốt đánh sập Đại Tống mà hắn dày công dựng lên, nhưng chỉ mình hắn Ngô Khảo Tước giữ riêng trong lòng.

Nhưng lúc này có một người nhìn thấu hắn, họ Quách đại soái bên phía Tống quân. Có câu kẻ hiểu ta nhất chính là địch nhân truyền kiếp của ta. Có lẽ không sai. Nếu như không có chiến tranh, không có đứng hai bờ chiến tuyến thì Liêu Đông Vương và Quách Quỳ có thể cùng nâng cốc đối ẩm cùng hoan ca. Nhưng sự đời là vậy, nếu cả hai là đối thủ thì chỉ có một kẻ sau cùng đứng, kẻ còn lại trôn thây nơi xa trường.

“ Quách tướng quân vì sao bi quan, thế sự đâu đến mức. Tướng quân là có ý đồ lui Trịnh Châu tử trước?” Tô Thức bị mắng mỏ nhưng không đỗi. — QUẢNG CÁO —

Việc lúc này quan trọng là phải hiểu quân tình, ở đây Quách Quỳ mới là người lãnh đạo, người hiểu rõ nhất thời cục. Tô Thức tự phụ một bụng kinh thư nhưng hắn không ngang ngược tới mức nghĩ rằng mặt quân sự hắn có thể vượt mặt lão tướng thiên chiến sa trường Quách Quỳ.

“ Tô đại học sĩ, quân Liêu Đông có hung mãnh có đáng sợ cũng không phải không thể đánh, Liêu Đông Vương có quỷ tài quân sự nhưng cũng là sức người có hạn. Thảo nguyên chiến sĩ luôn có những nhược điểm cố hữu mà quỷ tài như Liêu Đông Vương cũng khó mà san lấp được nhược điểm đó. Nếu chỉ là thảo nguyên thuần tuý chiến sĩ được quỷ tài Liêu Đông Vương dẫn dắt thì ta vẫn thua trận nhưng Đại Tống vẫn giữ được tông miếu. Hà Bắc có thể mất nhưng Đại Tống vẫn lưu tồn”

“ Nhưng Tô học sĩ ơi, nếu Liêu Đông Vương quỷ tài , dẫn theo đám sói thảo nguyên, lại có thêm Đông Hải Vương anh trai hắn hậu thuẫn thì an nguy Đại Tống sợ là ... Tô Học Sĩ, mỗ có việc muốn nhờ ngài”



Nói đến đây Quách Quỳ lại khấu đầu quỳ rạp trên đất hướng về Tô Thức mà lạy.

“ Quách Soái , không được, cớ sao ngài hành đại lễ với ta... ta có tài đức gì” Tô Thứ giật mình nhảy dựng qua một bên.

Quách Quỳ vẫn kiên trì xoay qua hướng Tô Thứ mà lạy.

“ Cái lạy này là ta thay mặt chục vạn Tống binh chiến sĩ sắp tử trận bái lạy ngài, thay mặt chục triệu con dân Đại Tống cầu xin ngài. Tài ăn nói khiến người chết sống lại của ngài mỗ đây thưởng thức, chỉ mong ngài dùng cái này tài năng thuyết phục Bệ Hạ rời Đô. Quách Quỳ ta cùng mười vạn quân sĩ nguyện tử chiến đến cùng để cho Triều đình có ba tháng chuẩn bị rời đô”

Quách Quỳ nói lời sét đánh ngang tai, thực sự phải chết đến chục vạn người để đổi lấy ba tháng rời đô thời gian sao?

Tại sao không ai hiểu Liêu Đông Vương khủng bố đến vậy? Liệu họ Quách có hơi nghĩ quá về Liêu Đông Vương không?

Thật ra ngày nghe tin thám tử về lương khô của người Liêu Đông thì Quách Quỳ đã âm thẩm cho quân chuẩn bị rút về Trịnh Châu rồi.

Một ngày chuẩn bị có thể để hai mươi vạn đại quân nghiêm cẩn rút về phái nam? Có thần cũng không làm được, thật ra là Quách Quỳ đã chuẩn bị lương thảo thống kê vật tư, chia quân các đội từ mười ngày trước, chính vì thế một lệnh của hắn xuống, quân Tống như hộp sắt lắp gai từ từ xuôi Nam.

Quách Quỳ đã nhìn ra sâu nhất hiểm kế của Liêu Đông Vương, nhưng đây là dương mưu, tránh không tránh né không né được.

Cho nên Quách Quỳ chỉ có thể giả như không biết tầng sau cùng của kế hoạch bên Liêu Đông. Chuyện Quách Quỳ làm lúc này là kéo. Kéo càng lâu càng tốt quân Liêu Đông để cho Biện Kinh đám người ngu ngốc kia có thể chạy. Chạy bao xa tốt bấy nhiêu.

Nhưng cái ẩn dấu sau cùng kế hoạch là gì, hiện nay chỉ có Liêu Đông Vương là biết, có lẽ Liêu Đông Vương đã chia sẻ cùng Đông Hải Vương. Có lẽ đi. Còn Quách Quỳ chỉ biết da lông một chút đoán mò mà thôi.

Lai Châu Vịnh, Duy Phường Thành, Sơn Đông Khu. — QUẢNG CÁO —

Nơi này chẳng lạ gì đối với Ngô Khảo Ký, hắn đã có thời gian đóng quân không cạn ở Thanh Đảo trong lần giao dịch cùng người Tống trước đó. Thanh Đảo cũng chỉ cách Lai Châu Vịnh một đoạn nhỏ đường biển mà thôi. Nghĩ lại thế sự xoay vần mới ngày nào Ngô Khảo Ký còng cầm tiền của người Tống làm việc, đến lúc này đã thành đối đầu sinh tử nơi xa trường.

Ngô Khảo Tước đúng là quân sự kỳ tài hắn tiếp quản cực nhanh nghĩa quân Hà Bắc của Lưu Hữu Lượng.

Năm mươi vạn quân tập thể giải tán toàn bộ tạm thời tính là nông hộ, tạm thời bố trí xung quanh Tế Nam các huyện thành nhỏ.

Quân Hà Bắc chỉ được giữ lại ba vạn người thực sự khỏe mạnh, thực sự muốn tòng quân lập công trạng tiến thân theo đường binh nghiệp.

Lưu Hữu Lượng trong sự việc này không hé răng một câu, hắn ngoan như cún con nghe theo Liêu Đông Vương sắp đặt, không một tia oán thán dù là nghĩ trong lòng.

Quân Hà Bắc bị chia làm ba, một vạn quân vẫn do Lưu Hữu Lượng nắm giữ, đúng như nguyện vọng của Lưu Hữu Lượng tên này được phong Vạn Phu Trưởng, lại thêm Tế Ninh Bá một tước vị cao quý. Đây là kẻ đầu tiên được phong tước dưới đời Ngô Khảo Tước lên Vương.

Tế Ninh Bá sau khi nổi lên một chút thì lặn không thấy tăm trong hệ thống quân sự Liêu Đông, vị này Bá Tước khiến người ngưỡng mộ, khâm phục, lại thèm thuồng nhưng không phải ai cũng có thể phất tay khởi nghĩa mang theo năm mươi vạn con dân làm loạn cả Hà Bắc, cho nên công lao này hắn được, không ai dám ý kiến.

Quan trọng hơn Tế Ninh Bá rất biết cách làm người, trọng nghĩa khí, thành thật, kết giao rộng, hào sảng cho nên muốn nhấm nhầm bất mãn gây khó dễ hắn cũng khó lắm thay. Tế Ninh Bá sở dĩ lặn sâu vì hắn khi này là hậu quân của Liêu Đông chuyên quản quân nhu, lương thực các loại.

Ngày hôm nay Tế Ninh Bá lại ngoi lên mặt nước hít chút oxy để tiếp tục lặn sâu, hắn có mặt tại Lai Châu Vịnh để đón đoàn tiếp tế quân nhu từ hải ngoại.



Không cần nói cũng biết chỗ quân nhu này ý nghĩa bao lớn. Năm mươi vạn người ở ngoài thành Tế Nam đang chờ đợi mỏi mòn từng ngày số lương thực này. Lại nói bảy vạn kỵ binh ở An Dương phải chia sẻ lương thực cho bốn vạn dân phu đang đóng thuyền bè ở đó, lương thực không trụ quá bốn mươi ngày, nhu cầu lương thực cấp bách có thể thấy lốm đốm.

Thân là người quản lý lương thảo, dự trù lương thảo cho đại quân dĩ nhiên Tế Ninh Bá phải có mặt ở đây rồi.

Nói thật Tế Ninh Bá cũng là quỷ tài, thằng này không giỏi đánh trận, hắn đánh toàn là mấy cái Gia Bảo Trang của người giàu, lấy mấy vạn người đánh mấy trăm, một ngàn, không thắng mới lạ. Hắn đánh là một đám thân binh của Ngô Khảo Ký ở bên bày mưu dẫn binh. Tế Ninh Bá nào biết đánh trận, nhưng quỷ tài của hắn đó chính là quản lý, dự trù phân chia lương thảo.

Không có cái quỷ tài này hắn có thể một đường vừa ăn cướp vừa đánh đến Tế Nam?

Nghĩa quân nông dân thường vấn đề gặp phải là, đói phản, phản cướp phá, có lương thực ăn vô tội vạ sau đó thiếu lương, đói, lại cướp phá, đây là vòng luẩn quẩn. Không có quản lý lương thảo cho tốt đến khi đối mặt triều đình quân thì kiệt quệ dẫn đến thua trận.

Cho nên quản lý lương thảo quỷ tài cũng là quỷ tài. Đỗ Siêu mặc cảm không bằng và nhận ra tài năng về mặt này của Tế Ninh Bá cho nên mới khuyên hắn vào hậu quân, xin quản lý lương thảo. Chỉ có như vậy tài năng của Lưu Hữu Lượng mới đặt đúng chỗ và được trọng dụng, đến lúc đó địa vị của Tế Ninh Bá sẽ vững như bàn thạch.

“ Khởi bẩm nhị vị Đại Vương, khởi bẩm Ngô Đại Tướng quân, lương thảo đã thống kê đầy đủ. Nếu trừ đi vận chuyển trên đường tiêu hao. Mỗi binh sĩ bốn thanh lương khô thịt cá mỗi ngày, mỗi dân phu ba thanh lương khô loại hai, mỗi nông hộ nhân khẩu hai thanh lương khô loại ba mỗi ngày chúng ta có thể cầm cự ba tháng thời gian. Về vật tư chiến tranh nhiều thứ hạ quan không rõ công năng nên chỉ thống kê vào kho vận mà không thể cho ra dự tính dụng chi” — QUẢNG CÁO —

Tế Ninh Bá Lưu Hữu Lượng một mặt mộng bức nghiêm cẩn từ hàng ngang bên dưới cùng chúng tướng tay cầm ngọc bài đứng ra tham tấu.

Lúc này Duy Phường Thành nhỏ đã bị công phá từ lâu.

Nha Môn Duy Phường trở thành nơi triều nghị đầu tiên của Ngô Khảo Tước ở Hà Bắc.

Lúc này trên cao có ba gế ngồi , chính giữa cao nhất là Ngô Khảo Tước Liêu Đông Vương, bên phải hơi thấp ghế là Đông Hải Long Vương Ngô Khảo Ký, trái là Đại Tướng quân Ngô Khảo Tích. Sau bao năm ba anh em nhà họ Ngô lại tề tựu dưới một lá cờ.

Ngô Khảo Tước liên tục từ chối vị trí chính giữa trên cao muốn Ngô Khảo Ký ngồi đó, nhưng không thành. Ngô Khảo Ký nói thẳng, Hà Bắc ngươi là vua , dù đại bá đến cũng phải ngồi bên dưới, đây là lễ nghi triều đình không thể bỏ. Về nhà đóng cửa dĩ nhiên ngươi ngồi đất, đại ca nhị ca ngồi bàn nắm rượu, ngươi theo hầu, đấy là huynh đệ lễ nghi. Cần phải rạch ròi phân chia rõ ràng.

Nói đến đây Ngô Khảo Tước chỉ đành nhận mệnh.

Nghe Tế Ninh Bá báo cáo thì Ngô Khảo Tước gật đầu tán thưởng sau đó đánh mắt qua Ngô Khảo Ký.

“ Thằng này rất tốt, chỉ trong một thời gian ngắn có thể tính toán ra lương thảo rành mạch đến vậy là nhân tài, cỡ này nhân tài Hộ Bộ Thị Lang sau này của đệ không cần lo lắng nữa” Ngô Khảo Ký cười khà khà tán thưởng.

Chúng tướng bên dưới xì xào chúc mừng, Tế Ninh Bá có nhân duyên khá tốt, với lại đám thảo nguyên chỉ cạnh tranh vị trí chiến đấu loại hình, cái thứ văn quan này … bọn họ lười để mắt.

“ Thế này đi, thằng này Tế Ninh Bá rất có triển vọng nhưng hiểu biết về vũ khí, trang bị hiện đại có phần lụt, để hắn theo ta mấy ngày học tập sau đó trả cho đệ một tên năng thần” Ngô Khảo Ký cười cười chỉ Lưu Hữu Lượng nói.

“ Còn không mau cảm tạ ân đức của Đông Hải Vương?” Ngô Khảo Tước trợn mắt nhìn Tế Ninh Bá.

“ Mạt tướng… hạ quan… thần… ối ồi… Hữu Lượng cảm tạ Ngô gia ba vị đại lão nâng đỡ” Tế Ninh Bá luống cuống chân tay.

Ngô Khảo Tích, Ngô Khảo Tước, Ngô Khảo Ký thất vậy thì phá lên cười, chúng tướng hồ hởi cười theo, hào khí ngất trời.