Lưu Quang Chi Thành

Chương 99



Edit: Bờ Lu

Dung Phương Lâm nhận ra chiếc nhẫn kim cương! Nó từng ở trước mắt bao người được chính anh trai cô đính hôn với người phụ nữ này!

Dường như có một chậu nước trộn lẫn với vụn băng từ trên đỉnh đầu đổ xuống khiến Dung Phương Lâm lạnh thấu xương, máu huyết đều đông cứng lại. Cô mím chặt môi dựa lưng vào hốc cây thông lùn, nín thở.

Dương Tú Thành hôn lên mặt Đỗ Lan Hinh, thì thào bên tai: “Đợi lâu không? Mặt đều lạnh cả rồi. Có cái gì lại không thể ở trong nhà nói?”

“Bên trong nhiều người nhiều miệng”. Đỗ Lan Hinh run run rúc vào lòng ngực hắn, “Em chỉ có vài lời. Có chuyện này muốn nới với anh”.

“Làm sao vậy?” Dương Tú Thành mở áo khoác cuộn lấy tình nhân, “Dung Gia Thượng lại nói gì sao?”

“Không liên quan tới hắn”. Đỗ Lan Hinh đưa ngón tay quấn quấn cà vạt Dương Tú Thành, có chút do dự nói, “Anh còn nhớ không, thời điểm hai chúng ta ở Hàng Châu, em có uống loại thuốc kia, anh còn tưởng em bị bệnh, đúng không?”

Dương Tú Thành suy nghĩ một lúc mới hiểu ra ý tứ của Đỗ Lan Hinh liền mỉm cười: “Không thể trách anh. Chuyện đó xác thật chỉ có phụ nữ các em mới biết. Thế nào rồi? Thuốc đó không tốt cho cơ thể em?”

Đỗ Lan Hinh cười khổ, “Cũng không biết có tác dụng không. Lần đầu của hai chúng ta, ở trong khoang xe lửa khi đó... Em lúc ấy không tính...”

Dương Tú Thành chợt hiểu ra, gương mặt sửng sốt.

Thật lâu sau hắn mới ngơ ngẩn hỏi: “Em chắc chứ?”

“Trung y Tây y đã xem qua, đều nói giống nhau”. Đỗ Lan Hinh gắt gao nắm lấy cà vạt như sợ hắn đột nhiên bỏ chạy, “Tính thời gian không sai biệt lắm chính là một tháng trước, trên chuyến xe lửa đi Hàng Châu...”

Hơi thở Dương Tú Thành có chút đứt đoạn, hai tay buông thõng.

“Việc này còn có ai biết?”

Đỗ Lan Hinh buộc phải thả cà vạt của hắn ra, bàn tay ôm lấy cánh tay, tự mình chống đỡ rét lạnh.

“Dung Gia Thượng đã biết. Tâm trạng em không tốt, hắn đoán được”.

Dương Tú Thành kinh hãi há hốc mồm.

“Được!” Đỗ Lan Hinh bực bội trợn mắt, “Gia Thượng từ đầu tới cuối hắn đều biết quan hệ của chúng ta. Hắn căn bản không để bụng -- chỉ cần em không đem đứa nhỏ vào Dung gia bắt hắn làm cha hờ là được”.

Dương Tú Thành thở phào nhẹ nhõm, lúng túng giải thích: “Anh hiện tại ở ngoài ít nhất không thể xé rách mặt với Dung gia, em hiểu mà”.

“Hiểu”. Đỗ Lan Hinh cười chế nhạo, “Anh đã không đồng tâm với Dung gia, bị Dung Định Khôn bài xích, thậm chí còn trộm mất nữ nhân của Đại thiếu gia, nhưng vì thể diện anh vẫn làm con chó trung thành cho Dung gia!”

Dương Tú Thành buồn rầu lau mặt, “Dung Định Khôn mà biết anh phản bội hắn, sẽ không phải chỉ đánh một cái là xong. Em là tiểu thư Đỗ gia, hắn sẽ không dám làm gì em. Nhưng anh thì không là gì cả”.

“Anh là cha của con em”. Đỗ Lan Hinh bắt lấy tay hắn đặt lên bụng, có lẽ là cảm giác của người sắp làm mẹ, vẻ chân thành tha thiết cuối cùng cũng hiện lên khuôn mặt luôn giả dối của cô.

“Tú Thành, anh từng nói muốn có con với em, muốn cùng em có tương lai. Chẳng lẽ chỉ để dụ dỗ em lên giường nên thuận miệng nói thôi?”

“Đương nhiên không phải!” Dương Tú Thành vội nói, “Anh đương nhiên muốn ở cùng em. Nhưng anh chưa chuẩn bị tốt. Chuyện này quá sớm!”

“Vậy anh cần chuẩn bị nhanh hơn chút”. Đỗ Lan Hinh lạnh lùng nhìn hắn, “Em chờ được nhưng đứa con trong bụng này chờ không được. Nếu anh muốn chúng ta dừng lại, ngày mai em liền hẹn Tây y làm phẫu thuật. Anh là người đàn ông có tiền đồ rộng lớn, em không thể liên lụy anh phải không?”

“Lan Hinh...” Dương Tú Thành bất đắc dĩ, “Anh không phải người như vậy. Anh yêu em, đương nhiên sẽ yêu con chúng ta”.

“Dưỡng hoa còn cần tưới nước. Yêu một mình không thể nuôi con”. Đỗ Lan Hinh chặn cánh tay đàn ông đang muốn đỡ lấy mình, “Đôi ta ban đầu đã nói rồi, hợp thì ở, không hợp thì chia tay. Em không phải loại phụ nữ không có đàn ông thì sống không nổi. Em nghĩ, hai chúng ta đi một bước tính một bước. Nếu anh lâm trận lùi bước, sớm nói cho em biết”.

Đỗ Lan Hinh đẩy Dương Tú Thành, tức giận đi về phía dãy nhà. Dương Tú Thành ngơ ngác đứng, tựa hồ chưa thể tiêu hóa xong những thông tin có thể thay đổi cả cuộc đời hắn. Đỗ Lan Hinh đi được một đoạn, quay đầu lại nhìn bóng dáng trầm mặc và im lặng kia, nước mắt kìm nén hồi lâu cuối cùng cũng cuồn cuộn lăn xuống.

Cô cắn răng tiếp túc bước đi, trong lòng thầm mắng: Đỗ Lan Hinh, cô là thứ không có tiền đồ, cuối cùng lại thua trên người nam nhân như vậy! Vĩnh viễn, không cần động chân tình với loại đàn ông ấy!

Cô đang lau nước mắt, đột nhiên bị người bắt lấy, mạnh mẽ kéo vào trong lòng ngực.

Dương Tú Thành kích động hôn thái dương, hôn lên tóc, vội vàng nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm! Lan Hinh, chúng ta ở bên nhau, để đứa nhỏ này được sinh ra, nuôi lớn. Anh... Anh sẽ mau chóng đưa em đi!”

Đỗ Lan Hinh bụng đầy ủy khuất vì một câu nói ngắn gọn của hắn mà tan đi hết. Cô nhào vào ngực Dương Tú Thành khóc lớn.

Phùng Thế Chân tắt vòi nước, rút ​​khăn giấy thong thả lau những giọt nước trên tay. Qua cửa phòng vệ sinh có thể nghe thấy tiếng nhạc jazz vui vẻ ở tầng dưới.

Vũ hội chỉ vừa mới bắt đầu mà cô đã muốn đi về.

Có lẽ ông trời an bài cô đến đây nói chuyện lần cuối với Dung Gia Thượng, để cô ra đi không còn tiếc nuối. Cô lừa gạt một chàng trai làm tan nát trái tim anh ta. Cô chấp nhận xấu hổ gánh tội lỗi này, quyết định đi thật xa, vứt hết phiền muộn này cho đối phương tự mình xử lý.

Phùng Thế Chân hít thật sâu, mở cửa đi ra ngoài. Cô không dám đi cầu thang lớn sợ lại gặp Dung Gia Thượng, liền hướng cuối hành lang mà đi, tính toán xuống lầu bằng thang của người làm rồi men theo cửa hông đi ra ngoài. Cô chưa từng đến dinh thự của Mạnh Tự An, cũng không rõ cầu thang ở lối nào, chỉ có thể vừa đi vừa tìm đường.

“Ai ở bên ngoài?”

Phùng Thế Chân dừng bước nhìn cánh cửa bên cạnh. Cửa không đóng chặt, ánh đèn vàng ấm áp từ khe cửa chiếu xuống tấm thảm dưới chân cô.

“Là ai?” người bên trong lại hỏi.

Theo phép lịch sự, Phùng Thế Chân gõ nhẹ vào cánh cửa: “Xin lỗi đã làm phiền. Tôi là khách dưới lầu”.

“Mời vào” Người nọ không hề tức giận.

Phùng Thế Chân đành phải mở cửa ra.

Bên trong là một phòng vẽ tranh khá rộng với đầy những khung ảnh lớn nhỏ, trong không khí tràn ngập mùi dầu thông gay mũi. Một thiếu niên đang ngồi trước giá vẽ, hết sức chăm chú bôi màu lên vải vẽ.

Phùng Thế Chân nhìn thấy bóng dáng trong chiếc áo len trắng từ phía sau, trái tim cô chợt quặn thắt, một cảm giác khó tả khiến cô hít thở không thông.

“Buổi tối tốt lành, thưa cô”. Thiếu niên quay đầu, dùng tiếng Anh chào hỏi cô.

Phùng Thế Chân thấy rõ ràng khuôn mặt hắn, cảm giác quái dị kia vẫn chưa tan biến nhưng cô đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Đây là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, áng chừng mười sáu mười bảy tuổi, gầy gò xanh xao, trên trán có vài sợi tóc vàng rủ xuống, hai mắt đen láy, sáng như pha lê đen nâng niu trong bát ngọc trắng.

“Buổi tối tốt lành, tiên sinh”. Cô mỉm cười, cũng dùng tiếng Anh đáp lại, “Thực xin lỗi quấy rầy tiên sinh vẽ tranh. Tôi chỉ đi tìm đường xuống lầu. Nếu không phiền có thể nói ...”

Thiếu niên buông bút vẽ, thân mình cử động nhẹ. Phùng Thế Chân lúc này mới chú ý thấy hắn đang ngồi trên xe lăn.

“Nhìn cô rất quen”. Thiếu niên lại nói bằng tiếng Trung, ngẩng đầu đánh giá Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân đoán không ra thân phận hắn, chỉ xấu hổ cười.

Nhìn kỹ hơn, cô càng thấy thiếu niên này có điểm quen mắt. Có lẽ ngũ quan tương tự một người quen nào đó, hoặc là thần thái. Nhưng hơi thở từ hắn lại làm cô cảm thấy có chút không tự nhiên. Cửa sổ có lẽ không đóng kín, gió lạnh từ các khe hở thổi vào. Phùng Thế Chân vô thức ôm lấy cánh tay mình mới nhận ra đã nổi lên một lớp da gà.

“Không cần căng thẳng, mời ngồi đi”. Thiếu niên lại thân thiện cười, chỉ vào ghế, “Cô thật xinh đẹp. Đồng ý làm người mẫu cho tôi không?”

Phùng Thế Chân vẫn là lần đầu đụng phải lời khen cùng thỉnh cầu thẳng thắn như vậy, cô sửng sốt một chút, “Tôi tất nhiên vui. Chỉ là...”

“Vậy cô ngồi im đó đừng nhúc nhích!” Thiếu niên lập tức thay đổi khung vải vẻ tranh mới, bắt đầu đổi lại màu sơn.

Phùng Thế Chân đành dựa theo đối phương sắp xếp, ngồi lên một chiếc ghế đẩu cao.

Thiếu niên thay khung vẽ, vừa vẽ tranh vừa nói: “Đối với tiểu thư có cảm giác rất quen thuộc. Cô có quen anh hai tôi không?”

“Xin hỏi, anh ấy là...”

“Mạnh Tự An”. Thiếu niên cười, “Tôi trong nhà là con thứ chín”.

“Thì ra là Cửu thiếu, thất kính”. Phùng Thế Chân ngoài miệng nói, trong lòng lại lẩm bẩm, “Thất gia... Chưa từng nhắc qua anh”.

Tròng mắt đen nhánh chuyển động, Mạnh Cửu cười rộ lên: “Cô không phải bạn gái của anh ấy”.

“Đúng vậy, tôi không phải”. Phùng Thế Chân cũng không dám nhận bằng hữu của Mạnh Tự An, chỉ uyển chuyển đáp, “Tôi chỉ là người làm việc cho Thất gia”.

“Anh ấy nhất định rất thích cô”. Mạnh Cửu nói, “Trên người cô có hơi thở của anh ấy”.

Phùng Thế Chân khá chắc chắn khẳng định hơi thở này không phải hương vị của Mạnh Tự An. Điều mà thiếu niên này muốn biểu đạt chính là, lời nói, việc làm hoặc khí chất của Phùng Thế Chân đã bị Mạnh Tự An ảnh hưởng.

Thiếu niên vừa nhìn chằm chằm Phùng Thế Chân vừa liên tục di chuyển điêu luyện các động tác vẽ tranh. Phùng Thế Chân ngồi không liền nhàm chán, bắt đầu nhìn những bức tranh đặt xung quanh phòng vẽ. Nhưng từ cái nhìn này, loại cảm giác kỳ quái ám ảnh cô càng rõ ràng hơn.

Tường trong phòng treo đầy tranh, góc phòng cũng chồng chất khung ảnh. Liếc mắt một cái liền thấy trong ảnh toàn là phụ nữ. Ngũ quan xinh đẹp nhưng người lại trần trụi, gầy guộc, choàng khăn mỏng với mái tóc rối mù.

Trong tông màu u ám tối tăm, khuôn mặt gầy gò xanh xao của bọn họ càng đờ đẫn uể oải, càng giống thi thể mới từ trong nước vớt lên. Tất cả đều có vẻ mệt mỏi yếu ớt, cánh tay dài gầy guộc buông thõng, đôi vai gầy đến trơ xương. Vài người phụ nữ bị giam sau chắn song, ngón tay khô như chân gà ôm song sắt, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

Cái loại thẫn thờ này không phải do tê mỏi mà là tuyệt vọng nhìn ra, càng giống sự trầm mặc trước cơn điên loạn.

Phùng Thế Chân có hiểu chút ít về nghệ thuật, cô thực sự không thể thưởng thức nổi tác phẩm tồi tàn và u ám đến vậy. Cô càng xem càng thấy sởn tóc gáy, toàn thân ớn lạnh.

“Xong rồi”. Mạnh Cửu đặt bút vẽ xuống, nghiêng đầu quan sát bức tranh rồi đưa cho Phùng Thế Chân xem.

“Cô cảm thấy thế nào? Có bắt được thần thái của cô không?”

Trên nền vải trắng, cọ sơn dầu sử dụng màu nâu để phác thảo bức tranh nửa người của một phụ nữ trẻ. May mắn thay, không nói đến sự tương phản với những bức tranh u ám xung quanh, bức tranh này trông rất ưng ý. Mạnh Cửu nhạy bén nắm bắt các chi tiết trên khuôn mặt Phùng Thế Chân, các đường nét uyển chuyển mô tả chiếc mũi thẳng, đôi môi bướng bỉnh, lông mày thanh tú và thân hình mảnh mai của cô. Người phụ nữ trong tranh có khuôn mặt xinh đẹp, nét thanh thoát khiến người ta vui mừng và khao khát.

Không cô gái nào không vui khi thấy mình được vẽ đẹp như vậy. Phùng Thế Chân thoải mái mỉm cười cảm ơn: "Cửu thiếu vẽ rất đẹp. Tôi chưa bao giờ biết mình có thể trông đẹp như vậy. Anh học vẽ được bao lâu rồi?"

Mạnh Cửu nhìn chằm chằm vào tấm vải với vẻ mặt ngưng trọng, không trả lời.

“Cửu thiếu?” Phùng Thế Chân ngập ngừng hỏi.

“Không đúng...” Mạnh Cửu thì thào, “Bức tranh này không đúng...”

“Không đúng thế nào?” Phùng Thế Chân do dự bước đến gần anh ta, nói lời khen tặng, “Tôi thấy anh vẽ thật tốt, nhiều bức trong phòng tranh cũng không bằng...”

“Không đúng!” Mạnh Cửu đột ngột hét lớn, cánh tay của anh ta vung lên thiếu chút nữa đánh trúng Phùng Thế Chân.

Cô kinh ngạc lùi lại hai bước liền thấy Mạnh Cửu giống như nổi cơn điên, nhấc bảng vẽ đập mạnh xuống đất, rồi giơ tay quét tất cả chai lọ đựng sơn văng đi hết, lọ thủy tinh vỡ kêu loảng xoảng, nát vụn. Sơn bắn tung tóe trên tấm vải. Một bức ảnh chân dung phụ nữ đang tốt đẹp đảo mắt đã nát đến không nỡ nhìn.

Nhưng Mạnh Cửu vẫn không bỏ qua, vừa hét lên "Không đúng" vừa cố gắng với lấy bức tranh. Đôi chân bất tiện, hắn vô tình bị ngã khỏi xe lăn, cả người nửa quỳ nửa bò trên mặt đất.

Phùng Thế Chân liền dịch chuyển, theo cảm giác muốn bước lên, xong lại lui thêm một bước.

Mạnh Cửu cầm lấy cây bút vẽ sơn dầu, bén ngọt như dao mà rạch một đường dài. Khuôn mặt xinh đẹp trên bức chân dung bị cắt làm đôi.

"Không, không phải như thế này! Không phải!" Hắn rạch một đường lại một đường chồng lên nhau, "Làm sao có thể vui vẻ, như vậy vui vẻ? Ta không cho phép ngươi như thế này!"

Vải vẽ tranh bị cắt thành giẻ chỉ trong nháy mắt. Thiếu niên lập tức ném bảng vẽ đi, ngẩng đầu nhìn Phùng Thế Chân, đôi mắt đỏ sậm nhưng nét mặt lại thay đổi, trở lại dáng vẻ dịu dàng và ấm áp trước đây.

"Tôi làm cô sợ sao? Đừng sợ. Đến giúp tôi."

Trái tim Phùng Thế Chân đập điên cuồng, tay túm quần áo trước ngực mình nhưng không bước tới.

"Cửu thiếu không thoải mái sao? Chờ một chút tôi sẽ gọi người lên chăm sóc anh."

“Tôi chóng mặt.” Mạnh Cửu ngây ngốc ngồi trong mớ hỗn độn trên mặt đất, vẻ mặt vô tội đáng thương, “Tôi đứng dậy không nổi. Cô đỡ tôi một chút đi. Cô đỡ tôi dậy, tôi sẽ không nói cho anh trai chuyện cô dám vào phòng tranh, thế nào?”

Phùng Thế Chân không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, thận trọng đi từ từ tới trước. Khi đi qua bàn vẽ tranh, cô nghiêng người che khuất, kẹp một con dao trang trí giấu vào trong tay.