Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 131: Mãi đến vừa rồi



Gần đến trưa, cuối cùng cũng có tung tích của người đại diện của Hạ Trúc.

Nói đến đây cũng có biến đổi bất ngờ, lão Ngũ gọi cho cô †a không biết bao nhiêu cuộc nhưng không phải tắt máy thì là từ chối.

Có thể nhìn ra dường như cô ta đang ngăn người khác tìm được vị trí của mình, cái này cũng có nghĩa là trên người cô ta chắc chắn có một bí mật gì đó không muốn người khác biết!

Mãi đến vừa rồi, người đại diện kia nhận một cuộc điện thoại, mặc dù thời lượng cuộc gọi chỉ có một phút nhưng vẫn cho lão Ngũ một cơ hội vừa khéo xác định được vị trí hiện tại của cô ta.

“Chết tiệt, cách chúng ta có ba mươi cây số, đi nhanh, nếu không cô ta lại đổi vị trí nữa, điện thoại tắt lại là không tìm được cô ta đâu!”

Lão Tứ đạp ga, chiếc GTR màu xanh lam gầm rú lao vút đi.

Chờ đến địa điểm mục tiêu, may thay người đại diện đó chưa di duyển, nhưng rắc rối chính là còn có một nhóm người đã đến trước đó đang kéo người đại diện lên một chiếc xe thương vụ trước mặt hai anh em bọn họ.

Lão Tứ không nói lời nào, lái chiếc GTR tới trước xe thương vụ, mở cửa bước xuống xe.

Lão Ngũ nhếch môi, không có ý định xuống xe mà ngược lại một tay chống căm kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng chừng nửa phút sau, tiếng ẩu đả phía sau đột nhiên im bặt, một lát sau cốp xe được mở ra, người đại diện bị nhét vào.



Mặt lão Tứ đầy máu, anh ta bình tĩnh lấy giấy lau mặt. Đối với chuyện này lão Ngũ không hề kinh ngạc, liếc bản đồ trên màn hình máy tính nói: “Đi theo chỉ dẫn, gần đây có một tòa nhà đang xây dở.”

Mấy phút sau, xe lái vào tòa nhà đang xây dở um tùm cỏ đại.

Lão Tứ xuống xe kéo người đại diện ra khỏi cốp rồi ném xuống đất.

Người phụ nữ này đã bị dọa ngu người rồi, ánh mắt nhìn lão Tứ giống như nhìn thấy quỷ, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, cả người run lẩy bẩy, do quá sợ hãi nên miệng há mãi mới nói ra lời.

“Tôi... tôi đưa! Tôi đưa! Tôi không cần tiền nữa! Tôi không cần nữa!”

Lão Ngũ ngửi thấy mùi nước tiểu xộc tới, vô thức liếc sang bên cốp xe, không khỏi che mũi miệng lại, thâm mắng một tiếng “Bitch”, sau đó cau mày tiếp lời của người đại diện, tức giận nói: “Đưa cho tôi!"

Thật ra anh ta cũng không biết người đại diện này muốn đưa cái gì, tuy nói là cùng một công ty nhưng hai người chưa từng gặp mặt, đoán chừng người phụ nữ này đã nhầm anh ta với nhóm người khác rồi.

Có điều như thế cũng tốt, không đánh tự khai cũng bớt phiền phức.

Người đại diện run rẩy lấy điện thoại di động ra, tìm một đoạn video đưa lên bằng cả hai tay: “Tôi... không có sao lưu, chỉ có một bản này! Anh.... các anh tha cho tôi đi! Tôi không cần tiền nữa, cũng không nói với bất kỳ ai khác! Các anh... các anh tin tôi! Tha cho tôi đi!”

Lão Ngũ mím môi cầm lấy điện thoại, bấm mở video rồi ngay lập tức đã phải trừng lớn mắt!



Xem hết video, anh ta vội vàng lấy điện thoại của mình gọi cho Lý Bân: “Nhìn chằm chằm Cao Ninh cho tôi!”

Sau đó gọi cho bộ phận pháp lý: “Đã lấy được chứng cứ Cao Ninh giết người rồi, hỏi sếp Sở tiếp theo nên làm cái gì?”

Cùng lúc đó, một tiếng trước Cao Ninh đã bị cảnh sát triệu tập, lúc này đang ra khỏi đội cảnh sát với mẹ Hạ.

Mẹ Hạ khóc đến sưng đỏ cả mắt, đang được Cao Ninh dìu đi, đau lòng nói: “Ninh Nhi, cháu phải giúp bác, để tên súc sinh Sở Vũ Hiên đó phải nhận được hình phạt thích đáng!”

Cao Ninh cắn môi, hai mắt ngấn lệ khó phân biệt được thật giả, hít sâu một hơi nói: “Bác gái yên tâm, cháu chăn chắn sẽ cho Tiểu Trúc Tử một lời giải thích!”

“Con gái của tôi sao lại đi rồi chứ... hu hu... tôi phải làm sao đây! Con gái của tôi... hu hu...”

Ngay lúc mẹ Hạ khóc lóc nỉ non thì đột nhiên điện thoại của Cao Ninh vang lên.

Nhìn tên người gọi, Cao Ninh bất giác cau mày nghiêng người nghe điện thoại.

Nhưng mà không biết đối phương nói cái gì, chỉ thấy hai mắt Cao Ninh đột nhiên trợn to lên như kiểu thấy trời sập đến nơi, làm sao có sức lực đi quan tâm bà già bên cạnh nữa?

“Bác gái, cháu có việc quan trọng cần giải quyết, cháu đi trước đây!”