Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 61: Đi sứ



“Ai da, sao sắc mặt Tả đại tiểu thư củachúng ta lại đỏ như vậy, Xú tiểu tử, ngươi nên bồi lễ đi!” Quận chúangang ngược ở bên cạnh Tả Thiên Tình trêu tức nói, mặt Tả Thiên Tìnhcàng đỏ, không nói nên lời.

“Lan nhi vô lễ! Sao lại xưng hô với điệnhạ như vậy, còn không ra xin lỗi.” Một phụ nữ xinh đẹp cao quý bước ra,đúng là Xương Hoa trưởng công chúa, quận chúa ngang ngược lườm tôi mộtcái, ngậm chặt miệng, quay lại làm nũng với mẫu thân.

Tôi cười cười, nói: “Cô cô không cần phải giáo huấn Lan nhi muội muội, như vậy mới biết tôi và Lan nhi muội muộithân hơn so với người khác, Lan nhi muội muội xưng hô với tôi như vậy,tôi lại thấy rất vui vẻ.”

Quận chúa ngang ngược lại lườm tôi mộtcái nữa, hướng về mẫu thân làm mặt xấu, nói: “Người xem xem, hắn thíchcon gọi hắn như vậy mà!”

Trưởng công chúa cười nhìn tôi, nói:“Chúng ta mới từ chỗ Hoàng thượng đến đây, đang muốn đi đến chỗ tháihậu, điện hạ cùng chúng ta đến đó đi, mẫu hậu muốn gặp điện hạ.”

Tôi cười gượng, đi cùng họ đến chỗ thái hậu cũng tốt, đỡ phải cùng đám đại thần kia uống rượu.

Thái hậu đang cùng phi tần ở hậu cunguống rượu vui vẻ, tôi và trưởng công chúa đi đến, cùng mọi người hành lễ chào, rồi tôi tìm cho mình một góc ngồi xuống.

Thái hậu cùng các phi tần đang ngắm thọlễ được đưa tới, trong đó có một vật phẩm trang sức bằng đậu xuyến màuđỏ thắm, vài người đang thảo luận gì đó, tôi nhìn lướt qua, thầm bậtcười, còn tưởng rằng vật quý hiếm gì, thì ra cũng là chuỗi hạt đậu đỏbình thường mà thôi, người nơi này chưa từng thấy qua, ngược lại rấtngạc nhiên.

Quận chúa ngang ngược thấy tôi ngồi mộtchỗ không nói chuyện cùng mọi người, cố ý khiêu khích nói: “Tú vươngđiện hạ sao lại ngồi một mình thế kia? Nếu không thì đến giúp hoàng tổmẫu đến xem vật hiếm lạ đó, nếu chưa từng thấy qua thì cũng nên xem đểbiết chút ít đúng không?”

Quận chúa ngang ngược vừa nói, mọi ngườiđều đổ dồn ánh mắt vào tôi, ngay cả thái hậu cũng ngừng lại, nhìn vềphía tôi, tôi thản nhiên cười cười, không nói gì.

Tất cả mọi người đều biết Tú vương là tôi xuất thân từ người dân bình thường, tự nhiên cho là tôi chưa từng thấyqua vật này, có vẻ mất tự nhiên.

“Hạ Lan quận chúa nói đùa.”

“Vậy ngươi nói vật này do thương nhân tặng hoàng tổ mẫu là vật gì?” Quận chúa ngang ngược không chịu bỏ qua.

Chuỗi hạt màu đỏ này ư? Những người nàycòn chưa từng thấy qua, còn tưởng rằng người khác cũng chưa từng thấy,chẳng qua chỉ là màu đỏ bình thường, thế này mà gọi là hiếm lạ sao?

Tả Thiên Tỉnh ngồi bên cạnh sợ tôi thật sự không biết, lo tôi sẽ ngượng ngùng, nói nhỏ: “Vật ấy gọi là tình đậu.”

Tôi hướng về cô ấy cười cười, rồi nhìn thẳng vào quận chúa ngang ngược nói: “Chẳng qua chỉ là đậu đỏ mà thôi.”

Quận chúa ngang ngược cười to, ngay cả các phi tần cũng che miệng cười.

“Đậu đỏ? Màu đỏ thì kêu là đậu đỏ sao? Ha ha, Tú vương điện hạ quả thật là, rõ ràng vật đó gọi là tình đậu, lạibị ngươi gọi là đậu đỏ.”

Tôi cười cười, cũng không cãi lại cô ta,nói rõ ràng: “Đậu đỏ, tên gọi chính là đậu tương tư, tình đậu chẳng quachỉ là biệt danh thôi, không ít thơ ca đã từng miêu tả qua.”

“Thơ? Tú vương điện hạ cũng biết viếtthơ?” Quận chúa ngang ngược cười, cô ta biết rõ là tôi không biết chữ,nên cố ý châm chọc tôi.

“Đậu đỏ sinh ở miền nam,

Xuân đến đâm chồi ra hoa

Màu sắc lộng lẫy lay động lòng người

Người đời gọi là tương tư.”

Lại nhớ đến Vương Phi từng có bài hát tên là “đậu tương tư”, vừa lúc nhìn thấy Tả Thiên Tình cầm cây sáo, “ThiênTình tiểu thư, cô có thể cho tôi mượn cây tiêu một chút được không?”

Tả Thiên Tình sửng sốt, đưa cây sáo chotôi, mọi người không biết dụng ý của tôi, tôi đưa cây sáo lên miệng,khóe mắt nhìn thấy sắc mặt Tả Thiên Tình ửng hồng, liền nhớ vừa rồi côấy mới thổi, tôi lại sử dụng chung với cô ấy, quá mức thân mật rồi.

Tuy rằng chưa từng học qua đánh đàn,nhưng hồi học đại học tôi rất mê thổi sáo, tuy rằng kỹ thuật không đượcđiêu luyện lắm nhưng thổi bài hát đó cũng không làm khó được tôi.

Làn điệu ân óan triền miên phát ra, trong điện trở nên tĩnh lặng…

Tả Văn Huân muốn tôi dự tiệc trong phủ,tôi không dám chắc ông ta muốn mượn sức tôi đang là tân hoàng tử đượcsủng ái, hay là còn có mục đích khác, ở trong phủ thấy Tả Thiên Tình sắc mặt đỏ bừng xấu hổ, tôi đã hiểu, bất giác cười gượng, không ngờ mìnhlại có những cử chỉ hành động vô tình nhưng lại làm loạn xuân tâm củamột cô gái.

Nếu trở thành con rể của Tả Văn Huân,nhất định tôi sẽ đứng về phe của Tả Văn Huân, lực lượng của tôi sẽ lớnmạnh hơn nhiều, nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng mà trongtrẻo của Tả Thiên Tình, tôi biết tôi không thể làm hại cô gái trẻ nàyđược, cô ấy vô tội.

Thánh Đức hoàng đế cũng bắt đầu quan tâmđến vấn đề cá nhân của tôi, nói tôi đã trưởng thành, nên vì hoàng thấtkhai chi tán diệp, hỏi tôi đã để mắt tới nữ nhân nhà ai chưa, tôi cười,nhớ tới vị quận chúa ngang ngược kia, nếu tôi cưới cô ta, không biếtphản ứng của Hàn Chiêu sẽ như thế nào?

Tháng năm, Thánh Đức hoàng đế hạ chỉ, tứhôn cho Tú vương và Hạ Lan quận chúa, đại lão trong triều bắt đầu âmthầm phỏng đoán thánh ý, đem nữ ngoại tôn được sủng ái nhất của thái hậu gả cho một Tú vương không có quyền lực, tương đương việc thái hậu vàtrưởng công chúa đem quyền lực trao cho Tú vương, hoàng đế không lo lắng hay sao?

Thái hậu cùng trưởng công chúa đối vớihôn sự này rất hài lòng, chỉ có quận chúa ngang ngược sau khi biết tinnày liền chạy đến phủ của tôi đại náo một phen, nói tuyệt đối sẽ khônggả cho tôi, tôi chỉ thản nhiên cười, cũng không để ý tới ồn ào của côta, quận chúa ngang ngược sau đó bị trưởng công chúa mang về phủ, tôinghe nói sau đó còn bị mẫu thân tát cho mấy cái.

Hàn Chiêu cũng không có phản ứng gì khác, gặp tôi chỉ cười, nhưng nụ cười đó so với khóc còn khó coi hơn, đã lâutôi không còn thấy anh ta tiêu sái phong lưu nữa, trong mắt chỉ còn lạisự đau khổ.

Triều đình vẫn sóng yên biển lặng, nhưngbên trong lại là sóng gió mãnh liệt, sự tranh giành quyền lực càng thêmkịch liệt, lão hoàng đế không tỏ thái độ gì, tôi biết ông ta rất muốndiệt trừ một trong những người con của mình, nhưng tôi không biết đứacon cần diệt trừ này là Hàn Kinh hay là Hàn Chiêu.

Cuối tháng năm, Thánh Đức hoàng đế độtnhiên hạ chỉ, muốn tôi mang sứ đoàn đến Chu quốc để nghị hòa, lão hoàngđế nói hai nước đã giằng co hơn mười năm rồi, cũng nên giảm bớt mộtchút.

Tôi cũng không hỏi nhiều, dẫn theo đoànsứ giả xuất phát, lúc rời khỏi Phồn Đôi, tôi quay đầu lại nhìn đô thànhphồn hoa đó, lão hoàng đế đã sắp ra tay, nơi này chỉ sợ sắp có một phen‘huyết vũ tinh phong”, lão hoàng đế muốn tôi rời khỏi đây, là sợ liênlụy đến tôi sao? Văn phu nhân ở trong lòng lão ta, rốt cuộc chiếm baonhiêu? Điều này có thể bảo vệ tôi bình an không?

Bởi vì đây là đoàn sứ giả hòa bình, tôicũng không mang theo nhiều nhân mã, toàn bộ người đi theo cũng không quá hai trăm người, cửa ải biên sơn tuy có chút biến động, chắc bọn chúngkhông dám đối đầu với đoàn sứ giả của triều đình, cho nên tôi không lolắng lắm.

Vào khu vực vùng núi biên giới không baolâu, tôi lại phát hiện mình sai lầm, nơi này bọn đạo tặc đã sớm chuẩn bị sẵn, chỉ chờ chúng tôi tiến vào.

Toàn bộ bị bao vây, đạo tặc ngồi trênlưng ngựa lao tới liều chết, tay cầm kiếm, tựa như cắt mạch cây cỏ, đầungười lăn lộn, máu bắn như mưa, chỉ trong giây lát mà thị vệ đã chết hơn nửa, chúng tôi thì bị vây bên trong.

Đạo tặc chậm rãi tụ lại, vây chúng tôivào giữa, một người đàn ông dính máu đầy người tiến tới, nhóm đạo đặc tự động nhường đường cho hắn đi đến trước mặt tôi.

Tôi quan sát người trước mặt, không dámchớp mắt, đây chỉ là ảo giác, cho nên tôi không dám chớp mắt, tôi sợ chỉ cần tôi chớp mắt, tất cả mọi thứ trước mắt sẽ biến mất, mọi người trước mắt sẽ biến mất, tôi không muốn, tôi chỉ muốn cứ như vậy để nhìn anh,chẳng sợ đây là nhân gian hay địa ngục, chỉ cần có thể nhìn thấy anh,nhìn khuôn mặt đã ngàn lần xuất hiện trong giấc mơ của mình.

Tôi mở to hai mắt, để mặc cho mọi cái trước mắt trở nên mơ hồ, tôi cũng không chịu chớp mắt.

Chợt nghe một thiếu niên bên cạnh anh lớn tiếng cười nói: “Đại ca! Vương gia này thực là xinh đẹp quá, nhưng cũng sợ quá, nhìn chẳng khác đàn bà chút nào.”

“Hữu dũng thì lưu lại, vô dụng thì giết hết.” Người đàn ông đó lạnh lùng buông một câu, rồi quay ngựa.

Tiểu Ngọc đã sớm bị hoảng sợ đến toànthân run lẩy bẩy, nhưng vẫn quật cường chắn trước tôi, người thanh niênvừa mắng tôi xuống ngựa, tiến đến.

“Không!” Thấy Nam Cung Vân đã dần đi xa,tôi phục hồi lại tinh thần, phát điên lên muốn gọi, đừng đi, đừng đi, em là Trương Tĩnh Chi đây! Tôi đẩy Tiểu Ngọc đang đứng chắn trước mặt,muốn đuổi theo Nam Cung Vân.

Người thiếu niên túm tôi lại, cho là tôi muốn bỏ trốn, liền đánh một quyền vào bụng tôi.

“Nam…” Cơn đau ở bụng làm tôi gập lưnglại, rốt cuộc không thể thốt được nửa câu, cậu thiếu niên đó ngay sau đó dùng miếng giẻ nhét vào miệng tôi, dùng dây thừng trói tôi lại, sau đóném tôi lên ngựa.

Tiểu Ngọc bị hoảng sợ đứng ngây ra khôngcó phản ứng gì, thiếu niên nhìn cô ấy, rồi cười cười nói: “Rõ ràng làngươi cũng muốn đi.”

Chợt nghe Tiểu Ngọc hét lên một tiếng chói tai, sau đó lao đến bên cạnh tôi.

Tôi nằm vắt ngang trên lưng ngựa, đầu ứ máu, chỉ nhìn thấy bốn vó ngựa lao đi, còn có cả chân người.

Sơn đạo càng lúc càng gập ghềnh, ngựa đicũng khó khăn hơn, phần lớn mọi người đều xuống ngựa dắt ngựa đi, tôivẫn ở trên lưng ngựa, bị bịt mắt lại, lúc đầu còn kêu giãy dụa, sau đóâm thanh nghẹn lại không thốt ra được, chỉ cố gắng giữ sự tỉnh táo củađầu óc, khó khăn quay đầu lại xem Tiểu Ngọc, cô ấy đã ngất đi từ lâu.

Đến sơn trại, đoàn người vào tường rào,có người đem tôi và Tiểu Ngọc ném vào một nhà tù, đầu tôi cuối cùng cũng thẳng lên được, kéo dài nửa buổi, tôi mới từ từ thấy được cảnh trướcmắt.

Hiện giờ bên cạnh tôi chỉ còn lại TiểuNgọc, những người khác không biết thế nào, nhưng lúc này tôi cũng khônglo được nhiều, trong đầu chỉ là Nam Cung Vân, đó là Nam Cung Vân, tôikhông hề nhìn lầm đâu, tuy rằng khí chất của anh đã thay đổi rất nhiều,nhưng đó là anh, là Nam Cung Vân, không phải là Nam Cung Vân sống bêntôi từng ấy năm, mà là hơi giống Nam Cung Vân lúc đầu tôi quen, tuy rằng lúc đó anh là một thiếu niên hơi hung hữ, còn hiện giờ, trên người anhtỏa ra mùi tàn khốc.

Nhưng anh vẫn là Nam Cung Vân trước đâycủa tôi, anh vẫn còn sống, chỉ cần nghĩ đến anh còn sống, tôi vui mừngchỉ muốn hét thật to, Nam Cung Vân của tôi, anh còn sống, ông trời ơi,tôi thật sự cảm kích ông trời.

Miệng tôi vẫn bị nhét miếng vải, lúc đầucòn đau đớn, sau đó không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cằm tê dại, nhưkhông phải là mình, tên tiểu tử khốn kiếp kia trói tôi chặt quá, chẳngkhác gì bánh chưng cả, muốn cử động cũng không được.

Tiểu Ngọc vẫn chưa tỉnh lại, nhưng đámngười kia lại đem tôi và Tiểu Ngọc ném vào hai đầu của nhà tù, cách xanhau đến bốn năm mét, với khoảng cách này, đối với tôi mà nói là sựthách thức.

Tôi bắt đầu nhúc nhích giống con sâu, cửđộng vô cùng khó khăn, khi tôi cách Tiểu Ngọc chừng một mét, thì cửa tùmở ra, tôi đứng im, nhìn ra cửa.

Tên thiếu niên khốn kiếp cười hì hì bướcvào, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, nói: “A! Nhìn xem gì này, Vương gia gì vậy, sao lại giống con sâu như vậy chứ? Sao vậy? Muốn đến nhìn thị nữcủa ngươi à?”

Tôi tức giận nhìn cậu ta, tên ngu ngốcnày, còn không mau lấy miếng giẻ trong miệng tôi ra, nếu không sau nàytôi sẽ khiến cậu chịu không nổi đâu! Nhanh lấy miếng giẻ ra! Tôi muốngặp Nam Cung Vân!

Tôi cố gắng hét to, nhưng trong miệng chỉ thốt ra những tiếng “ô ô”, tên thiếu niên kia cười đắc ý rất to: “Đừngsợ hãi như vậy, đại ca nói, sẽ chưa giết ngươi vội đâu.”

Thiếu niên nói xong, đưa tay chạm vào mặt tôi, véo mạnh một cái, cười nói: “Tên giống đàn bà này, sao lại mềm vậy nhỉ? Đại ca nói muốn ta lưu lại tính mạng của ngươi, tuy nhiên hắnkhông nói sẽ lưu lại như thế nào.”

Tôi sợ hãu, tên tiểu tử biến thái nàymuốn gì vậy? Ông trời, đừng để cho tôi vừa mới gặp Nam Cung Vân một lúclại phái tên tiểu tử này đến tra tấn tôi chứ? Tôi muốn mình bình tĩnhhơn, nhưng ánh mắt của tôi lại toát lên sự sợ hãi.

“Mạnh Tiêu” ngoài cửa vang lên một giọngnói nhỏ nhẹ, tôi và thiếu niên cùng quay đầu lại nhìn, thấy một cô gáimặc trang phục màu vàng chừng hơn hai mươi tuổi xinh đẹp đứng ở cửa.

Người thiếu niên tên Mạnh Tiêu đứng dậy, hỏi: “Hồ tỷ tỷ, có chuyện gì sao?”

Cô gái nhìn cậu ta một cái, lại nhìn tôi, nhíu mày nói: “Ngươi đừng ở trong này lấy họ ra làm trò cười, Nam Cungđại ca sẽ giết ngươi đấy.”

“Ta biết, ta sẽ đi ngay.” Mạnh Tiêu nói xong, nhưng vẫn không đi.

Cô gái cũng đứng ở cửa không hề rời đi,lẳng lặng chờ Mạnh Tiêu, Mạnh Tiêu nhìn nhìn, bất đắc dĩ cười cười, đành phải ra ngoài, vừa đi vừa cười hì hì nói: “Hồ tỷ tỷ, tỷ cũng đừng đivào, tên Vương gia này tuấn tú mịa nó quá, nếu tỷ vào, sợ rằng bị hắnlàm cho mê muội, đến lúc đó…”

Cô gái nhìn Mạnh Tiêu, vẻ mặt lạnh tanh,còn Mạnh Tiêu cũng thấy không thú vị, không nói gì nữa, bỏ đi. Cô gáithấy Mạnh Tiêu đi rồi, xoay người cũng định đi, đừng đi, đừng đi, tôivội kêu to, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Cô gái nghe thấy cử động của tôi, ngừng lại, quay đầu lại nhìn tôi, nghĩ nghĩ, rồi lại vào trong.

Tôi mừng rỡ, vội vàng cố gắng ô ô, cô ấytiến vào, đến bên cạnh tôi: “Ta cho ngươi dễ chịu một chút, nhưng ngươiđừng hòng chạy trốn, ngươi không thể chạy thoát được đâu.”

Tôi vội gật đầu, cô ấy đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo lấy miếng giẻ trong miệng tôi ra.

Tôi vội cử động cằm, trời, vẫn còn cửđộng được, sau đó nói vội: “Tôi muốn gặp Nam Cung Vân, tôi muốn gặp NamCung Vân, nói cho anh ấy biết, tôi là Trương Tĩnh Chi.”

Cô gái lập tức sợ ngây người, thái độ kinh ngạc.

“Nhanh lên, cô đi tìm anh ấy, nói cho anh ấy biết tôi là Trương Tĩnh Chi.”

Cô gái dần dần có phản ứng, bình tĩnhhỏi: “Theo ta được biết, Trương Tĩnh Chi là thê tử của Nam Cung đại ca,ngươi là một Vương gia của Hung nô, sao lại là Trương Tĩnh Chi được?Ngươi là nữ tử?” Nói xong, liền đưa tay sờ vào ngực tôi, chạm vào bộngực bằng phẳng của tôi, cô ấy thu bàn tay lại, lạnh lùng nhìn tôi.

“Trên người tôi đã xảy ra rất nhiềuchuyện, nhất thời không thể nói rõ được, cô hãy gọi Nam Cung Vân đếnđây, tự tôi sẽ nói với anh ấy.”

Cô gái không để ý tới tôi, dùng tay bắtmạch trên cổ tay tôi, ngất, chắc cô ấy nhất định không tin tôi, xem racô ấy hiểu y thuật, chắc muốn xem tôi có thật là nữ hay không, nhưng,xem mạch cũng có thể phân biệt nam nữ hay sao?

Sắc mặt cô gái càng lúc càng nghiêm trọng.

“Thế nào? Cô vẫn không tin tôi là nữ sao? Cô nhanh đi tìm Nam Cung Vân tới đây đi, anh ấy nhất định sẽ tin tôi.” Tôi kêu lên.

“Ngươi đã ăn phải quả chi hỏa?” Cô ấy đột nhiên hỏi.

Quả chi hỏa? Là gì vậy? Chẳng lẽ là quả màu hồng ở vách núi nọ? Tôi vội gật đầu, “Cho nên cơ thể tôi mới biến thành như này.”

Cô gái im lặng một lát, “Nam Cung đại cata cũng không dễ dàng cho gặp được, việc này thật sự quá ly kỳ, cũngkhông tiện để người khác biết được, như vậy đi, ngươi viết một phongthư, ta sẽ sai người đưa cho Nam Cung đại ca xem, được không?”

Thư? Viết thư? Ngất, tôi không biết viết chữ ở thế giới này mà.

“Tôi không biết viết chữ.”

“Ngươi quả thực không biết viết chữ?” Cô gái giật mình hỏi.

Tôi gật đầu, không biết viết thì là không biết viết, có gì mà giật mình như thế chứ.

“Thì ra ngươi thật sự là trương Tĩnh Chi, Nam Cung đại ca từng nói ngươi không biết viết chữ, lúc đầu ta còn chưa tin.” Cô gái cười, tiếng cười của cô ta làm tôi cảm thấy không bìnhthường, một dự cảm xấu tăng lên.

“Thật sự không biết viết chữ là quá đủrồi, ta còn nói, nếu thật sự không còn cách khác, ta cũng chỉ còn cáchgiết ngươi, tuy rằng Nam Cung đại ca nhất định sẽ trách ta, nhưng mà nếu không biết viết chữ, vậy là quá tốt rồi.”

Cô ta lẩm bẩm nói, làm tôi sợ hãi.

Cô ta lại cười cười, lấy trong túi ra mấy ngân trâm.

“Cô muốn làm gì?” Tôi hoảng sợ hỏi. Theobản năng muốn trốn, nhưng tay chân đều đã bị trói, không thể cử độngđược, cô ta cũng không trả lời, tiến đến đè đầu của tôi xuống.

“Không!” tôi kêu to, giãy dụa, nhưng taycô ta đè rất mạnh, tôi không thể giãy dụa được. Đỉnh đầu đau xót, “Cứutôi với” Tôi kêu to, nhưng rồi kinh hãi phát hiện ra không có âm thanhnào.

“Như vậy là tốt rồi.” Cô ta cất ngân trâm lại, vỗ vỗ tay, cười đứng lên: “Nam Cung đại ca rất hận hoàng thất củaHung nô, hắn thực sự gặp người nào giết người ấy. Tuy nhiên ngươi cũngđừng lo, ta sẽ thay ngươi chăm sóc Nam Cung đại ca thật tốt.”

Cô ta cười khẽ rồi bước ra ngoài, ra đếncửa, như nghĩ ra điều gì, quay đầu lại nhìn tôi, nói: “A, ta còn quênmất, ta cũng sẽ thay ngươi chăm sóc tốt cho Việt nhi, ngươi yên tâm được không?”

Việt nhi? Việt nhi của ta, như vậy là Việt nhi còn sống?

Tôi vui mừng không kể xiết, ông trời ơi,ông đối xử với tôi thật tử tế, đem lại Nam Cung Vân và Việt nhi đổi chotôi sao! Tôi vui mừng đến phát khóc, tuy rằng không thành tiếng.

Hồ ly tinh! Muốn cướp chồng và con củatôi sao, nằm mơ đi! Tưởng rằng tôi vừa câm vừa điếc sẽ không có cách nói cho Nam Cung Vân biết tôi là vợ anh ấy sao? Chỉ cần để tôi gặp Nam Cung Vân, tôi nhất định sẽ có thể để Nam Cung Vân biết tôi là người vợ thânthiết nhất của anh!

Thân phận hiện tại của tôi là Tú Vươngcủa Hung nô, Nam Cung Vân chắc hận thấu xương người em của thái tử Hungnô là tôi đây, tuy rằng tôi chỉ là giả, còn vô tội nữa. Ban ngày anhkhông giết tôi, nhất định lại có nghi thức trọng đại gì mới có thể giếttôi, ví dụ như để tế cho vợ mình là Trương Tĩnh Chi. Hừ, giết tôi để tếTrương Tĩnh Chi, có phải là quá khôi hài không?

Có vẻ như lời của hồ ly tinh kia khôngđúng lắm, Nam Cung Vân chưa muốn ra tay giết tôi, nếu là vậy, tôi có thế gần gũi tiếp xúc với Nam Cung Vân, hiện giờ tôi không thể nói chuyện,phải như thế nào trong thời gian ngắn nhất giải thích cho Nam Cung Vânbiết tôi là vợ của anh, mà anh có tin tưởng tôi không?

Tiểu Ngọc bên cạnh rên lên một tiếng, từtừ tỉnh lại, đúng là nha đầu vô dụng mà, sao lại hôn mê lâu như vậy chứ! Về sau cần phải rèn luyện cho cô ấy mạnh mẽ hơn mới được.

Tiểu Ngọc từ từ mở mắt ra, ngẩn người vài giây, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt cũng rơi trên người tôi.

“Công tử.” Tiểu Ngọc kêu lên sợ hãi, lảo đảo đứng lên, bổ nhào vào người tôi.

“Công tử, công tử làm sao vậy? Công tử,nói chuyện với ta đi.” Tiểu Ngọc dùng sức lay tôi làm tôi choáng váng cả đầu óc, nha đầu ngu ngốc, vẫn còn hoảng loạn! Không biết trước tiênphải cởi dây thừng cho tôi sao?

“A… a…” Tôi ra hiệu bảo cô ấy cởi dây thừng cho tôi, Tiểu Ngọc sửng sốt một chút, phản ứng quá chậm, làm tôi không biết nói gì.

“A… a…” Tôi nổi giận, cố gắng quay đầu, ý bảo cô ấy cởi dây thừng sau lưng tôi, lúc này cô ấy mới hiểu, tay runrun cởi dây thừng cho tôi.

Đến khi Tiểu Ngọc cởi dây thừng xong, tôi thở phào, nhưng rồi lại phát hiện chân tay đã tê rần, vẫn không cử động được. Tiểu Ngọc lau nước mắt, nhanh chóng xoa bóp chân tay cho tôi, nửa buổi tôi mới có thể giơ cánh tay lên được, xoa xoa nước mắt cho TiểuNgọc, dùng khẩu hình nói với cô ấy: “Đừng sợ.”

Tôi bắt đầu ở trong nhà tù chờ đợi, chờNam Cung Vân nhắc tới tôi, Tiểu Ngọc thấy tôi bình tĩnh, cũng tự mìnhtrấn tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh tôi, yên lặng chờ cùng tôi.

Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại của tôi không tốt, nhưng trong lòng tôi lại tuyệt đối không sợ hãi, thậm chí còn vuimừng, Nam Cung Vân còn sống, Việt nhi còn sống, Văn Hinh cũng có thểkhông xảy ra chuyện gì, nói như vậy trận hỏa hoạn ở chỗ Mai Tốn Tuyết là do Nam Cung Vân làm, mình ngu quá, nghe tin Việt nhi chết liền nổi điên lên rồi, không suy nghĩ tỉ mỉ vì sao đột nhiên lại có trận hỏa hoạn đó.

Chờ, chờ, chờ đến khi trời đã tối, trongngục thất tối như mực, đóng cửa, bên ngoài cũng không có người canh giữ, đang nghĩ ngợi, bên ngoài xuất hiện ánh sáng, nghe tiếng vài bước chânngười, cửa bị mở ra, lại là tên tiểu tử khốn kiếp Mạnh Tiêu.

Mạnh Tiêu nhìn tôi đang bình tĩnh ngồi dựa vào tường, hơi giật mình, cười cười hỏi: “Giờ không khóc nữa hả? Ra ngoài đi.”

Tôi vội vàng đứng dậy, kéo luôn Tiểu Ngọc đứng lên theo, đi ra ngoài, Mạnh Tiêu sửng sốt, không nghĩ tôi sẽ đidứt khoát như vậy, đưa tay ngăn tôi lại, cả kinh nói: “Ngươi có biết nếu ngươi ra ngoài thì mạng sẽ không còn không?”

Tôi dùng giọng mũi “hừ” một tiếng, đừngcó ra vẻ tốt bụng, chờ tôi gặp đại ca của các người rồi, cho đại ca cácngười biết các người dám động thủ với vợ của anh ta, ta xem các ngườicòn cười được không.

Mạnh Tiêu sửng sốt, không nghĩ tôi sẽ làm động tác này, chờ tôi đi được vài bước, cậu ta mới phản ứng đuổi theo,đưa tay sờ lên trán tôi, nói: “Bị hồ đồ rồi à?’

Tôi gạt tay Mạnh Tiêu ra, trừng mắt nhìn cậu ta, tiếp tục bước ra ngoài.

Trong đại sảnh sáng như ban ngày, hai bên đứng đầy người, tôi thấy giống như mình tới Lương Sơn Bạc, Nam Cung Vân ngồi trên cao lạnh lùng nhìn tôi, vẫn là Nam Cung Vân lạnh lùng củatôi.

Tôi cười nhìn anh, mọi người trong đạisảnh sững sờ, có thể bị thái độ của tôi làm ngạc nhiên, có người thậmtrí còn trợn mắt lên, sau đó lại chớp chớp, có thể chưa từng thấy mộtngười trước khi chết lại cười giống như tôi.

Mạnh Tiêu chạy tới bên cạnh Nam Cung Vân, thì thầm nói: “Đại ca, tên Vương gia này có phải bị dọa đến đần độn hay không? Sao lại chỉ biết ngây ngô cười?”

Tôi hướng về Nam Cung Vân cười càng sánglạn hơn, Nam Cung Vân nhìn tôi, ánh mắt có chút thay đổi, có sự nghihoặc, đứng dậy bước xuống, hồ ly tinh ở bên cạnh thì lại ngồi không yên, sắc mặt thay đổi, cô ta không ngờ tôi lại có biểu hiện như hiện giờ,thấy Nam Cung Vân muốn bước đến, cô ta vội ngăn lại nói: “Nam Cung đạica, cẩn thận tên Vương gia này có chút cổ quái, vẫn là cho người tróihắn lại, nhanh chóng làm lễ tế đi.”

“Ngươi cười cái gì?” Nam Cung Vân khôngđể ý tới cô ta, tôi không nói, chỉ dang rộng cánh tay ra, vẫn cười nhìnNam Cung Vân, vẻ mặt Nam Cung Vân bắt đầu thể hiện thái độ khó tin.

Tôi đột nhiên nhớ ra gì đó, vội lấy trong người miếng vải đen đưa cho Nam Cung Vân xem, sắc mặt Nam Cung Vân càng thay đổi, đó là mảnh quần áo nhỏ của anh khi chúng tôi bị chia lìa, bịmắc lại trên cây, vẫn còn dính máu của anh, được tôi giữ lại bên người.

Tất cả mọi người trong đai sảnh đềuchoáng váng, không biết thủ lĩnh của bọn họ bị làm sao, Nam Cung Vân đưa tay nhận lấy miếng vải trên tay tôi, tôi lại nhân cơ hội tập kích, NamCung Vân sửng sốt, chợt nghe tiếng binh khí xung quanh, còn có người lấy ám khí ra, tất cả mọi người đều cho rằng tôi đánh lén Nam Cung Vân,nhưng không chờ bọn họ rút binh khí ra, bọn họ đã bị động tác tiếp theocủa tôi làm cho ngẩn người, tôi là tập kích Nam Cung Vân, nhưng chính là tập kích vào môi anh.

Nam Cung Vân sửng sốt, mở to mắt nhìntôi, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và vui sướng, cho đến khi tôiquàng chân lên người anh, dùng đầu lưỡi miết lấy anh, lúc đó trong mắtanh mới hiện rõ sự vui mừng.

Những người đó bị đại ca của họ làm cho hoảng loạn, bởi vì đại ca của bọn họ bắt đầu ôm chặt lấy tôi, mạnh mẽ hôn tôi!

Có người sợ hãi đến mức kêu lên.

Tôi nhắm mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn của Nam Cung Vân.

“A!” Tiếng một cô gái kêu lên sợ hãi làmtôi bừng tỉnh, Nam Cung Vân cũng rời môi tôi, tôi mở mắt ra, tiếng kêuđó chính là của hồ ly tinh kia, cô ta bị bàn tay của Mạnh Tiêu bắt lấy,trong tay vẫn còn nắm mấy ngân châm, trên cây trâm lóe lên nhưng tiaxanh lam, không nghĩ cũng biết đó là châm có chất độc.

“Hồ tỷ tỷ, ngươi muốn là gì?” Mạnh Tiêu cười hì hì hỏi.

Hồ ly tinh sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫncứng cổ nói: “Nam Cung đại ca bị yêu thuật của cô ta mê hoặc , chúng tacần cứu Nam Cung đại ca.”

Mạnh Tiêu không nói gì, cười hì hì nhìn về phía Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân quay lại nhìn, mày cau lại, sau đó quay lại nhìn tôi, “Tĩnh Chi?”

Tôi vội vàng gật đầu, ngu ngốc, không phải vợ anh thì là ai? Còn ai dám quàng chân lên người anh chứ?

“Nam Cung đại ca! Ngàn vạn lần đừng bị cô ta lừa, cô ta là Vương gia của Hung nô, rõ ràng là nam nhân, sao lại có thể là đại tẩu được.” Hồ ly tinh la lên.

Tôi vẫn quàng chặt lên người Nam CungVân, Nam Cung Vân buông tôi xuống, cúi đầu cẩn thận xem xét khuôn mặtcủa tôi, dường như muốn tìm trên mặt tôi hình ảnh ngày trước.

“Ngoại trừ Mạnh Tiêu và Hồ cô nương, những người khác lui hết xuống.” Nam Cung Vân lạnh lùng nói.

Những người xung quanh lúc nãy còn khiếpsợ, giờ mới phản ứng, yên lặng đi ra ngoài, có mấy người trước khi đicòn quay lại nhìn tôi.

Một lát sau, trong phòng rộng chỉ còn lại năm người, Tiểu Ngọc đứng sau tôi, miệng vẫn chưa khép lại, đoán chừnglà màn kích thích vừa rồi của tôi và Nam Cung Vân làm cho như thế, cô ấy chắc không ngờ công tử tuấn tú của cô ấy lại cùng thủ lĩnh cường đạodiễn một màn hôn, hai nam nhân!

“Vì sao không nói được?” Nam Cung Vân hỏi tôi.

“A…a..” tôi lấy tay chỉ vào miệng mình,sai đó chỉ vào hồ ly tinh, khoa chân múa tay, Nam Cung Vân dần dần hiểuđược, sắc mặt đen sì.

“Hồ cô nương.” Nam Cung Vân gọi hồ ly tinh, giọng nói bình tĩnh: “Ngươi làm gì với nàng vậy?”

“Ta không làm gì hết.”

“Không đúng! Công tử là vẫn nói đượclnhất định cô ta đã hạ độc công tử.” Tiểu Ngọc kêu liên, tôi dùng ánh mắt tán thưởng Tiểu Ngọc, nha đầu ngoan, khá lắm! Cuối cùng cũng có thểgiúp tôi, nhưng công tử của cô không phải là bị hạ độc, mà là bị hồ lytinh châm á huyệt.

‘Nam Cung đại ca, huynh lại tin tên Vương gia Hung nô này mà cũng không chịu tin ta, phải không?” Hồ ly tinh oanức nói, trong mắt đã tràn nước mắt.

Tôi nổi giận, bước tới chỉ vào túi hồ ly tinh, “A… a…”

Mạnh Tiêu nhìn tôi, sau đó cười hắc hắc,lập tức lấy túi trên người hồ ly tinh xuống, ném cho tôi, hừ, biểu hiệncủa cậu cũng được, tôi sẽ không cáo trạng của cậu, tôi lấy trong túi ramấy ngân chậm, đưa cho Nam Cung Vân xem, sau đó mình thì khoa chân múatay chỉ lên đầu mình.

“Đại ca, là ngân châm thứ huyệt.” Mạnh Tiêu nói.

“Thả Hồ cô nương ra,” Nam Cung Vân nói, anh đến bên cạnh hồ ly tinh, nhẹ nhàng nói: “Hồ cô nương, mời cô chữa khỏi cho nàng.”

Hồ ly tinh uốn éo đầu, có vẻ không muốn.

“Hồ cô nương, mạng của Nam Cung Vân nàylà do cô nương cứu, cô nương đối với ta thế nào ta cũng được, nhưng nếucô nương làm tổn thương Tĩnh Chi, thì đừng trách ta…”

Hồ ly tinh oán hận nhìn Nam Cung Vân, sắc mặt Nam Cung Vân trầm tĩnh nhìn cô ta.

Tôi mới không cần cô ta chữa cho tôi, nhỡ cô ta nhân cơ hội giết chết tôi thì sao? Tôi kéo tay Nam Cung Vân, sauđó làm động tác cho anh xem, dùng ngân châm ở trên đầu mình khoa chânmúa tay một hồi, sau đó tỏ vẻ xem thường. Mạnh Tiêu thấy màn biểu diễncủa tôi, liền bật cười.

“Muội sợ Hồ cô nương nhân cơ hội hạ độc thủ phải không?” Nam Cung Vân hỏi.

Tôi gật đầu, Nam Cung Vân cười cười, ‘Sẽkhông đâu, có ta ở đây rồi.” Nói xong, lấy ngân châm từ trong tay tôiđưa cho hồ ly tinh, “Cô nương nói xem? Hồ cô nương.”

Hồ ly tinh nhìn tôi, im lặng một lúc, rồi cầm châm hướng đến chỗ tôi, tôi muốn chạy, lại bị Nam Cung Vân giữ chặt lại, điểm huyệt tôi lại.

Nam Cung Vân, tên khốn kiếp này, sao anhlại có thể tin hồ ly tinh này được chứ, vợ anh sẽ bị cô ta hại chết đó!Tôi tức giận nhìn Nam Cung Vân, nhưng bất hạnh không nói ra lời, cũngkhông cử động được.

“Công tử” Tiểu Ngọc cũng không muốn, muốn chạy tới chỗ tôi nhưng bị Mạnh Tiêu giữ chặt lấy, cô nàng thì nhỏ bé,tương đương với Mạnh Tiêu, Tiểu Ngọc liền liều mạng lao về trước, nhưngvẫn bị Mạnh Tiêu giữ chặt lại, còn cười hì hì nhìn thấy Tiểu Ngọc.

Hồ ly tinh bước đên trước mặt tôi, giơngân châm lên còn chưa châm, Nam Cung Vân ở đằng sau nhẹ nhàng đưa tayphóng tới lưng của cô ta, cả người hồ ly tinh run lên, run giọng nói:“Nam Cung đại ca không tin ta ư?”

“Nếu là tính mạng của Nam Cung Vân, hồ cô nương dù cầm gì cũng không sao, nhưng là Tĩnh Chi….Không thể.” Nam Cung Vân dịu dàng nói.

Ngất, Nam Cung Vân, anh dùng mỹ nam kế sao? Nói chuyện với hồ ly tinh còn dịu dàng như vậy chứ, tôi nghe thấy thật khó chịu!

Trên đỉnh đầu truyền đến một cơn đau đớn, tôi nhăn cả mặt lại, Nam Cung Vân ở sau lưng hồ ly tinh hướng về tôi cười dịu dàng.

‘Được rồi.” Hồ ly tinh thản nhiên nói.

“Được rồi?” Tôi hỏi, chỉ đơn giản như vậy sao, cô ta thần thông quá.

“Tốt lắm.” Nam Cung Vân nói với tôi, hồly tinh rút ngân châm ra, không để ý tới chúng tôi, xoay người đi rangoài, Nam Cung Vân cũng không cản cô ta.

“Này, cô ta suýt nữa thì giết em đấy! Anh buông tha cô ta như vậy sao?” Tôi hỏi Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân bó tay nhìn tôi cười cười,“Nàng ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ngày ấy ta từ trên vách núi rơi xuống nước, là nàng ta đã cứu ta.”

Tôi lườm Nam Cung Vân, hậm hực nói: “Vìcô ta đã cứu anh, em sẽ không so đo với cô ta nữa, chờ đã, cô ta là ânnhân cứu mạng anh phải không? Vậy anh đã báo đáp cô ta thế nào? Có lấythân báo đáp không?”

Tôi nghi ngờ đánh giá Nam Cung Vân, Nam Cung Vân cười: “Muội không muốn gặp Việt nhi sao?”

Việt nhi, con tôi, sao tôi lại quên được chứ! ‘Việt nhi ở đâu?” Tôi nôn nóng hỏi.

Nam Cung Vân bật cười, bế bổng tôi lên, đi ra cửa sau.

‘Công tử?” Tiểu Ngọc tội nghiệp đứng đó gọi tôi.

“Mạnh Tiêu, cậu không được bắt nạt TiểuNgọc của tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận!” Tôi hung dữ nóivới Mạnh Tiêu, Nam Cung Vân đã bế tôi ra khỏi đại sảnh.

Được gặp lại Việt nhi, làm tôi cảm giácmình trở lại là con người, chúng tôi đã chia lìa gần một năm rồi, chắcViệt nhi đã lớn hơn rất nhiều, lúc Nam Cung Vân bế tôi vào phòng, Việtnhi đang ngồi trên giường lẳng lặng nhìn chúng tôi, lông mày còn nhíulại, tò mò thấy chúng tôi.

Tôi từ trên tay Nam Cung Vân nhảy xuống,vụt tiến đến ôm chặt Việt nhi vào lòng, “Việt nhi, Việt nhi.” Tôi vừakhóc vừa gọi, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Việt nhi hỏi: “Cha,người này ai?”

Trời ạ, sao Việt nhi hoạt bát đáng yêucủa tôi lại lạnh lùng giống hệt cha nó như vậy chứ? Tôi uất ức nhìn sang Nam Cung Vân, Nam Cung Vân nhìn tôi cười ngượng: “Haizz, muội biết mà,Tĩnh Chi, một người nuôi con một mình thật không dễ dàng gì.”

Tôi đưa tay vuốt hàng lông mày của con,nói: “Việt nhi, mẹ là mẹ của con, con còn nhỏ không nên nhíu mày nhiềunhư vậy, sau này sẽ không đẹp trai đâu, sau này sẽ không có cô gái nàothích con.”

“Mẹ không phải là mẹ của con, mẹ không có hình dáng như này.”

“Việt nhi còn nhớ rõ hình dáng của mẹ con sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Việt nhi gật đầu, “Mẹ của con không đẹpnhư vậy, nhưng là một nữ nhân, một nữ nhân cực kỳ phiền toái, phụ thânnói nữ nhân đều rất phiền toái.”

Tôi dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Nam Cung Vân, Nam Cung Vân hướng về tôi cười gượng.

“Việt nhi, mẹ là mẹ của con, bởi vì mắcbệnh nên hiện giờ mới có bộ dạng như này, Việt nhi ngoan, con ngủ trướcđi, chờ ngày mai mẹ sẽ tiếp tục nói chuyện với con sau, được không?”

Việt nhi nghe lời gật đầu, sau đó ngoanngoãn ngả đầu vào ngực tôi, “Con tin mẹ là mẹ của con, vì mẹ và mẹ concó mùi vị giống nhau.”

Nước mắt của tôi chảy xuống ràn rụa, tôibế Việt nhi vào giường, mình cũng nằm trên giường, sau một lúc vỗ về,Việt nhi ngủ say trong lòng tôi, Nam Cung Vân đến bên giường nằm xuốngbên cạnh tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Tĩnh Chi, trên người muội đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thay đổi như thế này? Nếu không phải là ánh mắt của muội,động tác của muội, ta cũng không thể tin được người trước mắt ta chínhlà thê tử của ta.”

Tôi buông Việt nhi ra, xoay người lại,nhẹ nhàng ôm lấy Nam Cung Vân, “Nếu không phải thật sự xảy ra trên người em, em cũng không tin em sẽ thay đổi trở thành như này, ngày đó sau khi rơi từ trên vách núi xuống, em bị mắc lại ở một cành cây…”

Tôi đem tất cả những chuyện đã xảy ra kểcho Nam Cung Vân nghe, đến đoạn Hàn Chiêu dùng thủ đoạn suýt nữa giếtchết tôi, gân xanh ở trán Nam Cung Vân nổi lên, ôm chặt tôi vào lòng.

“Đừng giận ta, Tĩnh Chi, ta không bảo vệ được muội.” Nam Cung Vân tự trách nói.

Tôi cười: “Sao lại giận anh được, tất làlà do em mang đến, bọn họ vốn là nhắm vào em, nếu vợ anh không phải làem, mà chỉ là một cô gái bình thường, thì căn bản sẽ không xảy ra chuyện này, cuộc sống của anh sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.”

Nam Cung Vân dịu dàng dùng cằm cọ nhẹ lên đầu tôi, nói: “Cũng chính là muội, người ta lấy là muội, nếu không găpmuội, ta vẫn còn là một Nam Cung Vân hàng ngày sống trong hận thù, vìcừu hận của gia tộc mình mà đánh mất đi bản thân mình, sẽ không biếtcuộc sống cũng hạnh phúc như vậy.”

Hai chúng tôi im lặng một lúc lâu, tôiđột nhiên nhớ tới Văn Hinh, đáng nhẽ cô ấy phải ở cùng Việt nhi cơ mà,giờ cô ấy đang ở đâu? Sao tôi lại không gặp cô ấy? “Văn Hinh đâu? Anh có cứu cô ấy không?”

Nam Cung Vân gật đầu: “Lần đó ta đã cứuVăn cô nương và Việt nhi ra, vì không muốn bị Hàn Kinh phát giác nên đãphóng hỏa nơi đó, đưa Văn cô nương đến sơn trại mấy ngày, sau đó Văn cônương giận ta vì đã không đi báo thù cho muội, giận giữ đi theo ngườitên là Lôi Hồng kia.”

“Lôi Hồng? Là thiếu niên chúng ta gặp ở Uyển thành phải không?”

“Đúng vậy.” Nam Cung Vân nhẹ nhàng hỏi: “Tĩnh Chi, muội có trách ta không đi báo thù cho muội không?”

“Ngốc quá!” Tôi cười, “Em có thể khônghiểu sao? Nếu đổi em là anh, em cũng sẽ không mạo hiểm đi ám sát HànKinh, bởi vì chúng ta còn có Việt nhi, chúng ta phải có trách nhiệm vớiViệt nhi.”

Nam Cung Vân nhìn tôi thật sâu, trong ánh mắt hiện lên sự cảm động, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của tôi, rồi cúiđầu xống hôn vào môi tôi: “Ta biết muội luôn ủng hộ ta.”

“Nhưng, Nam Cung Vân, hiện giờ cơ thể em lại như này, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ?” Nam Cung Vân khó hiểu nhìn tôi, sau đó cười xấu xa: “Muội nói xem phải làm gì bây giờ?”

Tôi lúng túng, hiện giờ cơ thể tôi lại như này, nam không ra nam, nữ không ra nữ, thật sự là quá xấu hổ.

“Nha đầu ngốc, đừng nghĩ nhiều, chỉ cầnmuội còn sống, ta đã cảm ơn trời xanh rồi, những cái khác ta không đểý.” Nam Cung Vân lại hôn tiếp, đầy mạnh mẽ.

“Nhưng dung mạo của em cũng đã thay đổi.” Tôi vội la lên.

“Ừ, không sao, so với trước đây còn đẹp hơn nhiều.”

“Nhưng, nhưng em lại không có ngực, anh không thấy khó chịu sao?” Tôi ngập ngừng nói.

Nam Cung Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt mêly, sau đó lại hôn tiếp, “Có chút không quen lắm, nhưng…của muội trướcđây vốn cũng không lớn lắm!”



Sáng sớm hôm sau thức dậy, lúc tôi mở mắt ra, Nam Cung Vân vẫn đang nằm bên tôi, nhớ lại chuyện tối qua, mặt tôichợt nóng bừng, chết tiệt, Việt nhi, tôi chạy nhanh vào giường trong, đã không có Việt nhi ở đó.

“Việt nhi đâu?”

Nam Cung Vân cười, “Việt nhi dậy sớm, Mạnh Tiêu đưa ra ngoài chơi rồi.”

Chúng tôi nhanh chóng thu dọn giường, đãcó người mang điểm tâm tới, ăn cơm xong, đột nhiên tôi nghĩ đến sao NamCung Vân lại biết sứ đoàn của Hung Nô đi qua đây để chặn cướp chúng tôi.

“Ở Phồn Đô có người báo tin cho chúng ta, ám chỉ rằng Hung nô hiện giờ không rảnh để lo chuyện về chúng ta.” Nam Cung Vân nói.

“Phồn Đô có người báo tin sao?” Tôi kỳlạ, là ai? Hàn Kinh hay là Hàn Chiêu, vẫn muốn mượn tay để loại bỏ tôisao? Quá rắc rối đi. “Anh không nghĩ là sẽ có bẫy sao?” Tôi hỏi.

“Bên trong nhất định là có vấn đề, nhưngta không tính toán nhiều như vậy, không thể đi Phồn Đô để giết ngườiHung Nô, chẳng lẽ Vương gia Hung Nô đưa đến miệng chúng ta, ta còn cóthể cho hắn con đường sống sao?” Nam Cung Vân nói, “Nhưng cũng may là ta không xuống tay, bằng không chỉ e chúng ta sẽ bỏ lỡ.”

“Chúng ta từ nay về sau phải làm gì đây?” Tôi hỏi Nam Cung Vân, “Một nhà chúng ta lại phải cao chạy xa bay hay sao?”

Nam Cung Vân lắc đầu: “Không, chúng takhông thể đi, trước đây chúng ta có thoát đâu, bởi vì nếu bọn chúng muốn tìm chúng ta, căn bản chúng ta không thể trốn tránh được, không bằngchúng ta cứ ở lại đây.”

“Hay là em cứ tiếp tục làm Tú Vương, anhđi theo giúp em đi Chu quốc nghị hòa được không? Như vậy thần khôngbiết, quỷ không hay, Hung Nô cũng sẽ không biết anh cướp em.” Tôi đềnghị.

“Muội hãy suy nghĩ kỹ, ta không muốn muội tiếp tục trà trộn vào hoàng thất Hung Nô nữa, rất nguy hiểm. Nếu nóiPhồn Đô thực sự có chuyện xảy ra, vậy chúng ta cứ từ từ để ý tin tức từnơi đó đi.” Nam Cung Vân trầm ngâm nói.

Biên sơn là một dãy núi nhấp nhô, như một lá chắn của thiên nhiên, đứng sừng sững giữa nước Chu và Hung Nô, phíanam là bình nguyên mênh mông bát ngát của nước Chu, phía bắc là vùng đồi núi thuộc về Hung nô. Khu vực này thực chất có không ít sơn trại củasơn tặc, không quá nửa năm đã bị Nam Cung Vân dùng võ lực chinh phụctoàn bộ, thành lập một tổ chức liên minh, đó là nơi tôi đang ở – một sơn trại rộng lớn nhất, gọi là Ôm Vân trại, nằm bên cạnh ngọn núi cao nhất – núi Không Vân Phong, xung quanh núi có mười mấy sơn trại to nhỏ, đềunằm trong sự khống chế của Nam Cung Vân, số người lên tới hơn hai ngànngười.

Núi Không Vân Phong đã trải qua bao nhiêu trận chém giết, người của sứ đoàn của tôi gần như không còn ai sốngsót, Nam Cung Vân chỉ để lại một vài hạ thấn sống sót theo tôi đi nghịhòa, tuy rằng tôi sớm nhận ra, trong thời đại này, người đối với ngườikhác thiện lương, tức là tàn khốc đối với chính mình, bởi vì hơn haitrăm người đi theo tôi giờ gần như không còn một ai, trong lòng tôi vẫncảm thấy u ám.

Nhưng việc Nam Cung Vân và Việt nhi tưởng đã mất đi giờ lại có được làm tôi càng cảm thấy ở thế giới này ngoạitrừ hai cha con họ ra, cái gì cũng không còn quan trọng nữa, tuy rằng bộ dạng của tôi hiện nay vô cùng xấu hổ, nhưng nếu Nam Cung Vân không đểý, tôi cũng cần gì phải để ý, mỗi ngày được ở bên Nam Cung Vân và Việtnhi, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng mơ hồ, cảm thấy ông trời không dễ dàng đem hạnh phúc tới cho chúng tôi nhưvậy, người mang tin tức tới cho Nam Cung Vân là ai? Vì sao muốn Nam Cung Vân cướp giết sứ đoàn chúng tôi, mà sao anh lại sẽ biết Phồn Đô cóchính biến chứ? Mấy vấn đề này thường nảy lên trong đầu tôi, làm tôithấy loạn cả lên.

Có một việc tôi không thể không lo lắng,hiện tại tôi đang là Tú vương của Hung nô, không thể cứ như vậy mà biếnmất được, người Hung Nô sẽ tìm tôi, một khi triều đình Hung Nô biết tôiđã bị người của Nam Cung Vân cướp, nhất định sẽ không để yên, huống hồNam Cung Vân đã cướp giết rất nhiều khách thương của Hung Nô, bên trongPhồn Đô đã sớm có ý đối với nơi này rồi, tôi còn nhớ rõ những lời củangười đàn ông được gọi là “Kính Thần” trong phủ thái tử, anh ta từng bẩm báo với Hàn Kinh ý muốn bình định trộm cướp khu vực biên giới này, ÔmVân trại tuy thế lực khá lớn, nhưng dù sao cũng không thế chống lại thực lực của nước Hung Nô cường thịnh.

Tôi ngồi trên một tảng đá, nhìn Mạnh Tiêu đưa Việt nhi đang chơi đùa xa xa, đã sắp tới đầu hạ rồi, trong núi hoadại đã nở rất nhiều màu sắc, Tiểu Ngọc đang ngồi bên thấy hoa quá đẹpliền chạy tới ngắt mấy cành hoa dại, sau đó đưa cho Việt nhi như là tặng vật quý giá, làm Mạnh Tiêu và Việt nhi cười chế giễu một trận.

“Nam Cung Vân, chúng ta không nên để Việt nhi cùng Mạnh Tiêu thân cận quá, cậu ta sẽ làm hư con mình mất.” Tôithấy xa xa Việt nhi đang bắt chước theo Mạnh Tiêu rất hăng say, liềnquay sang nói với Nam Cung Vân.

“Không sao đâu, bản chất của Mạnh Tiêu không xấu.” Nam Cung Vân nói.

“Không xấu?” Tôi lườm Nam Cung Vân, nhớ lại tên tiểu tử đó còn véo mặt tôi nữa.

Nam Cung Vân nhìn tôi cười mà không nói gì.

“Nam Cung Vân, em còn phải làm Tú vươngđể đi Chu quốc nghị hòa, nếu anh lo lắng, anh có thể giả dạng thị vệ đểtheo giúp em.” Tôi nói nhỏ, chột dạ nhìn Nam Cung Vân. Tôi không thểbiến mất như vậy, điều này sẽ khiến cho cả vùng biên giới này tai ươngngập đầu, tôi phải đi Chu quốc, sau đó còn phải quay lại Phồn Đô.

“Sau khi từ Chu quốc trở về, em sẽ rờikhỏi hẳn Phồn Đô, nói là Tú vương đã chán cuộc sống cung đình, muốn tựmình trở thành một Tú vương nhàn nhã, hoặc có thể nói là mình mắc trọngbệnh nên đã chết, nhưng có điều là không thể đột nhiên lại biến mất nhưnày được, anh có hiểu không?”

Nam Cung Vân nhẹ nhàng kéo đầu tôi áp vào ngực mình, “Ta hiểu được ý của muội, nhưng ta không thể để muội đi mạohiểm được, đi Chu quốc thật sự là rất nguy hiểm, Hung Nô và Chu quốc bất hòa nhiều năm nay, muội đi thì có thể giải quyết được gì? Cho dù muộicó nghị hòa thành công trở về Phồn Đô, Phồn Đô sẽ càng nguy hiểm hơn,muội nghĩ kỹ lại xem, ở Phồn Đô có bao nhiêu người muốn lấy mạng củamuội.”

Tôi biết, điều đó tôi đã trải qua, nhưngnếu không làm vậy thì phải làm gì bây giờ? Không thể cứ trốn mãi ở đâyđược, Hung Nô sớm muộn gì sẽ biết Tú vương bị sơn tặc cướp đi, không thể bỏ mặc được. Bỏ trốn? Mang theo Việt nhỉ bỏ trốn ư? Cho dù chúng tôi có thể trốn được, vậy còn những người ở đây thì sao? Những người ở các sơn trại ở đây thì sao? Bọn họ phải trốn ở đâu? Ở trong sơn trại này cànglâu, tôi không thể không quan tâm đến sự sống chết của bon họ được, bọnhọ là sơn tặc, việc làm của bọn họ cho dù có hơi tàn nhẫn, nhưng đại đasố bọn họ đều là những người có xuất thân là dân chúng nghèo khổ, sốngkhông nổi nữa mới vào rừng làm sơn tặc, chẳng lẽ để bọn họ vì chúng tôimà mất mạng hay sao? Tôi không làm được.

Tôi cúi đầu ngồi một chỗ, lặng lẽ nghe tiếng cười xa xa của Việt nhi vọng tới.

Nam Cung Vân yên lặng nhìn tôi một lúc,thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ta cùng muội đi Chu quốc đi, bất kể thế nào,chúng ta cũng không thể xa nhau.”

Tôi cảm kích nhìn Nam Cung Vân, anh vẫnluôn dung túng tôi như vậy, mặc dù biết rõ quyết định của tôi có thể sẽmang đến những tai họa cho anh, nhưng anh vẫn dung túng tôi, Nam CungVân cười buồn với tôi, nói: “Không ngờ Nam Cung Vân ta lúc thì làm thích khách, rồi lại làm sơn trại vương, giờ lại làm thị vệ cho Tú vương điện hạ.”

Nam Cung Vân bắt đầu chuẩn bị mọi thứ đểđi Chu quốc với tôi, tuy nhiên người đi theo sứ đoàn đã không còn mấyngười, đành phải lấy người ở trong sơn trại để làm binh vệ của tôi, việc này còn tạm được, cái khó hơn là một số hạ thần còn sống sót kia, tôinên giải thích cho họ như thế nào về những chuyện đã xảy ra?

Hôm nay sau khi ăn xong cơm trưa, tôi còn đang rầu rĩ phải giải quyết chuyện sứ đoàn như thế nào cho ổn thỏa, Nam Cung Vân thì ngồi bên cạnh sắp xếp mọi chuyện ở Ôm Vân trại, Mạnh Tiêutừ ngoài vội vã tiến vào, không phải là khuôn mặt hay cười như bìnhthường. Tôi thấy kỳ lạ, chưa từng thấy tên tiểu tử này có thái độ nghiêm túc như vậy.

‘Sao vậy? Có chuyện gì?” Nam Cung Vân hỏi.

“Phía Phồn Đô có tin tức đến.”

Tim tôi đập thình thịch, vô cùng hồi hộp, nhìn chăm chú vào Mạnh Tiêu.

‘Thái tử Hàn Kinh mưu phản, phát độngbinh biến đã bị Thánh Đức hoàng thượng trấn áp, Hàn Kinh đã bị phế rồi,giáng xuống làm thứ nhân, Thánh Đức hoàng đế lập Hàn Chiêu làm thái tử.”

Quả nhiên, suy đoán của tôi cũng khôngkhác biệt lắm, tính từ lúc tôi rời khỏi Phồn Đô đến giờ đã sắp được mộttháng, sự việc ở Phồn Đô chắc cũng xong rồi.

“Điều này chúng ta cũng đoán trước được rồi, đúng không?” Nam Cung Vân thấy thái độ không lành của Mạnh Tiêu, hỏi.

Mạnh Tiêu gật đầu, liếc qua tôi, nói:“Theo người ở Phồn Đô hồi báo, Thánh Đức hoàng đế đã biết đoàn sứ giả đi nghị hòa của Tú vương đã bị chúng ta cướp giết, nổi giận lôi đình, đãphái hơn năm vạn kỵ binh hướng tới Biên sơn rồi, nhất định san bằng hơnmười bảy trại ở Biên sơn.”

“A” Tôi hoảng sợ, đang định giả dạng đểtiếp tục đi Chu quốc nghị hòa, thật không ngờ Thánh Đức hoàng đế lạinghe tin tức mau lẹ đến vậy.

“Hả? Sao Thánh Đức hoàng đế lại biếtnhanh như vậy?” Nam Cung Vân nói nhỏ, “Năm vạn kỵ binh, tuy rằng khôngít, nhưng lão ta nghĩ có thể bình định được chúng ta sao?” Nam Cung Vâncười nhạt, hướng về tôi nói: “Tĩnh Chi, không ngờ lão hoàng đế đó lạicoi trọng đứa con giả là muội như vậy.”

Tôi không ngờ Thanh Đức hoàng đế sẽ vìtôi mà giận giữ như vậy, trong lòng tôi có cảm giác gì đó không hợp lý,nhưng lại không thể nghĩ ra vấn đề là ở đâu.

Mạnh Tiêu cười, tự tin nói: “Cẩu hoàng đế cuồng vọng, vừa thấy đã biết là tên hôn quân rồi, sơn trại chúng ta ởnúi cao hiểm trở, lão ta phái kỵ binh đến chẳng làm được cái rắm gì đâu! Để bọn chúng đến, lão tử đây sẽ tế hết bọn chúng.”

Trong lòng tôi chợt rúng động, mọi thứsáng bừng lên, nhìn về phía Nam Cung Vân, anh cũng đang nhìn tôi, mắtlóe sáng, ‘Lão hoàng đế đó không hề ngu ngốc, lão ta vô cùng khôn khéo,cũng vô cùng lợi hại, ác độc.” Tôi nói nhẹ, nhưng giọng nói vẫn run run, quả nhiên, trong hoàng thất không hề có cốt nhục tình thâm.

Nam Cung Vân lạnh lùng nói: “Đúng vậy, lão ta thật giảo hoạt, thiếu chút nữa chúng ta bị lừa hết.”

Mạnh Tiêu khó hiểu nhìn Nam Cung Vân, lại nhìn tôi, không hiểu chúng tôi đang nói gì.