Ly Hôn Hiểu Biết Một Chút

Chương 141



LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 141

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Chuyện của Trình Chí Kiến lại một lần nữa nhận được sự chú ý đông đảo. Có càng nhiều người đứng dậy, dũng cảm nói lên những gì bản thân đã trải qua.

Nội dung không chỉ giới hạn trong những người bị hại bởi Trình Chí Kiến mà quấy rối tình dục nơi công sở, kỳ thị giới tính, bắt nạt,... vân vân đều trở thành tiêu điểm của đề tài.

Trên mạng không thiếu người tài căn cứ vào những lời tố giác đó mà sáng tác ca khúc, phác họa tranh vẽ, nhưng nhiệt độ cao nhất vẫn là một video cắt ghép.

Rất nhiều hình ảnh nối tiếp nhau một cách hoàn mỹ, xứng với nhạc nền bi thương, ảm đạm. Tác giả video còn dùng chữ màu đỏ tươi để độc thoại, xâu chuỗi tất cả nội dung. Bóng dáng người bị hại đầu tiên dũng cảm đứng ra tố giác, phóng viên không ngừng tìm kiếm, đưa tin, giọng nói hoặc bút ký của những nạn nhân không muốn lộ diện, còn có nụ cười tươi đẹp của Phương Huyên, nhân vật chính trong vụ việc,... Bóng dáng hư ảo, lời khóc than của các cô gái đánh thẳng vào lòng người xem. Khi mọi người còn đang cảm thấy đau lòng, tiếc hận cho bọn họ thì đoạn cuối video lại là hình ảnh bên ngoài tòa án của Trình Chí Kiến. . Truyện Gia Đấu

"Mày là cái thá gì?"

"Dù có thật đi nữa thì sao? Là cô ta quyến rũ tôi. Tôi nhìn trúng là nể mặt cô ta lắm rồi!"

"Mày chờ đó cho tao. Chờ tao ra tới..."

Đoạn trước có bao nhiêu thương cảm, xót xa thì cuối cùng có bấy nhiêu phách lối, kiêu ngạo. Rất nhiều người thấy buồn nôn. Kẻ như vậy mà còn muốn ra ngoài sao? Bảy năm mọi người còn thấy chưa đủ nữa là.

Lúc này, có một người nhạy bén, khôn khéo đăng một bài viết mới nhắc nhở mọi người trên diễn đàn đã thảo luận ban đầu.

"Mọi người đều nói để Trình Chí Kiến ở tù mọt gông, nhưng trên thực tế thì tòa chỉ phán hắn có bảy năm thôi, nói không chừng thực tế còn chưa tới bảy năm. Trình Chí Kiến đã bắt đầu chống án, nhà họ Trình nhất định cũng không mặc kệ mà chắc chắn sẽ giúp xin giảm hình phạt. Mọi người nhìn bài viết mới xuất hiện trên mạng gần đây là biết. Bây giờ tiếng gió cho rằng xử quá nặng cũng đã có rồi, nói không chừng tiếp theo sẽ còn thủ đoạn gì nữa."

Mọi người xem xong, ngẫm nghĩ lại thấy đúng rồi nha!

Suýt chút nữa đã mơ hồ mà bị lợi dụng. Khi họ quay lại chủ đề cũ, định mắng người viết bài thì lại phát hiện không cách nào tìm được liên kết ấy nữa. Những ai đã từng thuận tay đánh dấu trang giờ mở lại cũng chỉ nhận được thông báo liên kết không khả dụng, bài viết không tồn tại. Bài thảo luận thu hút gần như tất cả sự chú ý lúc trước không biết khi nào đã bị ai âm thầm xóa bỏ.

Bài viết không còn, ảnh hưởng tiếp sau cũng vô cùng hạn chế. Tác dụng duy nhất cũng chỉ là làm đại chúng một lần nữa chú ý đến vụ kiện của Trình Chí Kiến. Mà vì lại xuất hiện thêm người bị hại, nhân chứng cùng chứng cứ mới cho nên giai đoạn điều tra bổ sung lại bắt đầu, lần này cũng kéo dài rất lâu.

Khương Vu chuyển từ tranh chấp hợp đồng sang luật sư ly hôn cũng đã hơn hai năm. Nói theo lời những người lãnh đạo của Hoa Sách thì chỉ cần là Khương Vu, không có chuyện gì cô làm không tốt. Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là người khác đều đi hướng chỗ cao, chỉ có Khương Vu khi đang trên đà thành công lại đột nhiên nói muốn đặt nhiều tinh lực vào trợ giúp pháp luật.

Văn phòng luật sư có thể cung cấp trợ giúp pháp luật, nhưng sở luật nào cũng cần lợi nhuận, cần thu nhập. Có tiếng tăm, thanh danh tốt đương nhiên có thể giúp sở luật gia tăng mức độ nổi tiếng, nhưng tuyệt đối không ai muốn sắp xếp luật sư xuất sắc nhất dưới trướng mình đi đảm nhiệm mảng này.

- Sao đột nhiên cháu lại có suy nghĩ ấy? - Lãnh đạo hơi chần chờ, nhưng vẫn dò hỏi cảm nghĩ thật sự trong lòng Khương Vu.

Khương Vu cũng đáp rất thẳng thắn: "Cháu có ý định này cũng lâu rồi. Trước kia có một bạn nhỏ hỏi cháu, chúng ta kiên trì lâu nay rốt cuộc là vì điều gì. Vấn đề này, cháu đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu. Giờ cháu nghĩ mình đã tìm ra đáp án."

Hoa Sách biết tình huống của Khương Vu. Cô kết hôn với Thẩm Mộ, sếp tổng công ty giải trí Thiên Duyệt. Đối phương có của cải phong phú, hai người đều không cần phải bôn ba vì kế sinh nhai. Khi nhu cầu vật chất không còn là mục tiêu hàng đầu thì thứ mọi người muốn suy xét trước tiên chính là nhu cầu về tinh thần.

Không có một luật sư nào không hy vọng mình đứng về phe chính nghĩa mà lên tiếng thật hùng hồn, khí phách. Tất cả mọi người đang ngồi đây đều xuất thân là luật sư, đương nhiên hiểu suy nghĩ ấy.

Khương Vu rốt cuộc đã đến được lúc có thể tự lựa chọn.

Các lãnh đạo nhìn nhau, lại không lập tức trả lời. Nhưng Khương Vu lúc này hoàn toàn không nóng vội. Bởi vì cô biết chắc cuối cùng bọn họ sẽ đồng ý.

Quả nhiên, người ngồi giữa nhất trong các lãnh đạo đứng dậy, vươn tay với Khương Vu.

- Luật sư Khương, lựa chọn con đường này xem như sẽ vĩnh viễn trở thành bảng vàng của Hoa Sách chúng ta. - Thái độ đối phương rất hòa nhã.

Khương Vu cũng không chần chừ mà lập tức đáp lại với vẻ kính cẩn: "Còn rất nhiều điều phải học từ các tiền bối."

Thành công mỹ mãn, hai bên đều vui.

Chiều, khi Thẩm Mộ đến đón Khương Vu thì đã nghe đối phương kể lại chuyện này cho mình từ đầu đến cuối. Chờ Khương Vu nói xong, Thẩm Mộ không khỏi cảm khái:

- Hoa Sách đúng là tinh thật nha. Kim bài luật sư cung cấp trợ giúp pháp luật. Ngày mai cả thành phố Kinh Nguyên đều sẽ nói Hoa Sách là Lôi Phong sống. Qua đợt quảng cáo này, về sau toàn bộ giới luật sư ở đây, tính cả Thành Phương, đều sẽ thua kém Hoa Sách một chút.

Khương Vu gật đầu: "Hẳn là do mấy vụ án gần đây dẫn dắt. Bất luận là người hay công ty, thanh danh thật sự quá quan trọng."

Tập đoàn Bằng Trình bị đứa con hư hỏng liên lụy là một ví dụ. Thiên Duyệt cứu vớt được tiếng tăm cùng danh dự lại là một ví dụ khác.

Vụ kiện của Trình Chí Kiến liên tục kéo dài, danh dự của tập đoàn Bằng Trình đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, đến giờ vẫn chưa thể khôi phục nguyên khí.

Mà công ty giải trí Thiên Duyệt sau chuyện của Phương Huyên thì sao? Không chỉ cố gắng biểu dương chính nghĩa vì các nghệ sĩ dưới trướng mà sau khi diễn viên phái thực lực Âu Thục Vân ra đi lại được ảnh hậu Tiết Đồng nhìn trúng mà gia nhập, ổn định thế cục, xoay chuyển tình hình. Bây giờ tất cả đã bắt đầu phát triển theo hướng tốt đẹp.

Các lãnh đạo của sở luật Hoa Sách đều là hồ ly ngàn năm. Tuy biết luật sư ưu tú như Khương Vu một khi dồn nhiều tinh lực vào mảng trợ giúp pháp luật thì đương nhiên sẽ phần nào ảnh hưởng đến lợi nhuận nhưng so sánh giữa chút tổn thất ấy với danh tiếng lớn lao việc đó mang lại thì bên nào nặng bên nào nhẹ vẫn có thể thấy rất rõ ràng.

Lựa chọn nào mang lại ích lợi lớn hơn thì đó chính là lựa chọn sáng suốt. Hoa Sách không lí gì lại từ chối.

Thẩm Mộ vừa lái xe vừa nói với Khương Vu: "Cơ mà hỏi thật, rốt cuộc lí do em làm vậy là gì?"

Vừa vặn gặp phải đèn đỏ, Khương Vu cười cười: "Em muốn có thêm thời gian làm chuyện em muốn làm."

Đếm ngược năm mươi giây, thời gian chờ còn rất dài.

Khương Vu khoác tay Thẩm Mộ, nhẹ nhàng dán qua hôn lên gương mặt chị, nói tiếp nửa câu sau quan trọng nhất: "Em cũng muốn có thêm thời gian yêu người em yêu nhất."

"Xoạt" một tiếng, Thẩm Mộ chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, mặt nháy mắt đã đỏ bừng. Trong lòng cô âm thầm làm tròn lời Khương Vu nói một chút...

Vậy không phải nghĩa là vì rất yêu rất yêu mình cho nên mới muốn có thêm thời gian cùng mình tận hưởng thế giới hai người sao?!

Thẩm Mộ đột ngột đánh tay lái, tấp xe ngừng lại ven đường.

Chờ xe dừng hẳn, cô cởi dây an toàn, mà Khương Vu vẫn còn thành thật ngồi yên tại chỗ.

Thẩm Mộ thoải mái hoạt động, thò người đến gần hôn nhẹ bên đây, rồi bên kia. Kiểu hôn như chuồn chuồn lướt nước ấy vừa trêu chọc vừa khiêu khích, thật sự khiến người ta cảm thấy không đã ghiền. Cho nên khi Thẩm Mộ dán người qua lần nữa, Khương Vu trực tiếp vòng tay ôm lấy cổ chị kéo vào lòng, không cho lui lại.

Hẳn là vì chuyện của Phương Huyên vẫn chưa được giải quyết triệt để cho nên hơn nửa năm qua, ngoại trừ lần hẹn hò ở trang viên Khải Luân có chút tình thú kiều diễm thì cuộc sống của hai người vô cùng thanh tâm quả dục. Bây giờ tựa một cây củi cháy bị gió mạnh thổi bùng, hai người không quan tâm bất kì điều gì mà ôm hôn nhau ngay trong xe.

Đến cuối cùng, cả hai tuy đã buông tay nhưng gương mặt vẫn dán sát.

Giọng Thẩm Mộ mềm mại hiếm thấy, ghé vào tai Khương Vu thủ thỉ: "Bây giờ em cũng có thời gian rồi. Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta ra ngoài du lịch đi. Lần trước tụi mình nói những chỗ nào? Host nhé? Tụi mình đến đó lại tổ chức một lần hôn lễ như dân bản xứ."

Khương Vu chỉ gật đầu, không nói gì. Tay được Thẩm Mộ nắm đặt ngay ngực, cô có thể cảm nhận được trái tim đang nhảy nhót của chị.

Có lẽ đúng như trong truyện cổ tích nói, gieo nhân nào, gặt quả ấy. Lần này vụ kiện của Trình Chí Kiến không gây ra sóng gió gì nữa. Tố cáo được xác minh, tất cả chứng cứ cũ, mới cộng dồn cuối cùng cũng cân nhắc ra một mức phạt khiến mọi người hài lòng. Trình Chí Kiến phải ở trong tù rất lâu, dùng thanh xuân và tự do của mình để sám hối cho những chuyện đã làm, những người đã tổn thương.

Nhưng dù đã ra phán quyết như vậy thì vẫn khó có thể khiến tất cả nguôi ngoai. Dù sao trừng phạt chỉ an ủi được lòng căm phẫn chứ không thể xóa sạch hết nỗi đau. Nếu thật sự không muốn tổn thương ai, không muốn gánh vác hậu quả thì cách duy nhất chính là đừng làm hành động sai trái làm hại đến người khác. Bởi vì rất nhiều chuyện một khi đã làm thì không cách nào vãn hồi được.

Vừa có bản án của tòa, Chung Ái đã hẹn Khương Vu cùng đến trước mộ Phương Huyên. Lần này chỉ có hai người các cô, chọn thời gian vào một sáng sớm tươi đẹp.

Nghĩa trang Tây Sơn vẫn lạnh lẽo như vậy, nhưng trên đầu có ánh nắng ngày thu rực rỡ, cây tùng xanh vươn thẳng, thường có thể nghe được tiếng chim hót trong rừng khi chuẩn bị bay về phương nam.

Hai người đứng lặng trước mộ Phương Huyên thật lâu. Cuối cùng Chung Ái cất tiếng: "Tôi nhớ em ấy thích nhất là mùa thu."

- Vậy sao?

- Em nói sau mùa thu, trải qua sự mong mỏi lâu dài rồi sẽ nhìn đến hy vọng. - Chung Ái gật đầu.

Khương Vu cười cười. Cô cảm thấy lời này hơi trẻ con.

Chung Ái lại giải thích: "Đó là lời em ấy nói khi mọi người còn huấn luyện cùng nhau, tất cả đều kiệt sức lại không nhìn đến hy vọng. Thật ra bây giờ ngẫm lại cũng chưa chắc em ấy thích nhất là mùa thu, có lẽ chỉ muốn an ủi mọi người thôi."

Nói đoạn, Chung Ái lại lấy bản án vụ kiện của Trình Chí Kiến ra, châm lửa trước mộ Phương Huyên. Hai người nhìn trang giấy mỏng manh kia từ từ cháy cong trong gió thu. Chung Ái khẽ cất lời: "Hy vọng cái này có thể an ủi em ấy một chút."

Người cũng đã không còn, thật sự sẽ để ý những chuyện này sao? Khương Vu đột nhiên thấy bùi ngùi. Cô không nói, nhưng Chung Ái đã đáp lời: "Em ấy sẽ muốn. Bất luận khi còn sống hay đã mất, tôi nghĩ em đều hy vọng chúng ta, hy vọng mọi người, hy vọng cả xã hội này chứng minh chút gì đó cho em thấy."

Bản án cuối cùng cũng cháy hết, đã đến lúc nói lời tạm biệt.

Khương Vu nán lại sau Chung Ái một chút, xoay người vuốt ve tấm ảnh Phương Huyên mỉm cười dịu dàng trên bia.

- Hy vọng kiếp sau em có thể hạnh phúc, Phương Huyên nhé.

_____________

Ỏ chính thức kết thúc vụ Phương Huyên sòi. Bonus cho quý dị hai đoạn trong truyện "Là ngươi tiểu cục cưng" cũng của tác giả đi.

Truyện về cặp Tô Mạt - Tiểu Thất trong Paradise với ảnh hậu Tiết Đồng - người Thẩm Mộ đợi từ nước ngoài về. Truyện này toi không có đọc (tại không hợp gu) nên cũng không dám chắc đoạn này phải Phương Huyên không, cơ mà cũng tám chín phần mười rồi.

Bối cảnh đoạn đầu là Thẩm Mộ và Khương Vu đến xem Tiết Đồng trên sân khấu kịch, đoạn sau là ở buổi biểu diễn kỉ niệm 5 năm của Paradise.

_____________

- Em thấy sao?

Khương Vu gật gật đầu: "Em thích hình thức biểu diễn này. Tiết Đồng quả không hổ danh ảnh hậu Mai Khẳng, cô ấy biểu diễn thật sự..."

Thật sự thâm nhập lòng người, như thể xé rách nhân vật, máu chảy đầm đìa mà bày ra thế giới nội tâm.

Thẩm Mộ nhẹ nhàng kéo tay Khương Vu: "Nếu em thích, chúng ta có thể thường đến."

- Được nha, chị bao. - Khương Vu cười cười.

- Đương nhiên rồi.

Hai người vừa nói vừa cười, đang chuẩn bị đi đến lối ra thì đúng lúc này, một cô nàng trẻ tuổi lạ mắt lướt ngang Khương Vu. Cô nàng dừng bước chân, nhìn theo bóng dáng Khương Vu rồi nhẹ giọng gọi:

- Luật sư Khương.

Khương Vu quay đầu lại nhìn. Cô còn tưởng đối phương là thân chủ mình từng tiếp xúc, trùng hợp gặp nhau ở nơi đây. Nhưng khi quan sát kĩ, cô mới phát hiện mình không hề có ấn tượng với cô gái trẻ tuổi trước mắt.

- Là em gọi chị sao? - Ánh mắt Khương Vu nghi hoặc dò hỏi.

Đối phương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dâng lên một nụ cười chân thành mà ấm áp.

Khương Vu nhìn kĩ cô gái ấy. Cô trông không hẳn là xinh đẹp nhưng lại thanh tú, sạch sẽ. Tuy nhiên, đôi mắt kia của cô khiến người ta ấn tượng rất sâu, trong đó như chứa đựng quá khứ thâm trầm không hợp tuổi. Nhưng chỉ cần nhìn về phía mình thì đôi mắt ấy chuyên chú mà dịu dàng, giống như... giống như một đóa hoa bách hợp chớm nở trong mưa.

Khương Vu sững sờ. Cảm giác này thật sự vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cô nàng kia gọi cô nhưng lại không nói gì thêm. Thấy Khương Vu nhìn về phía mình, cô nàng chỉ cười cười rồi nói một câu:

- Cảm ơn chị.

Cảm ơn chị?

Khương Vu lại càng không hiểu.

Không đợi Khương Vu kịp hỏi lại, cô nàng đã lướt qua, tiếp tục đi về phía trước. Mà Khương Vu cũng nghe được giọng chua lòm truyền từ bên cạnh sang.

- Không nhớ sao?

Thẩm Mộ vừa thấy phản ứng của Khương Vu là biết ngay em đang nghĩ gì.

Khương Vu gật đầu, trả lời: "Trông hơi lạ, thật sự nghĩ không ra đã từng gặp qua chưa."

Thẩm Mộ huýt sáo một tiếng, bộ dáng ngả ngớn nào có chút phong độ của sếp tổng công ty giải trí hàng đầu quốc gia: "Nói không chừng lại là thiếu nữ sa ngã nào đó được luật sư Khương vô tình cứu vớt."

Khương Vu thấy chị nói chuyện không chút đứng đắn, vừa định đáp lời thì người kia đã tiến đến bên tai, nhẹ nhàng bật hơi:

- Thế nào? Luật sư Khương, cũng cứu chị chút đi.

Khương Vu nghiêm túc tung một chưởng đẩy cái đầu đang dán bên tai mình về chỗ cũ.

- Chị hết thuốc cứu rồi.

Bóng dáng Khương Vu và Thẩm Mộ dần khuất sau cửa. Mà cô nàng vừa chào hỏi Khương Vu lại xuyên qua từng hàng ghế khán giả ngay ngắn, đi về phía hậu trường.

Cô đeo thẻ nhân viên trước ngực nên không bị ai ngăn cản.

Để có thể mở rộng hình thức biểu diễn trên sân khấu này, Vinson bắt đầu dùng không ít diễn viên mới, đồng thời cũng chiêu mộ nhiều sinh viên trẻ tuổi ở các trường nghệ thuật như Kinh Nghệ làm tình nguyện viên, cho họ một cơ hội tiếp xúc gần với sân khấu, cũng xem như mở rộng một chút trong cộng đồng những người trẻ tuổi.

Cô nàng này hiển nhiên chính là một trong số đó.

Cô trông dịu dàng, điềm đạm, sẽ mỉm cười chào hỏi mỗi người đi qua. Mọi người cũng quen thuộc, dường như biết hướng cô định đi nên còn sôi nổi chỉ đường.

- Bên kia, bên kia. Tô Mạt và Tiết tiền bối cùng vào phòng hóa trang sau hậu trường rồi.

- Tiểu Phương à, lúc tiết mục của Paradise chiếu thì em mới bao lớn? Vẫn luôn thích đến tận giờ sao?

Gần như tất cả mọi người trong đoàn đều biết cô nàng trẻ tuổi này là fan trung thành của Paradise. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà khi Tô Mạt đến thăm, cô vốn không ở hiện trường nhưng vẫn có nhân viên gửi tin nhắn gọi đến.

Cô gái nghe mọi người hỏi chuyện, từ từ đáp lời, sau đó đang định đi tiếp vào trong thì lại cảm giác được đằng sau có một lực đột nhiên túm lấy tay mình.

Khi nhìn thấy người đứng sau, cô khá kinh ngạc: "Chị Lam, sao chị lại đến đây?"

Đối phương hơi thở dốc, đổi một tư thế nắm lấy tay người trước: "Chị... chị tới đón em. Giờ em ngày nào cũng phải theo đoàn phim này trễ như vậy, trời tối cả rồi."

Cô nàng cười cười, cũng không giải thích. Chỉ nghe người nọ nói tiếp: "Lúc chị tới là vẫn còn diễn, nên đứng xem một chút. Khi kết thúc mọi người nói em không ở đây mà ở chỗ khác, chị chạy đi. Kết quả tới đó lại nghe nói em quay về rồi. Ai da, mệt chết chị."

Cô gái nghe vậy bèn cười dịu dàng: "Xin lỗi chị nha, chị Lam."

Tính tình đối phương hoạt bát lại thoải mái, xoa xoa mái tóc mềm của cô nàng: "Nói gì vậy? Xin lỗi cái gì chứ. Tuyên Nhi, em biết không, chị vừa mới xem diễn. Hay thì hay thật, nhưng quá đáng sợ."

Đối phương vừa nói vừa kéo tay cô. Trên đó có một vết cắt nhạt, tuy đã mờ đi nhiều nhưng vẫn có thể thấy rõ. Cô nàng bị lôi kéo sờ soạng một lúc lâu mới nghe người bên cạnh dịu giọng mở miệng: "Sau này mọi chuyện phải nhìn về phía trước. Vừa rồi Tô Mạn trên sân khấu không có ai để dựa vào, nhưng em thì khác, em còn có chị."

Nói đoạn, mặc kệ chung quanh nhiều người hay ít, người nọ trực tiếp kéo cô gái vào lòng.

Cảm giác rất bình tĩnh, rất ấm áp. Niềm vui giờ không còn là kẹo trái cây hương quýt nữa.

Cô nàng được ôm vào lòng cũng mở tay vòng lấy đối phương.

- Em biết. Chị Lam, cảm ơn chị. - Cô cất lời, giọng nhẹ nhàng như suối nước trong.

- Lại nói ngốc nữa. Cảm ơn cái gì chứ. Đi, đi, về nhà ăn cơm.

Cô nàng bị người kia nắm tay, kéo về phía lối ra, dọc đường đi còn bị hỏi rất nhiều vấn đề. Nào là có đói không, có khát không, có mệt không, còn cả bị nói cảm giác gầy hơn buổi sáng...

Nghe thử lời này kìa... Buổi sáng?!

Mới không gặp một buổi thôi, rốt cuộc chị làm sao mà thấy được mình gầy?

- Lần sau ấy, đừng tới làm cái gì mà tình nguyện viên nữa. Em xuất thân chính quy, cứ cố gắng học hành, chờ tốt nghiệp trực tiếp lên sân khấu!

Cô nàng nghe lời nói có phần ấu trĩ nhưng ngập tràn quan tâm của đối phương. Khi bị nắm đi tới, cô quay đầu nhìn về phía hậu trường một cái.

Cô vốn định đến đó. Đã nói lời cảm tạ luật sư Khương rồi, giờ cô muốn vào đó gặp một người.

Có điều nghe người bên cạnh lải nhải quan tâm, cô nàng đành phải quay đầu, xem ra chỉ có thể để lần sau.

Cô ngẩng đầu, cười nhìn về phía trước.

Đúng, lần sau. Đời này cô còn có cuộc sống rất dài lâu.

_____________

Buổi biểu diễn của Paradise kết thúc trong tiếng hoan hô và chúc phúc.

Sau khi tan cuộc, mọi người trật tự rời đi. Chỉ có hai cô gái nán lại sau cùng.

Một người trong đó để tóc lỡ, trông rất xinh đẹp, thoải mái. Nhưng khi đối mặt với cô nàng đứng bên cạnh thì lại luống cuống chân tay.

Cô nàng kia cầm trong tay chiếc khăn có in chữ Paradise, rơi nước mắt nhìn sân khấu giờ đã không còn bóng người.

- Phương Tuyên, em đừng khóc mà. Tuy là lần cuối rồi nhưng mọi người vẫn còn đó, họ đều sẽ phát triển rất tốt. - Cô nàng hơi lớn tuổi hơn ôm người đang rơi lệ bên cạnh vào lòng an ủi. - Chờ đến khi em tốt nghiệp, nói không chừng sau này còn có thể hợp tác với vài người trong số họ nữa kìa, đúng không? Chúng ta đều phải suy nghĩ theo hướng tốt đẹp. Đừng đau buồn.

Cô nàng kia lau nước mắt, cười trả lời: "Đúng vậy, mọi người vẫn còn đó, chúng ta sẽ có rất nhiều lần sau này."

- Ừ, chứ sao nữa. Đi thôi, về nhà, về nhà.

Cô có nhà.

Cô có thân thể khỏe mạnh, không cần phải dựa vào thuốc để duy trì chỉ số sinh lý bình thường.

Cô có tương lai, có thể nghiêm túc học tập trong đại học Kinh Nghệ, hưởng thụ cuộc sống vườn trường xa cách đã lâu.

Cô thật sự quay về tuổi mười tám, một tuổi mười tám hoàn toàn khác biệt. Khi cô tỉnh lại trong thân thể cô gái mười tám này, bánh răng vận mệnh lại bắt đầu chuyển động một lần nữa.

Bên cạnh cô có cha mẹ khóc đỏ mắt vì lo lắng, có bạn bè, có bạn học, còn có chị nhà bên từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Đó là lần đầu tiên cô bình tĩnh nằm trên giường như vậy. Thế giới thật ồn ào, cũng thật an tĩnh.

Cô sẽ thay cô bé vì vài câu vui đùa ác ý của mấy cậu trai xấu tính mà nhất thời xúc động làm việc ngốc này nỗ lực sống một lần nữa, thay bản thân đã từng tuyệt vọng giãy giụa nỗ lực sống một lần nữa.

Có lẽ lần này, tất cả sẽ khác.

- Được, chúng ta về nhà thôi.

_____________