Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 122: Độn thổ (3)




"Có phải ngươi đi đến nơi nào của Chu Tước Đế Quốc cũng được phải không?" Đại tỷ hỏi.

Diệp Lãng gật đầu: "Đúng vậy, như nhau cả, dù sao ta cũng không biết nên đi đâu!"

"Vậy ngươi đi với chúng ta đi, vừa hay chúng ta cũng muốn đến Hỏa Long Thành của Chu Tước Đế Quốc." Đại tỷ nói.

Nếu lúc này có đám người Diệp Lam Vũ ở đây nhất định sẽ ngăn cản Diệp Lãng, bảo hắn không nên đi với người xa lạ, sẽ bị bắt cóc.

Bất quá các nàng cũng không ở nên Diệp Lãng cũng rất rõ ràng gật gật đầu nói: "Tốt, như vậy tốt nhất!"

Cứ như vậy, Diệp Lãng bị đại tỷ xa lạ này "bắt cóc"...

Khi Diệp Lãng đi theo đại tỷ vào một cái lữ điếm, vài tửu đồ đang uống rượu ở đó đột nhiên nhảy lại đây, nhìn Diệp Lãng như nhìn thấy một con dê béo đang đợi làm thịt vậy, dùng ngữ khí thực cổ quái nói --

"Mạn Địch tỷ, đây là ông chủ mới sao?"

Tình hình này làm người ta thực dễ dàng liên tưởng đến một sự kiện, đây là một cái bẫy!

"Các ngươi không phải là người xấu chứ? Đòi tiền thì ta có thể cho các ngươi, còn lại không bàn nữa!" Diệp Lãng thực trực tiếp nói ra cảm thụ nội tâm.

... Đại tỷ, cũng chính là Mạn Địch tỷ trầm mặc, sau đó mặt đen lại quát mấy tên tửu đồ: "Mấy tên vương bát đản nhà ngươi, không có việc gì thì đừng đến đây uống rượu, còn muốn làm việc nữa! Thu người tiền tài, giúp người tiêu tai! Còn có, nhớ kỹ, đây là một tiểu huynh đệ là vừa nhận thức, hắn đi đến Hỏa Long Thành với chúng ta, không phải là cái gì ông chủ!"

"Xin lỗi tiểu huynh đệ, những thủ hạ của ta đều là đức hạnh như thế, không nên hiểu lầm, bọn họ đều là Dong Binh tốt!" Mạn Địch tỷ vội vàng giải thích với Diệp Lãng, lần này thật mất mặt.

"A, không phải hả, ta nhìn cách ăn mặc của hắn giống như một quý tộc công tử, sao lại không phải là ông chủ mới mà ngươi tìm để kiếm thêm thu nhập nhỉ... Khụ khụ, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ..." Mấy người kia phát hiện lửa giận trong mắt Mạn Địch tỷ, lập tức liền nhấc chân chạy lấy người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Hóa ra các ngươi đều là Dong Binh, vậy là tốt nhất, ta cũng có người bảo hộ, sau khi chuyện này thành công ta cũng sẽ đưa cho các ngươi tiền thuê." Lúc này Diệp Lãng xem như đã hiểu, hóa ra đại tỷ này làm Dong Binh, mà vừa hay nàng có đón một sinh ý đi đến Hỏa Long Thành.

"Đừng nghe bọn họ nói nhảm, ngươi chỉ là kết nhóm cùng đi, không cần trả tiền thuê!" Mạn Địch tỷ vội vàng giải thích, nàng cũng không muốn Diệp Lãng hiểu nhầm động cơ của mình là không tinh khiết.

Đối với những chuyện như vậy, câu trả lời của Diệp Lãng là gì thì tin rằng rất nhiều người sẽ biết trước, đó là --

"Không, khi có thể tiêu tiền, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, ta là một bại gia tử, ngươi không cần tiết kiệm giùm ta." Quả nhiên không ngoài ý muốn, Diệp Lãng tiếp tục phát huy chí hướng làm bại gia tử của mình.

"..." Mặc dù Mạn Địch tỷ gặp qua không ít bại gia tử, nhưng mà bại gia hợp tình hợp lý như vậy vẫn là lần đầu tiên.

"Cứ quyết định như vậy đi! Lão bản, cho ta phòng Thiên tự nhất hào ( chữ thiên số 1, phòng tốt nhất - DG)... Cái gì? Có người ở? Vậy bảo hắn nhường phòng lại, cái gì chứ tiền thiếu gia ta không thiếu!" Tựa hồ Diệp Lãng muốn tiêu sạch, tiêu hoàn toàn số tiền còn lại trên người.

Bây giờ Diệp gia đã không còn, chỉ cần tiêu hết số tiền của mình liền hoàn toàn không thể gỡ gạc lại được nữa, như vậy có thể hoàn thành giấc mộng vĩ đại nhất của hắn - bại gia bại đến táng gia bại sản, không còn sót gì!

"..." Mạn Địch tỷ đột nhiên hoài nghi chính mình, vì sao lại cảm thấy tiểu tử này thực thân thiết dù hắn rõ ràng làm ra chuyện thật đáng giận.

Dưới bại gia thế công của Diệp Lãng, vị khách trọ ở Thiên tự nhất hào thoái vị, cam tâm tình nguyện thoái vị, bởi hắn chiếm được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng.

"Lão bản, lấy một bát vi cá qua để súc miệng..." Đây là câu nói ở ba bữa trong ngày của hắn, quả thật là lần nào cũng dùng vi cá để súc miệng, sau đó ném qua một bên, không ăn.

"Mạn Địch tỷ, đại thiếu gia như vậy sao tỷ tìm được hay thế, hắn có cừu oán với ngươi trước sao?" Nhìn thấy tình huống này, đám Dong Binh bắt đầu nói thầm.

"Có cừu oán? Chắc không phải, phải nói là hắn căn bản không để tiền ở trong lòng, xài như giấy vậy thôi!" Một Dong Binh khác hình dung.

"Đúng vậy, Mạn Địch tỷ, ngươi phải thu tiền thuê của hắn nhiều một chút, dù sao nếu ngươi không thu cũng sẽ bị hắn tiêu hết. So với việc tiện nghi cho người khác thì không bằng tiện nghi cho chúng ta!"

"Đồng ý!"

"Tán thành!"

"..."

"Không được nói bậy, chúng ta là Dong Binh, thủ tín là thứ quan trọng nhất, nếu ta đã nói không thu tiền thuê của hắn thì sẽ không thu!" Mạn Địch tỷ rất quyết đoán nói, nàng làm Dong Binh thì có chức nghiệp đạo đức của Dong Binh, tuy rằng chỉ là một tiểu dong binh đoàn vô danh nhưng cũng có nguyên tắc của mình.

Mà trên thực tế nàng đang hối hận trong lòng vì sao lúc trước lại nói câu nói kia, nếu không là có thể lấy được một số tiền thuê lớn rồi, thoạt nhìn hình như còn nhiều hơn cả nhiệm vụ lần này.

"Ai, đáng tiếc a, thật sự rất đáng tiếc..." Một đám người lắc đầu thở dài, trường hợp rất đồ sộ.

"Cũng không tính đáng tiếc, ít nhất một đường đi của chúng ta, ăn, mặc, ở đi lại đều là tốt nhất, đã rất thư thái!" Mạn Địch tỷ nói.

"Điều này cũng đúng, đại thiếu gia này bao hết tất cả, hơn nữa còn là tốt nhất." Mọi người gật đầu phụ họa.

"Đúng vậy, làm người phải biết thỏa mãn!" Mạn Địch tỷ khiển trách.

"Mạn Địch tỷ, ngươi thỏa mãn vì ngươi ăn được những mỹ vị hắn mang tới, còn chúng ta thì không!" Trong đám có đồ ăn tốt có người cắn răng nói, tựa hồ đối với việc ăn không được thứ gì đó của Diệp Lãng rất không thích.

Người ở đây cũng biết, tuy Diệp Lãng gọi món ăn, nhưng chính hắn lại không ăn, tất cả đều là ăn thực vật mà mình tự mang theo, mà người may mắn ăn được thứ này cũng chỉ có một mình Mạn Địch tỷ, hơn nữa còn thường khoe trước mặt mọi người.

Cuối cùng Diệp Lãng cũng thực "hào phóng" chia ra một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, vẻn vẹn chỉ đủ nhấm nháp cho biết, hoàn toàn không xem như ăn!

Diệp Lãng rất quý những thực vật này, Chân Tiểu Yên chỉ làm thức ăn một năm thôi, ăn một mình còn chưa đủ...

Nhưng Chân Tiểu Yên không phải đào thoát với hắn sao, không đi huấn luyện, nói vậy thì sau này nàng vẫn có thể tiếp tục làm cho hắn ăn.

Trên thực tế Diệp Lãng đã quên điểm này, còn tưởng rằng trong một thời gian ngắn sẽ không được ăn đến thức ăn của nàng nên hắn rất quý trọng, rất keo kiệt...

Người khác làm riêng thứ gì cho mình đương nhiên mình phải quý trọng, đây là tâm ý, không thể chia xẻ cho người khác, nếu không người tặng chân ý cho mình sẽ rất không thoải mái.

Sự thật cũng là vậy, nếu Chân Tiểu Yên biết Diệp Lãng đem thứ mà nàng khổ cực lắm mới làm ra cho người khác ăn, nàng nhất định sẽ giận hắn.

"Người khác muốn ăn thì tự đi mà làm, không được thì ta có thể giúp nhưng tuyệt đối không được ăn thứ ta làm cho ngươi!"

Đây là lời của Chân Tiểu Yên, trước kia và về sau cũng thế, chỉ cần bị nàng biết Diệp Lãng lấy thức ăn mình làm cho người khác ăn nàng đều nổi giận và nói như vậy.

Đó cũng không phải nàng keo kiệt mà là nàng quá để ý Diệp Lãng!

Cứ như vậy, tuy Diệp Lãng đến muộn một chút nhưng cũng coi như là bước lên con đường đến Chu Tước Đế Quốc, đám người Diệp Lam Vũ cũng đang đi về phía Chu Tước Đế Quốc.

Mục tiêu của hai bên tuy rằng cùng là Chu Tước Đế Quốc nhưng xác suất hai bên gặp nhau cũng rất nhỏ, không chỉ về thời gian mà còn vì mục đích của Diệp Lãng vô chừng mực, chọn đại.

Nếu nói, hai đội người này có thể đụng nhau thì cũng chỉ có thể nói là trùng hợp, rất rất trùng hợp!